Vậy cô muốn bao nhiêu thì cứ nói.
“Đợi một chút, để tôi tín đã, theo như tôi biết thì chỉ riêng tập đoàn Lôi thị không cũng là mấy trăm triệu, chưa tín tới bất động sản riêng của anh ấy, còn những mối đầu tư khác nữa, vậy Mạc tiểu thư định đưa tôi bao nhiêu?
Khó tín quá, hay là Cô đưa tôi hết toàn bộ tài sản của cô đi, nhưng mà nếu cô không còn tiền nữa, thì chắc cũng không còn xứng đôi với anh ấy.
Phải làm sao bay giờ?”
Lời nói mỉa mai còn làm ra bộ mặt khó sử.
“Thiên! cô gái của cậu là cớp sao?
cớp một cách trắng trợn như vậy.”
Tràn Hao mắt mở thật to, kinh ngạc với lời nói sắc bén của cô.
“Đây mới là Lam Lam của tôi.”
Lôi Lạc Thiên nói một cách đắc ý.
“Cô đang đùa giỡn với tôi phải không?”
Mạc Gia Yến tức giận, bước tới cầm ly rượu đỏ trên bàn hướng về phía Trình Lam hắc một cái.
Trình Lam nhanh tay lẹ chân chuyển mình né tránh, cô đưa chân ra về phía Mạc Gia Yến.
Mạc Gia Yến bị chân của Trình Lam cản trước mặt mất thăng bằng ngã xuống mặt đất.
Động tác của Trình Lam vô cùng thành thạo. Cô ung dung đứng đó như không có chuyện gì sẩy ra.
Mạc Gia Yến vừa tức vừa sấu hổ, từ nhỏ tới lớn không có người nào dấm đối sử với cô như vậy.
Mạc Gia Yến đứng dạy từ dưới mặt đất, hung hăng xong tới muốn tát vào mặt của Trình Lam, không ngờ Trình Lam phản ứng lẹ làng, bất lấy cổ tay của Mạc Gia Yến đang vương tới.
Cô thuận tay hắt môt cái toàn thân Mạc Gia Yến bất lực ngã xuống cái bàn để thức ăn bên cạnh.
Rầm,loãng chõng,..
Tiếng chén dĩa bị vỡ vang lên. Tất cả mọi người có mặt điều kinh ngạc nhìn qua.
Mạc Gia Yến toàn thân bị thức ăn làm bẩn. Ngồi dưới mặt đất trong thật thê thảm.
Tràn Hao ngồi một bên miềng há thành chữ O thật lớn, dùng tay húych Lôi Lạc Thiên một cái.
Giọng nói lắp bắp tỏa ra vẽ thật khó có thể tin được.
“Ây, cậu có thấy không, cô ta chỉ dùng động tác nhẹ nhàng mà đã khiến Mạc Gia Yến ra như vậy, nếu cô ta mà dùng sức thêm một chút, chắc chắn Mạc Gia Yến không còn mạng ra khỏi nơi đây.”
“Thiên cậu nhặt được báo vật rồi đấy.”
Mạnh Hùng trong lòng an tâm hơn. Mới vừa rồi anh còn đang lo có người sẽ dùng cô để uy hiếp Lôi Lạc Thiên. với thân thủ của cô chắc không có người nào có thể ra tay được.
Mạc Gia Thành đứng nói chuyện cùng mấy chủ tịch của các tập đoàn khác, vừa nghe được tiếng bát đĩa bị vở theo phản xạ tự nhiên anh quay đầu lại nhìn xem.
Nhìn thấy đứa em bảo bối của mình bị người khác bất nạt anh thức giận bước tới đở cô lên.
Mạc Gia Thành hung hăng nhìn Trình Lam, ánh mắt vô cùng đọc ác, dù sao đi nửa Mạc Gia Yến cũng là người của Mạc gia. Đánh chó thì cũng phải kiên chủ nhà. Cô gái nầy trước mặt bao nhiêu người lại làm Mạc gia mất mặt như vậy.
“Anh hai, cô ấy bất nạt em.”
Giọng nói rung rung hai hàn nước mất như suối chảy xuống khuôn mặt
nhếch nhác của cô.
Trình Lam nhìn thấy một màn anh em tình tâm, trong lòng khinh bỉ.
“Nhìn tôi như vậy làm cái gì. Mạc Tổng, nên đem em gái bảo bối của mình về mà dạy dổ lại.”
“Vị tiểu thư nầy, em gái tôi có lỗi gì đi chăn nữa, thì cô cũng không cần động tay động chân như vậy.”
Mạc Gia Thành tức giận nói.
“Động tay động chân?
Có sao? tôi chỉ tiện tay quơ một cái thì cô ấy đã ra như vậy, ai mà biết em của cậu lại nhu nhược như vậy.
Nếu có bệnh thì nên ở nhà, ra đường làm gì để người ta chê cười.”
“Cô im miệng cho tôi, cái đồ lỗ mãng.
Sao cô giám làm như vậy.”
Mạc Gia Yến không chiệu nổi nữa, lên tiếng mắng chửi.
Lôi Lạc Thiên từ ghế sopha thong thả đi đến ôm Trình Lam vào lòng. Tay vuốt nhẹ lưng cô.
“Em có sao không? “
Giọng nói nuông chiều làm người chung quan kinh ngạc.
Họ điều biết chủ tịch của tập đoàn Lôi Thị, Lôi Lạc Thiên là một người lạnh lùng, trên thường trường ra tay tàn nhẫn không thích tiếp cặn phụ nữ. Như bay giờ anh lại nuông chiều cô gái nầy như vậy. Họ tò mò không biết cô có thân phận gì.
Kim Chấn Bình đứng một bên xem kịch vui, ở buổi tiệc xin nhật con gái ông, ông đã lãng giáo sự nuông chiều của Lôi Lạc Thiên dành cho cô gái nầy rồi.
Kim Chấn Bình cùng người của Mạc gia luôn đối chọi lẫn nhau trên phương diện làm ăn, nên khi thấy hai anh em nhà họ Mạc gặp nạn ông hớn hở vô cùng.
“Hai anh em họ ăn hiếp em.”
Trình Lam làm nũng với Lôi Lạc Thiên.
Tràn Hao đứng một bên lắc đầu nói với Mạnh Hùng.
“Cô gái nầy đúng là táo bạo, vừa đánh trống vừa la làng.”
Lôi Lạc Thiên yêu thương sờ lên khuôn mặt xinh đẹp của Trình Lam,
Anh biết cô cố tình nói như vậy, nhưng vậy thì sao chỉ cần cô vui là được.
cập mắt sắc bén của anh nhìn hai anh em Mạc gia, làm Mạc Gia Thành hơi hoảng hốt.
“Vợ của Lôi Lạc Thiên tôi, cách người cũng giám bát nạt.”
Một câu vô cùng đơn giảng như lại mang theo sự uy hiếp trắng trợn.
Mạc Gia Thành đành phải nhượng bộ, thế lực của Lôi Lạc Thiên ở thành phố S nầy không ai giám côi thường.