CHƯƠNG 7
Lúc Thước Mộng tỉnh lại thì đã thấy bản thân đang nằm trong biệt thự Úy Minh Tuyệt. Y chậm rãi ngồi dậy, thật may, mặc dù rất đau, nhưng không đến mức như lần trước. “Chẳng lẽ chính mình nhanh như vậy mà đã quen bị đàn ông cỡi lên người rồi sao?” Thước Mộng tự giễu. Lúc này, cửa bị đẩy ra, Úy Minh Tuyệt đi đến.
– Ngươi tỉnh rồi? Ta có việc cần đi ra ngoài, ngươi thành thật ở nhà, đừng nghĩ tới việc bỏ trốn! Tối nay ta sẽ gọi Hình Hòa đến… Còn có, ngươi mới rồi hình như lại bị ta làm bị thương… Ta đã bôi thuốc rồi, ngươi ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi!
Có phải mình đang nghe lầm không? Sao mình có cảm giác dường như vừa mới thấy mặt Úy Minh Tuyệt… đỏ lên? Không thể nào có chuyện đó, nhất định là do mình nhìn lầm rồi! Nhưng mà, hình như mặt mình cũng đang rất nóng… Nhất định là do đắp mền rồi, bây giờ cũng là tháng tư . Nhất định là do đắp mền nên mới nóng như vậy…
– Này, Chủ nhân đang nói chuyện ngươi có nghe không hả? Gan càng lúc càng lớn nhỉ?
Úy Minh Tuyệt lại lạnh lùng nói.
– Dạ, biết rồi!
Mới vừa nhìn thấy hắn đỏ mặt nhất định là ảo giác! Loại người “Băng nhân” như hắn nếu mà biết đỏ mặt, vậy Thước Mộng chẳng thà tin rằng người ôn hòa như anh Hình Hòa cũng có thể đánh người đi.
Sau khi Úy Minh Tuyệt rời đi, Thước Mộng chạy lung tung trong biệt thự mà chán muốn chết. Nói gì nói y cũng ở nơi này mấy ngày rồi, nhưng bởi vì vết thương lần đầu nên vẫn chưa tỉ mỉ đi xem xét mọi ngóc ngách.
Đi một vòng hết lầu một, thật là nhàm chán mà, chẳng phải phòng ngủ thì cũng là phòng sách, lại thêm một cái ban công nhỏ! May mà, cái ban công kia cũng không tệ lắm, rất yên tĩnh, tầm nhìn cũng rộng rãi.
Đi xuống dưới lầu, Thước Mộng tiếp tục loanh quanh, hai mắt bị một đồ vật hấp dẫn – Điện thoại! Có lẽ có thể báo tin bình an cho mẹ và anh rối Y cầm lấy điện thoại, thật tốt quá, có thể rồi. Vừa định bấm số, y đột nhiên ngây ngẩn cả người, nhà mình nghèo rớt mồng tơi thì đào đâu ra điện thoại chứ! Số điện thoại chỗ mẹ làm thì y không biết! Bất đắc dĩ, Thước Mộng chỉ có thể buông điện thoại. Đột nhiên bụng Thước Mộng sôi ùng ục! Ôi ~~ đây là do bị ép quan hệ mà mất sức sao? Thước Mộng đi vào bếp, mở cái tủ lạnh thật to.
– Vậy là sao trời? Tủ lạnh lớn như vậy, ngoại trừ bia chỉ có bia! Chẳng lẽ Úy Minh Tuyệt chưa bao giờ ăn cơm nhà hay sao?
Đúng là trớ trêu mà, điện thoại không gọi được, ngay cả đói bụng cũng chẳng có cách nào kiếm đồ ăn…
Thước Mộng nhàm chán nằm lên ghế salon, lúc này cửa lớn của biệt thự bị mở ra, tưởng Úy Minh Tuyệt đã trở về, Thước Mộng nhanh chóng ngồi thẳng người dậy, vừa nhìn thấy người mới vào Thước Mộng liền cười toe.
– Anh Hình Hòa, là anh à! Em còn tưởng là Úy Minh Tuyệt nhanh vậy đã trở lại rồi, làm em sợ muốn chết!
Thước Mộng làm nũng dính lại bên người Hình Hòa, liền nhìn thấy hộp cơm trong tay Hình Hòa
– Oa! Thơm quá đi! Anh Hình Hòa, anh tới thật là đúng lúc, em đói muốn chết!
Nói xong cũng chẳng đợi xem đó có phải là cho mình hay không liền đoạt lấy từng muỗng từng muỗng xúc ăn.
– Ăn từ từ thôi… Không ai tranh với em!
Hình Hòa cười nhìn bộ dáng Thước Mộng ngấu nghiến ăn, đưa cho y li nước,
– Minh Tuyệt biết em có thể đói, cho nên nói anh tới sớm một chút… Hôm nay lại làm việc quá sức nữa hả?
– Sặc…
Nước Thước Mộng uống vào tới miệng rồi bởi vì lời nói của Hình Hòa mà toàn bộ phun ra ngoài.
– Anh Hình Hòa… Anh, anh nói cái gì đó!
– Ha ha, không có gì! Ăn nhanh một chút đi!
Hình Hòa mỉm cười đổi sang đề tài khác.
—
Khi Úy Minh Tuyệt trở về, hắn rất chi là mất hứng.
– Minh Tuyệt, anh đã về rồi!
Hình Hòa cố ý quên bộ mặt chán ghét của Úy Minh Tuyệt.
– Nó tại sao lại ngủ trên đùi cậu?
Úy Minh Tuyệt rất mất hứng chỉ vào Thước Mộng đang gối đầu lên hai chân Hình Hòa mà ngủ.
– Hình như rất là thoải mái! Ha ha, Minh Tuyệt, anh cũng có muốn thử không, rất thoải mái đó! Đây chính là chính miệng sủng vật nhỏ bé của anh nói đó!
– Im ngay, đem nó ra khỏi đùi cậu đi!
Cái gì mà thoải mái với không thoải mái, nhìn cảnh hai người bọn họ dựa sát vào nhau, hắn liền chẳng thoải mái chút nào, nhất là vẻ mặt Thước Mộng ngủ không hề phòng bị như vậy, hắn nhìn thấy càng khó chịu cực điểm!
– Minh Tuyệt, như vậy là không tốt nha! Thước Mộng hôm nay đã rất “mệt” rồi, anh để cho cậu ta thoải mái nghỉ ngơi đi! Cùng lắm lát nữa tôi ôm cậu ta lên giường là được mà!
Hình Hòa cố ý nhấn mạnh vào chữ “Mệt” kia làm cho Úy Minh Tuyệt không ngăn được chuyện lúc trưa ở trường Thước Mộng. Gặp quỉ rồi, chỉ mới nghĩ đến bộ dáng lúc đó của Thước Mộng, Úy Minh Tuyệt thế nhưng lại lên cơn hưng phấn!
– Minh Tuyệt… Anh rất quan tâm đến đứa trẻ này à?
Yên lặng một hồi, Hình Hòa sâu kín mở miệng.
– Nói cái gì vậy! Chỉ là một sủng vật trừ nợ mà thôi, làm gì có chuyện như cậu đang tưởng tượng!
Úy Minh Tuyệt cởi áo khoác ngồi lên ghế salon bên cạnh bọn họ.
– Chỉ là như vậy sao? Vậy anh tại sao lại đồng ý cho cậu ấy đi học? “Sủng vật” trước kia của anh một chút tự do cũng không có, đừng nói là ra khỏi cửa, ngay cả cửa phòng cũng còn không được phép…
– Đó là vì nó còn nhỏ quá, tôi không muốn sủng vật của mình là loại dốt nát!
Úy Minh Tuyệt rít một điếu thuốc, ưu nhã phun ra từng luồng khói.
– Phải không… Minh Tuyệt, nói gì nói, thật ra tôi có phải là người mà anh tín nhiệm nhất không?
– Có thể nói như vậy!
– Nếu để người khác chiếu cố, anh rất lo lắng cho nên mới đặc biệt muốn tôi đến chăm sóc cho cậu ta, không phải sao?… Minh Tuyệt, anh chẳng lẽ không biết, tôi thật ra còn hiểu rõ anh hơn so với chính cả anh! Mặc dù hai người ở chung với nhau không bao nhiêu, gom lại thời gian chắc cũng chưa tới một ngày, nhưng mà, cậu ấy trong lòng anh, cùng với những “sủng vật” trước kia không giống nhau?
Úy Minh Tuyệt cái gì cũng chưa nói, chỉ hung hăng dập tắt điếu thuốc
– Vậy để tôi làm cho cậu xem, nó với những sủng vật trước kia chẳng khác gì nhau!
Lạnh lùng nói xong những lời này, Úy Minh Tuyệt một mình đi lên lầu.
Hình Hòa nhìn Úy Minh Tuyệt bỏ đi, nhỏ giọng nói với Thước Mộng đang ngủ mơ:
– Làm sao bây giờ? Hình như tôi làm hỏng mọi chuyện rồi! Nhưng mà, tôi thật sự cảm giác được em đối với anh ấy rất đặc biệt… Chỉ là cái tên kia chết cũng không muốn bị mất mặt! Thước Mộng, xin lỗi!