Giản Diệc Thừa rút tay về, hất tay Lâm Lang ra, cau mày nói, “Đừng đùa nữa.”
Vẻ mặt nghiêm túc trên mặt Lâm Lang không duy trì được nữa, cười đùa, “Tớ có đùa với cậu đâu, cậu coi video trong CCTV đi, cậu đứng ở cửa tiểu khu nhà nạn nhân nửa tháng, lâu thì nửa tiếng, ít thì mười phút, lén lén lút lút, cậu làm vậy để làm gì? Ai nhìn vào cũng thấy nghi ngờ cậu!”
Cuối cùng lại tặng thêm một câu, “Hèn gì tớ nói hồi mới tới sao cậu mỗi ngày đều đi một mình, không bao giờ hoạt động chung với bọn tớ.”
Giản Diệc Thừa cũng nhìn vào cảnh tượng trong video, thầm khinh thường bản thân mình sao đúng dịp trở thành mối nghi ngờ.
Vừa vặn lúc này cục trưởng Cố đi ngang qua, vừa nghe lời của Lâm Lang lập tức tiến lại gần, “Cậu nói Giản Diệc Thừa cũng ở cửa tiểu khu nhà nạn nhân nửa tháng? Vậy còn chờ gì nữa? Nhanh lên, nên làm cái gì thì làm cái đó, coi như cậu ấy là cảnh sát thì cũng không nên vì tình riêng mà trái pháp luật, có hiềm nghi thì thẩm vấn!”
Lâm Lang trợn tròn mắt, “Ây, không phải chứ cục trưởng, thẩm vấn thật ạ? Nghĩ cũng biết là Giản Diệc Thừa làm sao có thể là hung thủ chứ?” Nếu là ông thì mới giống.
Nhưng mà câu này thì Lâm Lang không dám nói ra, cục trưởng nhìn ánh mắt sáng như chuông vàng của Lâm Lang, đen mặt, “Là hung thủ thì trên mặt sẽ viết hai chữ hung thủ sao? Có đầu mối thì phải tra, không thể để oan một người tốt nhưng cũng không thể bỏ qua một người xấu!”
Lời này có khác nào nói Giản Diệc Thừa là người xấu.
Giản Diệc Thừa đứng tại chỗ không nhúc nhích, vẻ mặt lạnh như băng, “Cục trưởng muốn thẩm vấn thì thẩm vấn, không cần nói bóng nói gió đâu!”
Cục trưởng híp mắt cười, mặt hòa ái, “Sao cậu lại nói vậy, không phải tôi muốn thẩm vấn cậu, chúng tôi chỉ làm việc theo nguyên tắc thôi, có nghi ngờ thì tra hỏi. Cậu là cảnh sát đương nhiên sẽ biết việc này chứ?”
Giản Diệc Thừa lạnh lùng nhìn ông ta, không lên tiếng. Cố Minh Hoa cũng không thèm để ý, quay đầu nhìn một đám nhân viên còn đang hoa mắt xem tình hình, nói, “Nhìn cái gì! Chưa thấy cảnh sát liên quan tới án mạng bao giờ à? Liệu mà làm đi! Lý Trường Phong, cậu tự mình thẩm vấn, không bỏ qua bất kì đầu mối nào!”
Mọi người vội vàng cúi đầu, giả bộ làm việc nhưng thật ra lổ tai đang dựng lên nghe ngóng.
Lý Trường Phong đi tới, mặt không có một nụ cười, “Cục trưởng ngài trở vào đi, nơi này giao cho tôi là được!” Vừa nói xong, cánh tay duỗi dài, khoác lên vai Giản Diệc Thừa, giống như kề vai đẩy Giản Diệc Thừa đi.
Cố Minh Hoa không nói gì, nhìn bọn họ đi xa, quay đầu nhìn thấy Lâm Lang đang sững sờ, “Nhìn cái gì? Mau đi làm việc đi!”
“A? Vâng.” Lâm Lang vội vàng quay đầu, tiếp tục theo dõi tìm người khả nghi, nhưng mà nhìn tới nhìn lui vẫn thấy Giản Diệc Thừa là khả nghi nhất.
Lâm Lang tự vỗ đầu mình, anh ta vậy mà bị cục trưởng ảnh hưởng rồi!
Trong phòng làm việc của đội trinh sát, Giản Diệc Thừa đưa lưng về phía cửa, mặt đối mặt với Lý Trường Phong, sống lưng thẳng tắp, bả vai bằng phẳng, giống như cái cây sừng sững trong cuồng phong bão táp, không thể rung chuyển.
Lý Trường Phong rót hai ly trà, đưa cho anh một ly, nói, “Đừng để trong lòng, cục trưởng Cố này không biết uống lộn thuốc gì mà bực tức, nhìn ai cũng không vừa mắt, không chỉ nhằm vào mỗi cậu đâu.”
Cái này là nhắm mắt đoán mò, toàn bộ cảnh sát trong đội ai mà không biết ông ta nhằm vào Giản Diệc Thừa đâu. Còn thiếu cái chưa đuổi được người! Cũng không biết tại sao cục trưởng cứ không thích Giản Diệc Thừa, người trẻ tuổi biết bao nhiêu, yên tĩnh không nói nhiều, năng lực lại đứng hạng nhất.
Cho dù lúc đầu mọi người còn vì lời nói của cục trưởng mà xa lánh Giản Diệc Thừa, trong khoảng thời gian làm việc chung, ai cũng thấy anh không giống như lời cục trưởng, đâu có chút công tử nào, người ta là người ưu tú nhất nhóm luôn mà.
Anh cũng nhận ly trà, nói tiếng cảm ơn, tròng mắt yên tĩnh nhìn lá trà xoay xoay trong ly.
Lý Trường Phong kéo ghế ngồi đối diện anh, nhìn thẳng, “Được rồi, nghe lời cục trưởng một chút cũng được, nhưng mà không tới mức kéo cậu vào phòng thẩm vấn đâu. Nhưng mà tôi cũng tò mò, ngày ngày cậu ở cửa nhìn chằm chằm vào tiểu khu Hinh Uyển để làm gì vậy?” Lý Trường Phong nói xong lại vội vàng thêm một câu, “Tôi không phải nghi ngờ cậu, coi như không biết tính cách của cậu thì cũng biết gia phong của Giản gia, cậu chắc chắn sẽ không dính líu tới chuyện phạm pháp. Chỉ là, hành động lần này của cậu có hơi trùng hợp...”
Thái độ của Lý Trường Phong thoải mái, nói chuyện cũng giống như thuận miệng mà hỏi, nhưng Giản Diệc Thừa biết, chuyện này nếu anh không nói rõ rang thì sẽ khiến người khác hoài nghi. Nhưng mà...
Anh nắm chặt ly trà trong tay, mu bàn tay bởi vì dùng sức mà nổi lên gân xanh, yên lặng chốc lát cục xương ở cổ họng của Giản Diệc Thừa mới động, anh chậm rãi mở miệng, “Không phải em đang ngó chừng ở cửa tiểu khu Hinh Uyển mà là nhìn vào tiểu khu Giang Hoa ở đối diện.”
“Hửm?” Lý Trường Phong hứng thú, “Cậu nhìn vào đó làm gì?”
“Chờ một người.”
“Chờ ai?”
“Một người bạn học thời cao trung.”
Lý Trường Phong dường như hiểu ra, hứng thú truy hỏi, “Nam hay nữ?”
Giọng Giản Diệc Thừa hơi nhỏ nhưng ở trong môi trường yên tĩnh như bây giờ, Lý Trường Phong nghe vẫn rõ ràng, “Nữ...”
Trong phòng làm việc bỗng dưng truyền ra tiếng cười to, mọi người đi ngang qua bên ngoài đều hết hồn, còn tưởng rằng đội trưởng bị trúng gió.
“Ha ha.” Lý Trường Phong cười vỗ bả vai anh, “Được a, tiểu tử cậu, thật không nhìn ra...”
“Đội trưởng!” Giản Diệc Thừa thấp giọng kêu, cắt đứt lời đội trưởng, đứng dậy, đem ly trà đặt lên bàn, “Nếu đội trưởng không có việc gì thì em đi trước đây.”
“Được được được, trở về làm việc cho tốt thôi.” Lý Trường Phong vẫn không ngừng cười, phất phất tay để anh ra ngoài.
Giản Diệc Thừa kéo ghế ra, thần sắc bình tĩnh, nhịp bước trầm ổn, giống như chưa có chuyện gì xảy ra, bước ra ngoài.
Ánh mắt đội trưởng nhìn vào lỗ tai đang đỏ lên của anh, lại cười, “Người trẻ tuổi thật là...”
***********
Sơ Ngữ rời khỏi ghế, đuổi theo đám mèo hoang đang tán dóc.
“Mẹ của chị ấy tới, vừa khóc vừa nói đáng lẽ không nên cho chị ấy sống một mình ở thành phố này, bà ấy xin lỗi rất nhiều, nhưng mà người đã mất rồi, bây giờ mới nói thì có ích gì?” Tiểu Hoàng đang nói cho Sơ Ngữ nghe diễn biến mới nhất của vụ án, làm vẻ mặt ông cụ non.
“Ba của cô ấy đâu?” Sơ Ngữ hỏi.
“Ba của chị ấy không thấy đâu cả, nghe nói ba mẹ của chị ấy li dị lâu rồi, chị ấy sống với mẹ, dù là ba cũng không cấp tiền nuôi dưỡng. Mẹ chị ấy lại tái giá, có con khác, chị ấy liền trở nên dư thừa, sau khi tốt nghiệp thì sống ở đây...”
Cũng khó trách tính cách cô ấy lại rụt rè như vậy, cha không đau mẹ không thương, một mình ở nhà, cũng không có ai tới lui, vậy nên mới có chứng sợ giao tiếp. Nhưng mà Sơ Ngữ rất thích tính cách dịu dàng ít nói của cô ấy, từ thái độ của Thẩm Tinh đối với tiểu Quai có thể nhìn ra, cô gái này hiền lành, tính cách hiền hòa, là một cô gái ôn nhu. Cũng không biết tại sao hung thủ lại tàn nhẫn xuống tay giết hại người như vậy!
Mới 25 tuổi mà đã gặp bất hạnh. Sơ Ngữ có hơi khó chịu lại cảm thấy tiếc cho Thẩm Tinh, chỉ ở nhà mà cũng có thể gặp tai họa, thật là xui xẻo.
“Hy vọng cảnh sát sớm bắt được hung thủ, cũng để cho cô ấy trên trời được yên nghỉ.”
“Đúng rồi,“ Sơ Ngữ đột nhiên nghĩ ra gì đó, “Tiểu Hoàng, không phải em nói em thấy hung thủ sao? Dáng dấp người đó thế nào?”
Tiểu Hoàng nhớ lại nói, “Rất cao rất gầy, hắn ta bưng bó hoa hồng rồi gõ cửa, Thẩm Tinh thấy hắn thì rất vui, nhưng rồi nói mấy câu lại đuổi hắn đi. Anh ta lôi lôi kéo kéo chị ấy, sau đó đẩy tới bên giường, dùng gối che miệng...”
Sơ Ngữ rùng mình một cái, không ngờ hung thủ là người quen, không biết cảnh sát có phát hiện điểm này không. Cô có thể để Nhị Lang Thần đi báo án nhưng không có biện pháp để nó đi trần thuật tình huống được. Cũng phải nói, lời của động vật cũng đâu làm chứng được...
Sơ Ngữ mặt như đưa đám, có năng lực nhưng chỉ có thể giấu giếm, biết cái gì cũng không thể nói, thật vô dụng.
Đại Miêu nhận ra tâm trạng của cô, sau lưng cong lên, nén lực, lập tức nhảy lên bả vai cô, xoa móng vuốt mập mập lên đầu cô vài lần, “Ngôn Ngôn, trưa rồi, nên gọi đồ ăn ngoài thôi! Em muốn về nhà ăn cá khô!”
Sơ Ngữ lảo đảo mém chút nữa là ngã, “A! Mèo mập em mau xuống đi, nặng chết!”
“Chị đồng ý mua cá nhỏ trước đi.”
“Được được, đồng lý với em!”
“Meo..”
***********
“Sau ngày nạn nhân tử vong, trong tài khoản ghi chép lại có chuyển đi một trăm ngàn, chúng ta đã tra ra được chủ nhân, là một đại gia 81 tuổi, liệt nửa người hơn mười năm, hiển nhiên không có khả năng gây án.”
“Rất rõ ràng hung thủ đã sử dụng thẻ căn cước của nạn nhân để chuyển tiền. Hơn nữa hắn ta nhất định có tính toán, chuyển khoản tiền mấy lần, bây giờ đã truy lùng không được nữa.”
“Đầu mối bị gảy?” Giang Liên Thành nhíu mi hỏi.
“Vẫn còn đang phân tích, nhưng khi tụi em đi điều tra thì có phát hiện, trước ngày nạn nhân bị hại có tới một phòng khám thú y để khám bệnh cho mèo. Dựa vào tin tức của chủ tiệm, nạn nhân đang có bạn trai. Nhưng nạn nhân mất lâu rồi mà bạn trai vẫn không xuất hiện, người này có chút khả nghi.”
“Là rất khả nghi, vậy có thể xác định danh tính của anh ta không?”
Giản Diệc Thừa nãy giờ im lặng đột nhiên mở miệng, “Mọi người nhìn thử cái này đi.”
Anh vừa nói xong thì trên màn hình hiện lên tấm ảnh chụp màn hình máy tính, chụp lại một bài đăng.
Nội dung là {Tình cảm trên mạng có nên vội vàng hay không?}
Đại ý là nạn nhân có nảy sinh tình cảm trong game, nói chuyện hợp ý liền thêm bạn Wechat, tiếp xúc một thời gian lâu thì có hảo cảm, bây giờ đối phương yêu cầu gặp mặt, có nên đi hay không.
Bài đăng này có rất nhiều bình luận, Giản Diệc Thừa đánh dấu mấy câu quan trọng.
Có thể thấy cuối cùng nạn nhân cũng lựa chọn đi gặp bạn trên mạng, hơn nữa đối phương cũng không mập mạp gì, rất cao rất đẹp trai, là mẫu hình của nạn nhân, vì vậy hai người quen nhau.
Tình cảm với bạn ảo không bị bóp chết mà còn thăng hoa thêm, nạn nhân được rất nhiều người chúc phúc.
“Bài đăng này công bố vào tháng năm năm nay, thông báo trên diễn đàn Tấn Giang.” Giản Diệc Thừa hoạt động chuột, mở ra một tấm hình, “Gương mặt này chính là bạn trai của nạn nhân.”
Trong hình là một người đàn ông cao gầy, chân dài da trắng, cho dù không nhìn thấy mặt cũng rất thu hút người nhìn.
Lâm Lang nhìn hình bỗng nhiên nhớ lại, “Người này... Hình như tớ đã thấy trong CCTV.”