“Sơ Ngữ, tỉnh lại đi, đừng ngủ...”
“Sơ Ngữ, em ráng chịu đựng...”
“Sơ Ngữ, chúng ta ra ngoài thì kết hôn đi...”
...
“Sơ Ngữ, Sơ Ngữ, Sơ Ngữ...”
Sơ Ngữ nghe có người đang gọi tên mình, tiếng gọi cứ ở bên tai cô. Cô từ từ mở mắt ra, bên mép giường là cha mẹ đang lo lắng. Ánh mắt dần dần tập trung, ý thức từ từ khôi phục, Sơ Ngữ nhìn gương mặt quen thuộc của cha mẹ, đột nhiên hốt hoảng không biết bây giờ mình đang ở đâu.
“Ngôn Ngôn, con tỉnh rồi à, con là đứa con hư, chuyện lớn như vậy mà cũng không nói với ba mẹ, làm mẹ và ba con lo lắng...”
Sơ Ngữ đột nhiên ngồi thẳng dậy, động tác quá mạnh ảnh hưởng đến vết thương trên đùi, cơn đau đớn khiến cô hít một hơi. Nhưng Sơ Ngữ không thèm để ý, cô vội vàng hỏi ba mẹ, “Giản Diệc Thừa thì sao? Anh ấy đâu?”
Cô nhớ ra rồi, trước khi hôn mê cô và Giản Diệc Thừa rơi xuống biển, nước biển tràn vào buồng xe rất nhanh. Cái lạnh của nước biển bao vây hai người từng chút từng chút một, không khí trong lồng ngực cũng bị rút sạch, độ ấm cơ thể cũng theo máu nơi vết thương dần dần tan mất. Cuối cùng hình như Giản Diệc Thừa hôn cô, khí tràn vào miệng. Dưới tình huống đó, anh đem cơ hội sinh tồn cho cô, vậy anh thế nào?
“Giản Diệc Thừa, Giản Diệc Thừa...”
Sơ Ngữ nhìn một vòng cũng không thấy bóng anh, cô không dám nghĩ tới suy đoán đáng sợ đó, đầu óc trống rỗng, muốn xuống giường tìm anh.
Mẹ Sơ đè cô lại giường, Sơ Ngữ giùng giằng phản kháng, lúc này cửa phòng bệnh bỗng nhiên bị đẩy ra, Giản Diệc Thừa xách hộp giữ ấm đi vào, thấy phòng bệnh hỗn loạn, không hiểu chuyện gì.
Sơ Ngữ thấy anh xuất hiện thì khựng lại. Cuối cùng mẹ Sơ nhịn không được nữa, dùng tay dí vào đầu cô, “Bác sĩ nói con sắp tỉnh rồi, Tiểu Giản đi chuẩn bị bữa sáng cho con, chứ con nghĩ nó bị làm sao? Hả? Đứa con gái ngốc!”
Ách? Làm sao cô có thể nói rằng mình nghĩ anh chết rồi? Sơ Ngữ đỏ mặt, hết sức khó xử lại nằm xuống giường. Mẹ Sơ kéo chồng đi ra ngoài, “Được rồi, Ngôn Ngôn không sao hai bác cũng yên lòng, tiểu Giản con chăm sóc nó đi, hai bác không ở đây cản trở.”
Cách xa rồi mà Sơ Ngữ còn có thể nghe tiếng ba mẹ truyền tới:
“Đi chợ mua con gà, buổi trưa hầm canh cho Ngôn Ngôn uống.”
“Mua xương hầm đi, con nó bị thương chân đúng không? Ăn gì bổ đó.”
“Vậy không phải nên mua móng heo sao?”
“Cũng đúng, vợ, nghe em hết.”
...
Sơ Ngữ: “...” Đúng là mẹ ruột.
Giản Diệc Thừa đặt hộp thức ăn lên đầu giường, lại đổ nước ra cho cô rửa mặt.
“Em có khó chịu chỗ nào không, để anh gọi bác sĩ tới kiểm tra thử nhé?”
Mặc dù bác sĩ nói cô chỉ bị thương ở chân, tỉnh lại thì không sao nữa nhưng anh vẫn không yên lòng.
“Em không sao, chỉ hơi đói thôi.”
Anh nghe xong lập tức mở hộp thức ăn, múc cho cô một chén cháo nhỏ. Cháo còn bốc hơi nóng, chỉ nghe mùi thôi Sơ Ngữ đã biết đây là do tự tay anh nấu. Cô bỗng nhiên thấy vui, không nhịn được nhìn anh cười.
“Sao vậy?”
Sơ Ngữ lắc đầu, “Không có gì, nhìn anh thấy rất hạnh phúc.”
Giản Diệc Thừa bật cười, “Vậy em nhìn đi, cứ nhìn thoải mái vào, dù sao anh cũng là của em.”
Giản Diệc Thừa dùng muỗng múc cháo, nhẹ nhàng thổi cho nguội sau đó mới đưa đến gần miệng cô, “Cẩn thận, vẫn còn nóng.”
Sơ Ngữ hưởng thụ sự quan tâm chìu chuộng từ bạn trai, làm bộ quên mất mình bị thương chân chứ không phải là tay. Đến lúc anh đút hết cháo Sơ Ngữ vẫn nhìn chằm chằm anh.
“Em nghe rồi.”
Cô đột nhiên nói một câu làm anh không kịp phản ứng, “Cái gì?”
“Anh nói chờ chúng ta ra ngoài thì sẽ kết hôn, em nghe rồi.”
Giản Diệc Thừa đặt chén xuống, cầm tay cô lên khẽ hôn một cái, “Em không từ chối, anh coi như em đồng ý.”
Sơ Ngữ không nói gì được, dưới tình huống đó sao cô trả lời được chứ? Nhưng mục đích của cô là muốn nhắc nhở anh đừng quên lời đã nói, nếu hai người đã thuộc về nhau vậy thì còn cần gì do dự nữa?
“Giản Diệc Thừa.”
“Hả?”
“Lúc ở dưới biển không tính.”
“Vậy anh lại cầu hôn lần nữa, làm đến khi nào em đồng ý có được không?”
“Em còn chưa nói hết mà, em muốn nói là —— em đồng ý. Em cảm thấy mình nên chính miệng nói ra câu này.”
...
Hôm đó Lâm Lang chạy đến đúng lúc, Sơ Ngữ và Giản Diệc Thừa nhanh chóng được cứu nên sức khỏe hai người không có gì đáng lo. Sơ Ngữ ở bệnh viện một tuần rồi được xuất viện, trừ vết thương trên đùi ra thì những chỗ khác đã lành, vết thương ở chân thay thuốc định kỳ là được.
Diêu Sơn Hà cũng không thể chạy thoát, rốt cục vẫn phải lọt lưới. Mối nguy hiểm đã mất, tảng đá lớn đè trong lòng Sơ Ngữ cũng rốt cuộc rơi xuống.
Sau khi xuất viện, Sơ Ngữ trở lại sống cùng Giản Diệc Thừa, ba mẹ cô biết chuyện hai người ở chung với nhau nhưng cũng không nói gì, ngược lại còn giao người cho anh chăm sóc.
Ngoại trừ mấy lần hầm canh cho cô uống ở bệnh viện, toàn bộ chuyện khác đều giao cho Giản Diệc Thừa làm. Hai người bọn họ còn chuẩn bị đăng kí đi du lịch.
Nhưng cuối cùng vẫn không đi được vì con gái sắp kết hôn. Nếu không phải chân Sơ Ngữ bị thương thì chắc anh không chịu trì hoãn tới hai tháng rồi.
Lúc Sơ Ngữ dưỡng thương, anh ôm tất cả công việc chuẩn bị cho hôn lễ, trừ việc hỏi ý kiến cô thì không còn chuyện gì mà Sơ Ngữ phải lo lắng. Người không biết còn tưởng rằng cô đã mang bầu.
“Sơ Ngữ, em thích trong hôn lễ bố trí hoa gì? Hoa hồng hay bách hợp?”
“Bách hợp đi, trăm năm hòa hợp.”
“Nơi tổ chức hôn lễ lấy màu gì làm chủ đạo?”
“Ừ, màu trắng lãng mạn, màu hồng ấm áp, vậy thì chọn màu trắng đi.”
...
Đối với chuyện hôn lễ, anh làm cái gì cũng sẽ trưng cầu ý kiến cô. Giản Diệc Thừa còn nhớ Sơ Ngữ từng nói kết hôn nhất định phải tự mình trang trí sảnh đường. Mặc dù bây giờ cô hành động bất tiện, không thể tự mình bố trí nhưng nhờ sự tỉ mỉ của anh, tất cả mọi thứ trong hôn lễ đều được trang hoàng theo sở thích của cô.
“Lão Giản, cậu được à, tốc độ quá nhanh.”
Giản Diệc Thừa phát thiệp mời ở phòng làm việc làm không khí náo động, bình thường anh trầm mặc ít nói, không ngờ sắp kết hôn rồi.
Lâm Lang chậc chậc khen, “Tớ và Oản Oản quen nhau lâu hơn hai cậu, việc kết hôn lại bị các cậu giành trước rồi. Không được, tối nay tớ phải cầu hôn với Oản Oản nhà tớ mới được.”
“Vậy mau lên, có khi hai ngươi có thể cử hành hôn lễ cùng một lúc đó.” Tôn Toàn ồn ào nói.
Giản Diệc Thừa cười một tiếng, không lên tiếng, anh không thèm làm hôn lễ như vậy. Hai cặp đôi, sự chú ý phải chia làm hai, lời chúc phúc cũng phải chia hai... Cả đời có một lần, Sơ Ngữ của anh chính là cô dâu độc nhất vô nhị, không ai có thể tranh giành hạnh phúc với cô.
Cuối cùng ngày ấy đã tới, từ sớm Sơ Ngữ đã bị kêu dậy trang điểm. Tối hôm trước phấn khích quá đến khuya mới ngủ. Cô cứ nghĩ ngủ ít sắc mặt sẽ không tốt, nhưng không ngờ nhìn vào kính lại thấy cả người tỏa sáng, làn da trong trạng thái cực tốt.
Hà Oản Thu nhìn người trong kính, trêu ghẹo nói, “Xem kìa, em nói không sai mà, phụ nữ đắm chìm trong tình yêu không cần ngủ cũng tươi rói.”
Sơ Ngữ cười, người trong gương cũng cong khóe miệng. Không thể chối, cô vẫn luôn xinh đẹp, mi mắt không thâm quần, da trắng nõn, môi không tô mà tự đỏ, cười lên một cái là dịu dàng rất giống phụ nữ Giang Nam. Mà hôm nay, từ chân mày đến khóe mắt cô đều ngập sự hạnh phúc.
Quý Phi Yên từ bên kia vòng qua, cô ấy đảm nhận trách nhiệm trang điểm cho cô, nhìn làn da mơn mởn long lanh của cô, chậc chậc khen, “Tiểu Ngữ, da em tốt quá làm chị không dám hạ tay trang điểm.”
“Không có gì, chị làm đi, da em dày lắm, bách độc bất xâm.”
“Ha ha, em đừng có tự nói mình vậy chứ.”
...
Bên ngoài sân cỏ người người quần áo lụa là, khách tới lui nối liền không dứt. Giản Diệc Thừa và cha mẹ anh đang nói chuyện cùng cha mẹ Sơ Ngữ, thỉnh thoảng chào hỏi người thân bạn bè, nhận lấy lời chúc mừng của khách khứa.
Ngay tại lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng xôn xao, người này người kia thay nhau thán phục.
“Bên ngoài sao vây?”
Người ở bên trong tò mò, không giống như xảy chuyện gì không tốt, khách bắt đầu đi ra ngoài, tham gia náo nhiệt. Ngay cả cha mẹ hai bên cũng không rõ nguyên nhân, đi theo nhìn.
Bên ngoài là một đội “khách”, các loại chó mèo xếp hàng chỉnh tề, đều nhịp chậm rãi đi tới. Bọn chúng chia thành hai đội, một đội chó mặc vest thắt cà vạt, một đội mèo mặc váy trắng đầu đội vòng hoa thùy mị, giống như một nam một nữ cũng xếp thành hàng, hợp thành một đám rước dâu.
Khung cảnh tráng lệ, mỗi con đều cố gắng để mình lộ vẻ trang trọng nghiêm túc, nào ngờ càng làm cho người xem cảm thấy tụi nó dễ thương đáng yêu. Các khách nữ đều bị đám chó mèo này làm rung động, ngay cả phái nam cũng không ngoại lệ.
“Thật là đáng yêu, muốn ôm một cái quá.”
“Bọn nó ngoan quá, đi đều không lộn xộn tí nào.”
“Tại sao chó mèo nhà người ta đều dễ thương vậy chứ, nhưng mà nhiều thế thì xong hôn lễ có thể phát cho mỗi khách một con không?”
...
Đại Miêu ngẩng đầu ưỡn ngực đi trước, Ngôn Ngôn nhà nó hôm nay kết hôn, tuyệt đối không làm chị ấy mất thể diện! Nó nghiêng đầu kêu một tiếng, “Mau xếp thành hàng, đội hình không thể loạn!”
Bên cạnh Đại Miêu là tiểu Bạch, trước hôn lễ Nhị Lang Thần, A Bố và nó tranh nhau vị trí làm hoa đồng, đánh nhau cũng không xong. Cuối cùng dùng phương thức bỏ phiếu quyết thắng bại, tiểu Bạch nhận được 2 phiếu, chiếm ưu thế, giành lấy thắng lợi.
Lúc tổ chức hôn lễ bộ mặt rất quan trọng, Đại Miêu cảm thấy ghế thủ lĩnh phải do một người xứng đáng đảm đương, vì vậy bỏ một phiếu cho tiểu Bạch.
Vì thế, Nhị Lang Thần từ đây tuyệt giao với Đại Miêu, lưng cũng không cho nó trèo thêm lần nào. A Bố cũng thề không giúp nó trộm cá nữa. Vào ngày tổ chức hôn lễ, bọn nó tạm thời ký hiệp định hòa giải.
Quạ đen đu xa xa trên cột điện, mắt đẫm lệ tố cáo, “Mẹ, sao chúng ta không được qua đó?”
“Con à, chúng ta ăn thịt thối rữa, hay xuất hiện gần người chết, loài người cảm thấy chúng ta xui xẻo, hôm nay là ngày vui, không nên làm không khí ngột ngạt.”
“Nhưng mà Ngôn Ngôn đâu có tính toán.”
“Vậy con muốn đi thì phải len lén xen lẫn trong đám chim khách đấy.”
Quạ nhỏ vui mừng hớn hở bay qua, quạ mẹ thấy nó bay vào giữa một đám chim anh vũ, nâng một bên cánh lên che mặt, bị sự ngu xuẩn của con mình làm mất mặt. Đứa nhỏ ngốc, con đen thui chui vào một đám chim trắng bách, sợ người ta không nhìn thấy mình à?
Nhưng sự lo lắng của quạ mẹ là dư thừa, bởi vì hôm nay các loài chim cũng đến đông đúc, mọi người không rảnh để phân biệt. Chỉ là bọn họ tò mò hôn lễ ngoài trời này sao lại hấp dẫn nhiều loài chim đến vậy, trên cây, trên nóc nhà, trên cột điện... Tất cả đều bị bọn chúng chiếm lĩnh.
Còn có mấy con anh vũ vui vẻ đứng ngoài cửa, gặp người tới là hót lên, “Trăm năm hòa hợp, sớm sinh quý tử.”
...
Rốt cuộc cũng đến màn chào đón nam nữ nhân vật chính. Sơ Ngữ quàng tay mình vào tay cha, chậm rãi đi tới, áo cưới trắng tinh dường như làm tăng thêm mấy phần thanh khiết chói lọi. Hôm nay, cô là cô dâu xinh đẹp nhất.
Giản Diệc Thừa đứng trên bục, nhìn Sơ Ngữ và cha vợ đi tới, trong mắt anh không che giấu được sự vui mừng, sau vẻ vui mừng là thấp thỏm và kích động. Thầm mến tám năm, yêu nhau một năm, hôm nay rốt cuộc anh đã rước được người về dinh rồi.
Tâm trạng kích động, cũng không biết đã tiến hành nghi thức thế nào, lúc hạnh phúc nhất đầu óc đều ngưng hoạt động. Chỉ nhớ bọn họ đeo nhẫn cho nhau xong, một con anh vũ đứng trên bả vai người điều khiển chương trình cao giọng gào thét:
“Hôn một cái! Hôn một cái!”
Mọi người ở phía dưới cũng ồn ào, “Hôn một cái! Hôn một cái...”
Rồi sau đó, Giản Diệc Thừa khom người hôn Sơ Ngữ, dáng vẻ hạnh phúc của bọn họ được nhiếp ảnh gia lưu lại.