Rời khỏi đảo, Sơ Ngữ mang con quạ nhỏ tới bệnh viện thú y, Giản Diệc Thừa thì chạy thẳng tới cục cảnh sát, báo cáo sự thật vụ án lên cho cấp trên.
“Ý cậu nói là trên đảo còn người thứ mười ba? Là người này tráo đổi súng của bọn họ, cũng giết tất cả những người khác?” Không chỉ Lý Trường Phong, tất cả mọi người trong đội hình sự đều kinh ngạc.
Giản Diệc Thừa bình tĩnh nói, “Đúng ạ, em phát hiện một dấu chân lạ ở phía đông nam của đảo, còn có dấu vết của ca nô, vì vậy đoán ra trên đảo có thể còn người khác.”
Giản Diệc Thừa không nhắc đến Sơ Ngữ, anh không muốn cô bị phiền phức, chứng cớ anh vừa nói cũng là thật, cũng không phải ngụy tạo vô căn cứ.
“Phương hướng suy đoán của chúng ta lúc trước là sai lầm, bởi vì chúng ta chủ quan cho là trên đảo không còn người khác nên mới kết luận là Nguyễn Văn Khải giết chín mạng người. Hai người còn lại bị Âu Dương Huân và Nhiếp Dịch Chân giết. Nhưng trên thực tế sự phỏng đoán này có quá nhiều trùng hợp.”
“Thứ nhất, trên đảo chỉ có bảy khẩu súng, địa điểm mọi người nhảy xuống là ngẫu nhiên, Nguyễn Văn Khải làm sao có thể đảm bảo anh ta nhất định có thể nhặt được súng trước những người khác? Làm sao có thể đảm bảo tín mạng khi người khác nhặt được súng rồi giết anh ta?”
“Thứ hai, hai người bị Âu Dương Huân và Nhiếp Dịch Chân giết lầm, đạn thật và đạn màu là hai loại khác nhau, sao lúc bắn người rồi lại không tới kiểm tra?”
“Thứ ba, khả năng Nguyễn Văn Khải và Cố Minh Đức đồng thời bắn đối phương một phát chết ngay lớn cỡ nào? Nguyễn Văn Khải thích bắn súng, tầm ngắm chính xác, có thể một phát lấy mạng người ngay nhưng Cố Minh Đức thì không giông thế, tài bắn súng của anh ta chỉ bình thường thôi, đối mặt với một ác ma giết tám người nhất định sẽ hồi hộp lúng túng, cho nên có thể bắn một phát súng làm chết người là không thể.”
“Nếu như những điều nói trên là trùng hợp vậy thì xác suất lớn bao nhiêu? Cho nên em nghi ngờ trên đảo có người thứ mười ba, người này một tay lên kế hoạch mưu sát, cũng ngụy tạo hiện trường lừa gạt cảnh sát, để chúng ta đặt sự chú ý lên người Nguyễn Văn Khải. Bằng chứng vững như núi, người đã chết không thể phản bác. Cứ như vậy, chết không có đối chứng.”
Giản Diệc Thừa nói xong, Lý Trường Phong cũng gật đầu, “Cậu nói có lý, vậy trừ dấu chân trên bờ và dấu vết ca nô để lại thì còn đầu mối nào khác không? Chỉ có hai thứ này thì không đủ để chứng minh hung thủ là người khác.”
Giản Diệc Thừa lắc đầu, “Đây chỉ là suy đoán của em, tạm thời không có chứng cứ.”
Lý Trường Phong trầm tư chốc lát, “Vậy được, mọi người cực khổ chút nữa, tiếp tục điều tra theo hướng của tiểu Giản nói, nếu như hung thủ thật là người khác thì nhất định sẽ lưu lại dấu vết.”
“Vâng, đội trưởng Lý.”
Cuộc họp kết thúc, Lâm Lang xoa đầu, thở dài nói, “Chậc, nhờ phúc của cậu hôm nay lại phải làm thêm giờ rồi, cậu không thể nói chậm một ngày để tớ về nhà ngủ cho đã được hả?”
Giản Diệc Thừa còn chưa lên tiếng Vương Thành đã nói, “Cậu nói gì vậy? Mau làm việc đi, muốn bắt được hung thủ một phút cũng không được chậm trễ, nói không chừng lúc cậu ngủ hung thủ đã xóa sạch sẽ dấu vết rồi.”
“Hừ, tớ chỉ nói vậy thôi mà cậu lại tưởng thật.” Lâm Lang biết chuyện quan trọng thế nào, chỉ thuận miệng tào lao vài câu, cũng không định để hung thủ ung dung ngoài vòng pháp luật còn mình đi về nhà ngủ.
Ngay sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi, mọi người lập tức khẩn trương vùi đầu vào công việc. Vương Thành và Lâm Lang đến biệt thự của Nguyễn Văn Khải xem camera, Giản Diệc Thừa và Tôn Toàn ra bến tàu.
Nếu người nọ đi bằng ca nô thì dĩ nhiên phải đi từ bến tàu, nói không chừng sẽ bị camera trên bến tàu quay lại.
Từ bệnh viện thú y ra, Sơ Ngữ đưa quạ nhỏ về tiệm của mình. Con quạ này không thừa kế sự cao quý lạnh lùng từ mẹ mà kỹ năng độc mồm thì thừa kế mười trên mười. Sau những phút ban đầu tò mò dò xét, nó nhanh chóng cười giễu bọn Đại Miêu, tiểu Bạch một lần.
“Người ta hay nói mèo quất mười mèo chín heo không sai mà, nhưng mà loại mèo mập như mi thật hiếm thấy nha!”
Đại Miêu: “Mi không thấy chứ không phải không có!”
“Ui dồi ôi, con chó có tâm cơ thế này Ngôn Ngôn nhà ta có biết không?”
Tiểu Bạch: “Đó là Ngôn Ngôn nhà tôi, cám ơn.”
“Nhị Lang Thần có phải mi bị ngu không? Con mèo kia ngồi lên đầu mi mà còn không biết trả đũa nữa à? Bộ mặt của loài chó đều bị mi làm mất hết rồi!”
Nhị Lang Thần: “...”
Đại Miêu không thể nhịn được nữa, bình thường đều là nó làm mưa làm gió, đột nhiên con quạ này lại đến, muốn ngồi cả lên đầu nó, có thể nhẫn nhịn được nữa sao? Dĩ nhiên không thể!
“Đánh nó!”
Vì vậy quạ đen bị tập thể giày xéo, nếu không phải Sơ Ngữ kịp thời phát hiện, cánh bên kia của nó cũng gãy. Dĩ nhiên, không phải ai quạ nhỏ cũng láo toét được, Sơ Ngữ chính là một ngoại lệ. Con quạ này rất thích cô, đem cô so sánh với bọn Đại Miêu thì hoàn toàn là hai mặt khác biệt.
“Rít rít rít, Ngôn Ngôn, người ta đau lắm đó, chị mau giúp em đi.”
“Ngôn Ngôn, Ngôn Ngôn, hôm nay chị đẹp lắm nha, đẹp y như em vậy!”
“Ngôn Ngôn, Ngôn Ngôn, quạ quạ rất thích chị, vết thương mà lành rồi em cũng không muốn rời xa chị đâu!”
...
Đại Miêu tức giận mắng nó là con quạ trà xanh*, đồ hai mặt, làm trò. Sơ Ngữ phải khuyên nó, cuối cùng nó cũng đồng ý sau khi vết thương lành sẽ đi, nếu không Đại Miêu đã nhổ lông con quạ đen này đem đi nấu canh!
*chỉ những người thích giả ngây thơ, yếu đuối, đa cảm, thực ra dã tâm rất lớn, có thể dùng mọi thủ đoạn để đạt được mục đích.
Tức chết mèo mà!
*****
Cục cảnh sát Giang Thành.
Thêm mấy ngày nữa điều tra, vụ án trên đảo rốt cuộc có tiến triển.
Lâm Lang đi đến nhà Nguyễn Văn Khải xem camera, không xem được băng thu hình hai ngày trước khi xảy ra án mạng, không phải bị người khác tiêu hủy mà là camera bị hư. Nhưng sự trùng hợp này lại khiến người ta nghi ngờ có điều mờ ám.
Hung thủ rõ ràng biết trong biệt thự của Nguyễn Văn Khải có giấu súng. Không phá hư mật mã, vào được phòng ngầm lấy súng đi, còn có thể biết chính xác vị trí camera trong nhà Nguyễn Văn Khải rồi phá hư, nhất định là người thân quen của nạn nhân.
Người như vậy sẽ không quá nhiều. Mặc dù Nguyễn Văn Khải là con nhà giàu ăn chơi nhưng dính dáng đến chuyện phạm tội chắc chắn sẽ không truyền ra bên ngoài. Tội tàng trữ súng cũng là tội không nhỏ. Trong vòng quan hệ, trừ mười một người bị giết trên đảo ra thì người thân quen còn lại không vượt qua con số năm.
Trong này bao gồm cha mẹ, anh trai anh ta.
“Đã điều tra hai người trong số đó, họ đều có bằng chứng ngoại phạm.” Lâm Lang giống như người không xương, vùi trên ghế, mệt đến ngay cả đầu ngón tay cũng không muốn động, “Trừ hai người bọn họ thì chỉ còn cha mẹ và anh trai, nếu như không có đối tượng nghi ngờ khác thì cũng chỉ có thể hoài nghi người nhà.”
“Có vẻ không phải bọn họ bởi vì không thấy họ có động tĩnh gì. Không hề nghe nói Nguyễn Văn Khải và người nhà có mâu thuẫn gì, nói thế nào đi nữa thì cũng là người nhà, không đến nỗi xuống tay nặng như vậy chứ?”
“Việc này không thể chắc, chuyện dơ bẩn của nhà giàu sao chúng ta biết chứ? Giống như tiểu tam rồi con riêng đó.”
Thấy đề tài càng kéo càng xa, Giản Diệc Thừa đẩy cửa đi vào, lấy ra một tấm ảnh, phía trên là một bóng lưng mơ hồ, “Tra xem liệu bên cạnh Nguyễn Văn Khải có ai biết người này không? Thời điểm xảy ra án mạng chỉ có người này ngồi ca nô ra đảo, tương đối khả nghi. Anh ta đi ca nô của Nguyễn Văn Khải, cái túi bên chân có thể đựng vừa vũ khí, hơn nữa anh ta luôn luôn tránh camera, tất cả camera chỉ ghi lại được một bóng lưng mơ hồ.”
“Mờ quá ai có thể nhận ra chứ?” Lâm Lang nhận lấy, cau mày nói.
“Đúng thật là mơ hồ quá”, Tôn Toàn cũng nói, “Nhưng mà lão Giản à, sao chỉ hỏi người bên cạnh Nguyễn Văn Khải thôi vậy?”
Giản Diệc Thừa phân tích, “Rất rõ ràng, hung thủ không chỉ giết Nguyễn Văn Khải mà còn đổ tội lên đầu anh ta, không phải hận thì cũng chỉ có thể nói là trùng hợp.”
Những người khác hiểu ra, thật ra thì manh mối rất rõ ràng, chỉ là bọn họ đi đường vòng quẹo qua quẹo lại, không giống như anh chỉ tin tưởng vào sự thật rằng trên đảo có mười ba người.
Cái bóng lưng này quá mơ hồ, vốn là mọi người đều không hy vọng nhiều nhưng không ngờ có người nhận ra được.
“Có hơi giống Chu Nhất Phàm nhưng tôi không chắc lắm.” Đinh Trạch cầm hình nhìn một lúc rồi nói, anh ta là một trong hai người bạn còn lại của Nguyễn Văn Khải.
“Chu Nhất Phàm? Anh ta là ai?”
“À, Chu Nhất Phàm là người chơi giùm Nguyễn Văn Khải, kỹ thuật giỏi nên Văn Khải thường xuyên để cậu ta luyện thăng cấp.”
Những người này chơi game thành ghiền, có thể nạp tiền thì nạp, không thể nạp tiền thì tìm người chơi thế, ai mà rảnh ngày nào cũng luyện cấp được đâu? Chu Nhất Phàm này là người giúp bọn họ luyện cấp, bởi vì kỹ thuật của anh ta giỏi nên vẫn duy trì liên lạc, có việc cần thì tìm anh ta.
“Vậy anh có biết mấy người Nguyễn Văn Khải và Chu Nhất Phàm có mâu thuẫn gì không?”
“Mâu thuẫn? Làm gì có chứ, anh ta lấy tiền rồi làm việc, giá cả bọn Văn Khải trả lại không thấp, sao có mâu thuẫn được?” Đinh Trạch nói xong lại nhớ đến gì đó, “Hình như là có một chút mâu thuẫn.”
*****
Trong phòng thẩm vấn, Chu Nhất Phàm cúi thấp đầu, bàn tay đeo còng đặt trên đùi, khuôn mặt căng thẳng, không nói một lời.
Anh ta mặc một bộ cái áo T Shirt nhăn nhíu màu đen, trên bộ đồ còn có vết nám của tàn thuốc lá. Khuôn mặt tái nhợt, đáy mắt xanh đen, tóc rối bời có hơi dính dầu mỡ, nhìn một cái là biết thuộc dạng trạch nam ở nhà mỗi ngày.
Lâm Lang và Giang Liên Thành ngồi đối diện, nhìn chằm chằm anh ta hồi lâu, thấy Chu Nhất Phàm không định lên tiếng, Lâm Lang lập tức nói, “Anh biết mình bị bắt tới là vì chuyện gì chứ? Nói đi.”
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, nửa ngày mà vẫn không có âm thanh nào cất lên, Lâm Lang nổi giận, “Nhanh, thẳng thắn thì còn được pháp luật khoan hồng, chúng tôi mà lên tiếng trước thì anh không còn cơ hội đâu!”
Một người giết mười hai người, vụ án lớn như vậy, cấp trên cho bọn họ kỳ hạn phải xử lý được trong vòng một tháng. Truyền thông biết tin từ đời nào, ngày ngày đưa tin, áp lực từ người dân lên cảnh sát cũng rất lớn. Đội bọn họ ngày nào cũng làm thêm giờ mới bắt được hung thủ, không mau chóng khai báo mà còn chơi trò yên lặng là vàng, không thể nhẫn nhịn được!
Ngay tại lúc Lâm Lang sắp bùng nổ thì Chu Nhất Phàm mới mở miệng, “Là tôi giết người.”
Một hơi ở trong bụng bị đè lại, Lâm Lang thiếu chút nữa nghẹn chết.