6.30 tối tại biệt thự Lôi Viên, Lôi Lạc Thiên một thân ý phục chỉnh tề ngồi trên ghế Sopha ở thư phòng,tay cầm ly rượu.
ánh trăng bên ngoài cửa sổ rọi thẳng vào, phản chiếu màu đỏ cửa rượu vang trong ly lên khuôn mặt lạnh lùng của anh.
Tề Phong quỳ gối trước mặt anh. Vẽ mặt cung kính sợ sệt làm Lôi Lạc Thiên càn thêm tức giận.
Anh nâng ly lên hớp một ngụm rượu, chậm rãi nói.
“Lần sau tôi không muốn có chuyện như vậy xảy ra nữa.
Cậu đừng tưởng có thể qua mặt được tôi.
Nếu tôi không chắc chắn được sự an toàn của Lam Lam, thì cậu và cô ấy dù muốn làm gì đi nữa cũng không thể.”
Giọng nói lạnh lùng kèm vài phần đe doạ của Lôi Lạc Thiên làm Tề Phong bất giác rùng mình.
“Lão đại tôi sai rồi. “
Anh cuối đầu nhận tội trong lòng hối hận.
“Tôi biết Lam Lam vì tôi nên mạo hiểm, với tính tình của cô ấy, không ai có thể ngăn cản.”
Tề Phong bất giác hiểu được, thì ra lão đại đã nấm rõ mội chuyện trong lòng bàn tay.
Anh để Tề Phú theo bên cạnh cô, anh biết Tề Phú sẽ liều mình để bảo vệ cô.
Đồng thời anh cũng đã phái theo một nhóm tin anh của bang Lôi Ưng theo bảo vệ họ. Chỉ cần thấy Trình Lam có nguy hiễm, thì họ sẽ xong ra cứu người.
Anh sấp siếp mọi việc vì cô, cũng giống như cô, mọi việc làm điều vì anh.
“Thuộc hạ đã hiểu. “
Lôi Lạc Thiên bỏ ly rượu trong tay, xuống bàn bên cạnh nói.
“Tốt, lần nầy tôi tạm tha cho cậu, lần sau nếu tái phạm tôi sẽ trừng phạt theo bang quy.”
Nói xong anh đứng dạy sải bước ra ngoài, Tề Phong cùng mấy tên thủ hạ đi theo sau.
6.55 tối tại khách sạn The Palm một đám ký giả cùng phống viên bị chận lại trước cửa.
“Xin quý vị đừng chen lấn, đúng 7 giờ tối thị trưởng sẽ mờ các vị vào buổi ký hợp đồng. “
Cô Thư ký của Kiều Nhất Phàm lên tiếng.
Trong đêm tối chiếc xe cadillac màu đen, gióng như con báo, từ trong đêm tối phóng tới, dừng lại trước mặt của mọi người.
Lôi Lạc Thiên trên người mặc Âu phục armani màu trắng áo sơ mi màu đen huyền bí, càng tôn lên sự chững chạc,sang trọng.
Anh khơm người tao nhã bước xuống xe, trước mặt bao nhiêu ký giả cùng phống viên, sắc mặt không hề thay đổi.
Các ký giả và phống viên chen nhau đến gần Lôi Lạc Thiên để chụp ảnh.
Tề Phong cùng mấy tên vệ sỉ đứng chận trước mặt anh, ngan cản bọn họ đến gần.
Lôi Lạc Thiên phong độ vẫy tay, ra hiệu cho Tề Phong lui ra.
“Các bạn ký giả cùng phống viên, các người có thể đưa ra câu hỏi, chủ tịch của chúng tôi sẽ trả lời từng người.”
Tề Phong lịch sự lên tiếng.
“Chủ tịch Lôi, nghe nói mấy ngày nay có một số tin đồn, bất lợi cho tập đoàn Lôi Thị không biết chuyện nầy có ảnh hưởng gì tới giá cổ phiếu của Lôi Thị hay không?”
“Cảm ơn sự quan tâm của các vị, bay giờ giá cổ phiếu của Lôi Thị còn cao hơn lúc trước.”
“Nghe nói chủ tịch Lôi cố tình để thua miếng đất phía Tây Thành Phố S cho Tân Thị có đúng không? “
“Xin lỗi bạn ký giả nầy, anh là người của tòa soạn nào vậy?”
Giọng Lôi Lạc Thiên trầm xuống, Dừng một chút anh nói tiếp.
“Anh đã nghe được chuyện nầy từ đâu? Chính phủ vừa mới công bố , làm sao Lôi Lạc Thiên tôi biết trước mà cố tình để thua. “
Lúc nầy sắc mặt của Lôi Lạc Thiên không còn vẽ nho nhã lịch sự nữa mà thay vào đó là vẽ mặt lạnh lùng sắc bén. Anh nhìn thẳng vào mắt tên ký giả kia, làm hắn hoảng sợ, toàn thân đổ muồi hôi lạnh.
Một chiếc cadillac màu đen giống y chiếc của Lôi Lạc Thiên dừng ở trước mặt đám phống viên.
Tề Phú bước xuống xe, đi về phía sau, cung kính mở cửa xe cho Trình Lam.
ký giả và phống viên có mặt điều tò mò, không biết trong xe là ai mà đích thân tổng giám đốc của Lôi Thị, người chỉ dưới một người trên vạn người phải cung kính như vậy.
Trình Lam bước xuống xe với một tư thế vô cùng hấp dẩn, đôi giầy cao gót màu bạc mấy viên kim cương lấp lánh dưới ánh đèn cùng đôi chân thôn dài bước ra, làm các người xung quan, không thể kèm chế được sự hiếu kỳ mà nhìn chầm chầm vào cô.
Trên người cô là bộ váy dạ hội màu đen cổ cao, sắc mặt dịu dàng, mái tóc được búi lên cao để lô ra khuôn mặt tuyệt đẹp, cô mỉm cười khi nhìn thấy Lôi Lạc Thiên.
Nhìn thấy nụ cười khuynh quốc nghiên thành của cô, họ điều như không thở nổi.