“Nó đi gần một tuần rồi, không lẽ không về nữa thật hả?”
“Không về thì thôi, cũng đâu phải là con ruột, thiếu một đứa ăn không ngồi rồi tôi còn vui mừng không kịp nữa là!”
“Ông nói bậy gì đấy? Để nó ở nhà sau này còn giúp cho Tường Tử, nó cũng ăn có bao nhiêu đâu, lại có thể kiếm tiền, còn giúp chúng ta làm việc, tốt biết bao.”
“Nhưng mà Tường Tử thấy nó thì không vui, cũng đâu thể để một đứa bất bơ làm con mình uất ức chứ?”
“Vậy cũng không được, Bảo Toàn phải ở lại nhà chúng ta mấy năm nữa. Thầy bói nói phải chờ Niếp Niếp và Tường Tử qua mười tám tuổi thì mới an toàn. Ây da! Nếu không phải mấy đứa bé trước không giữ được thì đời nào tôi bắt cóc nó. Thầy bói nói phải tìm một quý nhân nhà có con nít khỏe mạnh, nếu không con chúng ta không sống được. Ông nhìn đi, Bảo Toàn là bảo toàn đó, quả nhiên con trai con gái đều khỏe mạnh...”
...
Bên trong còn nói nhưng Thiệu Bảo Toàn đã không nghe được nữa, ngây người đi ra, trái tim hoàn toàn chết lặng nhưng vẫn đau lòng dữ dội.
Hôm nay cậu về là muốn ngửa bài với cha mẹ nuôi, nói rõ thân thế của cậu. Mặc dù người phụ nữ kia bắt cóc cậu ra xa ba mẹ nhưng dẫu sao cũng có công ơn nuôi dưỡng mười bảy năm. Khi chưa biết sự thật, cậu luôn xem bọn họ là cha mẹ ruột, là người thân. Bảo cậu lập tức xóa bỏ tình cảm trước giờ, cậu không làm được.
Một bên là cha mẹ ruột chờ mình mười bảy năm, một bên là cha mẹ nuôi, có tội bắt cóc nhưng có công nuôi dưỡng, lý trí và tình cảm phân hai bên trái phải khiến tâm trạng Thiệu Bảo Toàn vừa phức tạp vừa mâu thuẫn, không cách nào đối mặt với tất cả.
Nhưng mà cuối cùng cậu vẫn quyết định muốn đích thân đi hỏi mẹ nuôi xem tại sao ban đầu bà lại bắt mình đi. Nếu bà có nỗi khổ, có lẽ cậu còn có thể tha thứ, dù sao bà vẫn không đem bán mình đi, hoặc có khi bà có chuyện không thể nói. Có khi nào sự thật là họ cứu mình từ tay người khác chứ không phải bắt cóc không?
Thiệu Bảo Toàn giữ niềm tin trong lòng, để cha mẹ Tiêu dẫn mình về nhà. Lúc xuống xe cậu còn dặn cha mẹ chờ trong xe, tự cậu hỏi chuyện quá khứ. Thiệu Bảo Toàn sợ cha mẹ ruột tùy tiện tới thăm làm cha mẹ nuôi không thích. Nhưng chuyện không thể ngờ, cuối cùng cậu lại nghe được đoạn đối thoại này.
Thì ra đây mới là chân tướng, đây mới là nguyên nhân, là lý do tại sao không thích cậu nhưng lại nuôi cậu mười bảy năm... Trong lòng Thiệu Bảo Toàn hoảng loạn, ánh mắt chua xót nhưng không khóc nổi. Cậu chạy thật nhanh đến cạnh xe, mở cửa ngồi vào.
Dì Trần ngồi phái sau kinh ngạc, “A Sanh... Tiểu Toàn, sao con về nhanh thế?” Bà sợ đứa trẻ chưa thích ứng kịp nên không gọi con bằng tên thật, chờ cậu quen rồi nói sau. Thiệu Bảo Toàn bỗng nhiên ôm lấy bà, tựa đầu vào bả vai bà. Dì Trần mừng rỡ không thôi, cảm giác vẫn như khi ôm đứa nhỏ lần đầu tiên.
“Ba, mẹ, chúng ta về thôi, sau này con là Tiêu Vân Sanh, không phải Thiệu Bảo Toàn gì nữa.”
Dì Trần kích động, lệ nóng tràn ra, trừ hai chữ ba, mẹ, những lời còn lại bà không nghe được nữa, trong đầu đều là: Con nhận bà rồi, kêu bà là mẹ rồi...
Tiêu Cảnh Bình cũng kích động không thôi, chỉ là ông ngồi ở ghế lái, không ôm hai mẹ con được. Hơn nữa ông nhạy bén phát hiện con trai bị gì đó ảnh hưởng nên chạy về, nếu không sẽ không nói chuyện nhanh như vậy. Mặc dù ông hy vọng con trai sớm trở lại bên cạnh ông và vợ, vạch rõ giới hạn với nhà bên kia nhưng ông không muốn con trai bị tổn thương.
Có thể nói chỉ có cha mẹ ruột mới suy nghĩ chu đáo cho con mình. Thiệu Bảo Toàn một khi quyết định thì không do dự nữa. Tiêu Cảnh Bình bảo con yên tâm đi học, những chuyện khác để ông giải quyết.
Đối với năng lực của Tiêu gia, chỉ cần tìm được đứa nhỏ thì những chuyện vụn vặt khác không thành vấn đề. Cân nhắc đến tâm trạng của con, mặc dù rất hận nhưng ông cũng không làm chuyện gì quá đáng, chỉ nói chân tướng sự thật cho cảnh sát biết thôi. Tất cả giao cho pháp luật phán xét đi.
Thiệu gia lúc này mới biết Thiệu Bảo Toàn đã tìm được cha mẹ ruột, chân tướng mười bảy năm trước không che giấu được nữa, mẹ Thiệu phải đối mặt với ngục tù.
Thiệu gia luống cuống, bọn họ muốn tìm Thiệu Bảo Toàn để cầu xin cậu tha thứ cho bà. Bọn họ biết cậu dễ mềm lòng, giống như vô số lần trong quá khứ vậy, chỉ cần giả bộ đáng thương khổ sở, cậu sẽ nhất định áy náy, sau đó nghe theo họ.
Nhưng Tiêu Cảnh Bình dễ gì cho bọn họ cơ hội, để họ tiếp cận con trai khó khăn lắm mới tìm về được? Khoảng thời gian đó Tiêu Vân Sanh tan học đều có xe riêng của ông nội bà nội đưa đón, một trái một phải thủ ở hai bên. Cháu trai vất vả tìm về được hai ông bà ngậm trong miệng còn sợ tan, bưng trong tay sợ rớt, không nháy mắt nhìn chằm chằm.
Thiệu gia không đến gần Tiêu Vân Sanh được nên đi tìm dì Trần, ôm lấy bắp đùi bà bắt đầu khóc, “Tôi nuôi nó mười bảy năm, không có công lao cũng có khổ lao! Không có công sinh cũng có công nuôi, tôi...”
Không đợi bà nói xong dì Trần đã tức giận, “Cho ăn cho mặc thì gọi là nuôi? Nhà chúng tôi không có cơm ăn không có áo mặc à? Nó vốn nên hưởng thụ tất cả sự tốt đẹp của thế gian, có cha mẹ cưng chiều, được đi học như bao bạn! Cũng bởi vì cá nhân cô mà để thằng bé cực khổ phục vụ con cưng của mấy người, còn phải đi làm kiếm tiền đóng học phí! Tôi mang thai mười tháng đẻ con không phải để cho người nhà mấy người hành nó!”
Đó là lần đầu tiên Sơ Ngữ thấy dì Trần nổi giận, trong ấn tượng của cô bà luôn là một người phụ nữ tao nhã bình tĩnh, không ngờ lại có một mặt điên cuồng như vậy. Bà tức giận mắng to lại để người khác cảm thấy, giờ phút này, sau lưng bà lan rộng ánh sáng.
Khi bảo vệ con trai là lúc người mẹ xinh đẹp nhất!
Chuyện đã quyết định, Thiệu gia không thể vùng vẫy tạo ra đợt sóng nào nữa. Ngày mẹ Thiệu bị giam, dì Trần mời Sơ Ngữ tới nhà bọn họ ăn cơm. Sơ Ngữ thấy Tiêu Vân Sanh hết sức bình tĩnh, còn giống như con trai trong nhà vui vẻ tiếp đón cô, Sơ Ngữ cũng không biết đây là cậu ấy đã buông xuống hay không biết chuyện nữa.
Sơ Ngữ chỉ hy vọng chuyện này sẽ không ảnh hưởng gì lớn đối với cuộc đời cậu, thời cực khổ đã qua, thanh niên mà, cố gắng lên.
******
“Con về đến đâu rồi?”
“Con mới vừa vào thang máy, sắp lên nhà rồi.”
“Con khoan về, đi tới tiệm thuốc mua một tuýt thuốc mỡ trị bỏng đi, mẹ con chiên cá bị văng dầu.”
“Có nghiêm trọng không? Có cần phải tới bệnh viện không ba?”
“Không sao đâu, chỉ đỏ một mảng thôi.”
Nghe vậy, Sơ Ngữ lại đi ra, dẫn đại quân ba chó một mèo đi đến tiệm thuốc. Không cần gấp nên cô đi xa một chút, tới tiệm thuốc khi trước. Lúc tết cô có tới đó một lần, thái độ bán hàng của ông chủ rất tốt khiến Sơ Ngữ nhớ mãi. Tình nguyện đi xa thêm chút tới tiệm đó.
Vẫn là ông chủ đó nhưng lần này trong tiệm có khách, hai người trẻ tuổi vừa ngáp vừa mua thuốc. Lúc Sơ Ngữ bước vào, một người đang cầm hộp thuốc trị cảm, một ngưới đang quét mã trả tiền.
Trong nháy mắt Sơ Ngữ cảm thấy có hơi kỳ lạ nhưng lại không biết kỳ lạ chỗ nào. Lúc này ông chủ ôn hòa cười cười, “Cô tới à, con chó lần trước cứu về sao rồi?”
Thì ra ông chủ còn nhớ cô, Sơ Ngữ cảm thấy vui mừng, cô cười nói, “Cứu được rồi, may mà có thuốc của chú. Lại đây tiểu Bạch, chào ông chủ đi.”
Cô ôm tiểu Bạch, tiểu Bạch nghe lời nhìn chủ tiệm “Gâu” một tiếng. Nó chọc ông chủ cười, “Chú chó này thật thông minh.”
“Phải thông minh chứ, bị một đám con nít hư bắt nạt mà, không lanh lẹ thì không sống nổi rồi.” Sơ Ngữ cười nói.
Trò chuyện mấy câu Sơ Ngữ mới nhớ mục đích cô tới để mua thuốc, vỗ đầu một cái, “Chú xem này, cháu lo nói chuyện quên mất luôn chuyện chính. Chú bán cho cháu tuýt thuốc trị bỏng đi.”
“Người nhà cô bị phỏng à?” Ông chủ quay đầu tìm thuốc, hỏi, “Loại mười đồng hay mười lăm?”
“Mười lăm đi chú.” Dừng một chút rồi nói tiếp, “Mẹ cháu chiên cá bị dầu văng, tám mươi phần trăm là hôm nay cháu về nên mẹ làm đồ ăn ngon, bình thường bọn họ không ăn cá.”
Ông chủ đưa thuốc cho cô, cười nói, “Cha mẹ đều như vậy cả, đều nghĩ con mình ở ngoài ăn không đủ chất. Cháu không ở chung với họ à?”
“Không ạ, cháu đi làm không về nhà, làm ở gần đó cuối tuần mới về.” Sơ Ngữ trả tiền, chào ông chủ, “Cháu đi trước ạ, ngày khác trò chuyện tiếp.”
“Được, cháu đi thong thả.” Ông chủ cười ha hả khoát tay.
Sơ Ngữ ra khỏi tiệm thuốc, đi được một đoạn lại không nhịn được quay đầu nhìn hai người trẻ tuổi đang đi vào ngõ. Trong lòng vẫn có mối nghi ngờ không rõ, kỳ lạ, sai ở chỗ nào ta?
“Chị nghĩ gì đó Ngôn Ngôn?”
Đại Miêu vùi trên lưng Nhị Lang Thần, hưởng thụ ghế ngồi dành riêng cho nó. Sơ Ngữ nhìn nó một cái, bỗng nhiên nảy ra suy nghĩ, cô cười híp mắt đến gần Đại Miêu, “Đại miêu ngoan, Đại Miêu giỏi, Đại Miêu thông minh nhất khả ái nhất thế giới... Em giúp chị một chuyện đi!”
Đại Miêu hết sức hưởng thụ lời khen, ngước đầu phơi phới nói, “Chuyện gì thế? Chị nói đi!”
“Đi, đuổi theo hai người kia, nhìn xem bọn họ làm gì.” Cô luôn cảm thấy hai người kia hết sức kỳ lạ.
Ánh mắt Đại Miêu lấp lánh, đồng ý, “Không thành vấn đề!” Là một con mèo có kinh nghiệm trinh sát, nó đã tham gia giải cứu con tin bị bắt cóc thì chuyện này nhằm nhò gì!
“Chờ một chút.”
Đại Miêu đang định đi thì bị Sơ Ngữ gọi lại, chỉ chỉ đầu tường đối diện, “Đi từ phía này đi, chú ý ẩn núp, đừng để bọn họ phát hiện.”
Nếu không phải chỉ có nó mới leo tường được cô sẽ để cho Nhị Lang Thần và A Bố đuổi theo. Dù hai đứa này có tra được kết quả hay không thì cô cũng yên tâm. Đại Miêu đồng ý, cong lưng lên, dồn lực nhảy mấy cái đã nhanh như tia chớp xuất hiện trên đầu tường. Nó rón rén đuổi theo hai thanh niên kia.
Sơ Ngữ nhìn nó đi xa, sau đó thấp giọng nói với mấy con còn lại, “Đi thôi, chúng ta đi về trước.”
“Mua có một hộp thuốc sao giờ mới về? Ủa? Đại Miêu đâu? Con không dẫn nó về à? Mẹ còn đặc biệt chừa cá lại cho nó đó!”
Sơ Ngữ không thể giải thích rằng Đại Miêu đã bị cô sai đi theo dõi người ta, vì vậy chột dạ cười cười, “Không sao đâu, con ăn thay nó.”
“Không được, cái này là mẹ làm cho nó, lúc về con nhớ mang theo.”
Sơ Ngữ: “...” Đúng là mẹ ruột!