Chín giờ mười phút tối, Giản Diệc Thừa vội vã chạy về cục cảnh sát. Trong phòng thẩm vấn, Lâm Lang đang mắt lớn trừng mắt nhỏ với Ngụy Thanh Thần, so coi sức chịu đựng của ai mạnh hơn. Thấy Giản Diệc Thừa đi vào, Lâm Lang thở phào nhẹ nhõm. Nhưng mà trước mặt Ngụy Thanh Thần anh ta không tiện hỏi, chỉ nói, “Xong rồi?”
Giản Diệc Thừa gật đầu, kéo ghế ra ngồi xuống, “Cậu hỏi tiếp đi.”
Lâm Lang lấy lại mười phần phấn khích, “Tôi cho anh thêm một cơ hội cuối cùng, tự khai hay là bắt tôi nói thay?”
Lúc mới đầu Ngụy Thanh Thần còn hơi khẩn trương, nhưng qua một thời gian lâu, thấy Lâm Lang chẳng qua chỉ phô trương thanh thế hù dọa, biết cảnh sát chưa có chứng cứ xác thực, nếu không bọn họ còn còn ngồi đây mắt lớn trừng mắt nhỏ so sức chịu đựng sao?
Anh ta một lần nữa bất đắc dĩ nói, “Tôi đã nói rõ cả rồi, ngày đó tôi say bất tỉnh nhân sự, bọn họ tìm xe chở về. Về đến nhà là ngủ tới sáng, không biết gì cả...”
“Anh nói dối.” Giản Diệc Thừa bình tĩnh nhìn thẳng vào anh ta, trong lòng Ngụy Thanh Thần lộp bộp tiếng.
“Thứ nhất, anh không say bất tỉnh nhân sự, ngược lại còn rất tỉnh táo, chỉ là giả say. Thứ hai, tài xế taxi cũng không chở anh về tận nhà, xe chỉ quẹo qua một con đường rồi anh đòi xuống.”
Hai tay Ngụy Thanh Thần nắm chặt, cố làm vẻ bình tĩnh cười một tiếng, “Sao anh nói thế, có chứng cứ à?”
Giản Diệc Thừa nhìn anh ta hồi lâu không lên tiếng, ngay lúc Ngụy Thanh Thần cho là anh không có bằng chứng, anh mới bình tĩnh nói, “Chứng cứ đương nhiên là có, chúng tôi dựa vào CCTV ở trước cửa KTV tìm được người lái xe taxi chở anh về, cũng đã lấy lời khai của anh ta. Rạng sáng ngày 2 tháng 8 quả thật anh ta có chở anh. Nhưng mà xe chỉ vừa chạy qua một con đường, anh đã lấy lí do say xe muốn ói để xuống xe. Sau đó từ chối lên xe lại, nói muốn ở một mình cho tỉnh. Anh ta thấy anh không giống say rượu cho nên cũng bỏ đi.”
“Cũng cuối năm rồi, mỗi ngày biết bao nhiêu người ngồi xe, anh ta nhớ nhầm thì sao?”
Giản Diệc Thừa nhìn Ngụy Thanh Thần, sắc mặt trầm tĩnh, “Có lẽ anh không biết, trên xe anh ta có gắn camera.” Anh giơ một tấm ảnh lên cho Ngụy Thanh Thần nhìn.
Nếu như không phải thấy Ngụy Thanh Thần lên xe rồi lại xuống xe, anh cũng sẽ không hoài nghi đến người này. Hơn nữa khi nhìn Ngụy Thanh Thần, ánh mắt anh ta thanh tỉnh, nói năng rõ ràng, không có dấu hiệu gì là đang say rượu. Có thể thấy, cho dù say cũng là say có hạn, có năng lực gây án.
Ngụy Thanh Thần nhìn một cái là nhận ra, đó là anh ta khi đang ở trên xe. Trên trán thấm ra tầng mồ hôi mịn, ánh mắt nhìn xuống tay mình, cố gắng giải bày, “Chuyện này... Tôi quên mất, ngày đó ra khỏi KTV, rồi sau đó không biết gì nữa. Tôi chỉ nhớ mình ngủ tới sáng, tại sao trở về được cũng không biết...”
Lâm Lang nhìn không nổi, dùng sức vỗ bàn, “Chứng cứ ở trước mặt rồi mà anh còn dám cãi?”
Ngụy Thanh Thần trưng vẻ mặt vô tội, “Không phải, coi như là giống như anh nói, nửa đường xuống xe, thì cũng đâu thể nói được điều gì? Không lẽ uống rượu xuống xe cũng phạm pháp hả? Cũng đâu thể khẳng định tôi phạm tội giết người đâu?”
“Anh!”
Lâm Lang phát cáu muốn đánh anh ta một cú, bây giờ anh chắc chắn người này chính là hung thủ giết chết Đường Đường. Nhưng ai cũng biết, nếu như không có chứng cứ thì không nhận tội. Anh đặt ánh mắt hy vọng lên người Giản Diệc Thừa, lão Giản nói sẽ tìm được chứng cứ xác thực, chắc là đã tìm được... phải không?
Lâm Lang không chắc chắn lắm.
“Cho anh nhìn chứng cứ trước, bây giờ chúng ta bàn tới ngọn nguồn từ đầu đến cuối.” Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Giản Diệc Thừa vang lên, Ngụy Thanh Thần nghe anh nói chắc chắn như vậy, trong lòng cũng thấp thỏm, anh ta miễn cưỡng duy trì vẻ mặt không thèm quan tâm, nụ cười không chạm mắt, “Đồng chí cảnh sát nói đi, tôi nghe này.”
Lâm Lang lập tức trợn mắt nhìn anh ta, “Anh đàng hoàng lại đi.”
“Anh và nạn nhân Đường Đường là một cặp, yêu nhau ba năm, đến mức bàn đến chuyện cưới gả. Có lẽ bởi vì một ít khác biệt, hai người dần dần cãi vả, thậm chí ầm ĩ đến mức chia tay.” Giản Diệc Thừa không nhanh không chậm mở miệng nói.
Ngay lúc anh nói đến việc Ngụy Thanh Thần và Đường Đường là một đôi, sắc mặt anh ta cũng biến sắc, khiếp sợ như khi bí mật của mình bị phát hiện.
“Hai người quen nhau ba năm nhưng ai cũng không biết là vì anh tận lực giấu giếm. Anh không thể để cho bọn họ biết, nếu biết danh tiếng của anh sẽ bị hư tổn. Anh cũng lấy lý do thuyết phục Đường Đường, bắt cô ây giấu giếm mọi người.”
“Chuyện này phải giữ bí mật bởi vì từ nhỏ anh đã có một mối hôn sự, có một vị hôn thê danh chính ngôn thuận. Chuyện này các bạn của anh đều biết, cho nên anh và nạn nhân quen nhau thật ra là bắt cá hai tay, là ngoại tình.”
“Đối với Đường Đường, cô ấy chính là người thứ ba xen vào. Thế nên hai người cùng nhau che giấu. Đường Đường đồng ý quen anh bởi vì anh đã hứa, anh không có bất kỳ tình cảm gì với vị hôn thê, sớm muộn sẽ hủy hôn. Đường Đường tin, nhưng thời gian càng ngày càng lâu, đã đến lúc nói chuyện cưới gả nhưng anh vẫn không từ hôn với người kia, vì chuyện này nên hai người cãi vã, càng ngày càng gây gổ thường xuyên. Cuối cùng, Đường Đường không muốn nhịn nữa, đã lâu rồi không thấy được ánh sáng của tình yêu, cho nên cô ấy đòi chia tay.”
“Cô ấy không chỉ đòi chia tay mà còn sắp bắt đầu một mối quan hệ mới, đồng ý Chu Nhất, thậm chí trong buổi tụ họp bạn bè còn cao giọng tuyên bố chuyện này. Cô ấy làm như vậy có thể là vì trả thù anh, cũng có thể là muốn hoàn toàn cắt đứt quan hệ với anh. Nhưng anh không thể dễ dàng bỏ qua cho việc Đường Đường quen người khác, cũng không nhìn nổi cảnh tình tứ của bọn họ, có lẽ anh thật lòng với Đường Đường, nhưng càng nhiều hơn chính là ham muốn chiếm làm của riêng, anh cảm thấy mình bị phản bội. Ở buổi họp bạn, anh cố ý giả bộ say, cũng chuốc say những người khác, kết thúc buổi tụ họp trước thời hạn.”
“Sau đó anh giả bộ say rượu lên xe, nhưng lại xuống xe giữa đường, định đi chất vấn Đường Đường. Chẳng qua nửa đường thấy nạn nhân bị cướp, thấy cô ấy giãy giụa, ngã trong vũng máu, hơi rượu và nỗi hận cùng xông lên, thúc đẩy anh kích động lựa chọn giết người...”
Theo lời tự thuật của Giản Diệc Thừa, mồ hôi trên đầu Ngụy Thanh Thần càng ngày đổ càng nhiều, hô hấp dồn dập, ngực kịch liệt phập phồng, “Tôi không có giết người, tôi không có giết người, đúng, tôi đồng ý chia tay nhưng không có nghĩa là tôi giết cô ấy. Tôi xuống xe, giải rượu rồi về nhà, đúng, tôi tỉnh rượu rồi về nhà, tôi không có theo dõi cô ấy, cũng không có thấy cô ấy bị cướp...”
Ngụy Thanh Thần vẫn cố giãy giụa, lại bị Lâm Lang đánh tan bằng một câu, “Ây, bây giờ tỉnh rượu rồi? Hồi nãy anh nói đi KTV xong ra không nhớ gì nữa mà? Còn ngủ tới sáng nữa, chậc, lật mặt quá nhanh.”
Giản Diệc Thừa nói tiếp, “Anh dùng vạt áo bao bọc cán dao, rút ra xong lại đâm thẳng vào tim nạn nhân. Cho nên trên quần áo của anh có dính vết máu của nạn nhân. Anh phát hiện, về nhà lập tức đốt trụi cái áo, đốt không còn chút gì, đổ tro vào cống thoát nước...”
“Nhưng dù cẩn thận đến mấy thì cũng có sai sót, anh chỉ lo xử lý quần áo, quên mất giày của mình cũng dính máu...”
Đang nói thì có người gõ cửa, đưa tới một bản báo cáo, “So sánh qua, vết máu trên giày Ngụy Thanh Thần đồng nhất với DNA của nạn nhân.”
Sắc mặt Ngụy Thanh Thần tái nhợt, tuyệt vọng cúi đầu.
*****
Ra khỏi phòng thẩm vấn, Lâm Lang xúc động, “Đã năm nào rồi mà còn hứa hôn? Chậc, nếu không phải tại cái tập tục phong kiến này thì cũng không đến nổi như bây giờ, cô chết tôi sống.”
Giản Diệc Thừa lắc đầu nói, “Không phải tập tục phong kiến hại người, là do lòng người. Chỉ cần lập trường anh ta kiên định, cuộc hôn nhân này hoàn toàn có thể bỏ. Cậu chưa biết đâu, vị hôn thê của anh ta đã mang bầu rồi.” Bởi vì phải điều tra chuyện này mà anh mới về trễ như vậy, không về đúng giờ đã hẹn.
“Thiệt hay giả vậy?” Lâm Lang ngạc nhiên, “Cho nên anh ta thật ra là tra nam? Một chân đạp hai thuyền còn đặc biệt làm một người lớn bụng?”
Giản Diệc Thừa gật đầu.
“Còn cái cô Quách Nhã Nam thì sao? Chuyện này không liên quan gì tới cô ta thật à?” Lâm Lang vẫn cảm thấy cô ta không bình thường.
“Không có liên quan tới cô ta, cô ta chột dạ hốt hoảng là do muốn che giấu chuyện cô ta và Đường Đường cãi vả, còn sợ cảnh sát tìm cô ta thế tội. Quách Nhã Nam thích Ngụy Thanh Thần, cho nên tin tưởng lời nói của anh ta không nghi ngờ, hiểu lầm cảnh sát. Đúng rồi, ngày mai bảo khoa kỹ thuật tra xét máy tính của Ngụy Thanh Thần, phía trong đó chắc có ghi chép việc anh ta mua thủy quân.”
“Cái gì mà ngày mai hả, là hôm nay đó!”
Giản Diệc Thừa sững sốt, nhìn thời gian, quả nhiên đã qua mười hai giờ.
Lâm Lang không biết từ đâu lấy ra một túi quà vặt, vừa ăn vừa nói, “Bận bịu đến bây giờ còn chưa uống miếng nước nào, được cái vụ án này cuối cùng cũng kết thúc, ngày mai có thể yên tâm hẹn hò với Oản Oản rồi. Tớ vừa gửi lì xì cho cô ấy, ngày mai thức dậy là nhận được, chắc chắn sẽ hôn hôn bạn trai vì sự surprise này!”
Giản Diệc Thừa suy nghĩ, không bắt chước Lâm Lang, sợ nửa đêm quấy rầy Sơ Ngữ ngủ.
Sau đó anh nhắn cho đội phó Giang một tin, xin ngày mai nghỉ phép, thuận tiện nói Lâm Lang biết, “Cuối năm bận bịu, muốn nghỉ phép phải tranh thủ trước.”