Trình Lam và Đường Tam bước ra khỏi bệnh viện,
Đứng bên ven đường đợi taxi,
thời tiết ấm áp, gió thổi hiu hiu,
từ tàn cây lung lay theo cơn gió.
Trình Lam trong lòng sảng khoái vô cùng.
Cô muốn bay đến bên cạnh anh ngay lập tức,
cho anh biết họ đã có con,
có một đứa con thuộc về riêng bọn họ.
Trong lòng cô hạnh phúc, môi bất giác công lên.
Đường Tam nhìn dáng vẽ hạnh phúc của cô nói.
“Chị Lam, em thật ngưỡng mộ chị.
Anh Thiên yêu thương chị như vậy,
Giờ còn có thêm em bé.
Chắc chị muốn ngôi sao trên trời,
anh ấy cũng sẽ lấy xuống cho chị.”
Trình Lam nhìn vẽ mặt hâm mộ của cô liền cười nói.
“Em về mà kêu Tề Phong của em,
cố gắng thêm một chút,
chắc cũng sẽ theo kịp bọn chị thôi.”
“Thôi đừng nhắc đến anh ta nữa.
Tối ngày làm ra bộ mặt chững chạc,
Không vui chút nào.”
Hai người vừa nói chuyện,
một chiếc xe màu đen thắng gấp trước mặt họ.
4 tên sát thủ cầm súng xông tới.
Đường Tam vừa nhìn thấy, xông ra đứng chặn trước mặt, để bảo vệ Trình Lam.
Đường Tam lấy trong túi ra 3 cây phi tiêu, làm ra tư thế phòng thủ.
Từ phía sau xông ra thêm 4 tên sát thủ, bao vây Trình Lam và Đường Tam.
Trình Lam rút ra một cây súng lục từ thắt lưng, chỉ thẳng vào bọn người phía sau.
“Các người muốn gì?”
“Trình tiểu thư, mờ cô theo chúng tôi, chủ nhân muốn gặp cô.”
Trình Lam nghi ngờ nói.
“Chủ nhân các người là ai?”
“Gặp rồi cô sẽ biết.”
Vừa nói xong hắn muốn xông tới.
“Các người có bản lãnh thì cứ thử.”
Vừa nói Đường Tam phóng một cây phi tiêu vào yết hầu một tên áo đen.
Hắn lập tức ngã xuống mặt đất.
Mấy tên còn lại bất đầu nổ súng.
Tiếng la hét hổ loạn của người đi đường vang lên.
Trình Lam cầm súng bắng thẳng vào mấy tên sát thủ.
Vì đang mang thai, Cô không thể làm vận động mạnh,
chỉ nhẹ nhàng lách người qua một bên để tránh đạn và bắn trả.
Trong lúc hai bên đấu nhau kịch liệt, một tên thủ hạ của Lôi Lạc Thiên xông ra.
Từ phía sau đỡ thay Trình Lam một viên đạn.
Lôi Lạc Thiên ra lệnh cho họ,
âm thầm theo bảo vệ cho cô.
Cô quay người, đỡ lấy thân thể của tên thủ hạ.
Hai tên thủ hạ còn lại bảo vệ cô từ phía trước.
Trình Lam nhìn thấy, tên thủ hạ của Lôi Lạc Thiên vì mình mà chết,
trong lòng cô tức giận vô cùng.
Cô đứng lên dùng súng nhấm thẳng vào tên sát thủ vừa mới nổ súng,
bắn một phát vào vị trí tim của hắn.
Máu tuôn ra từ miệng vết thương, thân thể hắn từ từ ngã quỵ xuống mặt đất.
Giờ phút nầy có thêm một đám sát thủ xông tới.
Nhiệm vụ lần nầy,Việt Vũ đã phái toàn bộ những sát thủ hàng đầu của tổ chức Kim Xà.
Chỉ được thành công, không thể thất bại.
Đường Tam không thể nào chống chọi lại được nhiều người như vậy.
Cuối cùng, Trình Lam nhìn thấy tình hình không ổn, đành lên tiếng.
“Dừng tay, các người thả họ đi,
tôi sẽ đi theo các người.”
“Không được chị Lam, rất nguy hiểm.”
Đường Tam lo lắng lên tiêng.
Trình Lam nhìn Đường Tam ý bảo không sao.
“Phu nhân, không được đâu.
Lão đại sẽ không tha cho chúng tôi.”
Anh về nói với Lôi Lạc Thiên, tôi sẽ không sao đâu.
Nói xong cô lên xe cùng đám người đó rời đi.
Xe chạy vào một vùng hẻo lánh, hai bên đường là những ngôi nhà bỏ hoang.
Xe dừng lại tại một căn nhà hoang ở cuối đường.
Trình Lam bị đám thuộc hạ của Việt Vũ lôi vào nhà.
Buộc vào một cái ghế làm bằng gỗ.
“Tôi đợi cô đã lâu.”
Việt Vũ ngồi trên ghế trước mặt cô lên tiếng.
“Đúng là âm hồn bất diệt,
sao anh cứ theo tôi hoài.”
Trình Lam bực bội lên tiếng.
“Đừng trách tôi, chỉ trách vì cô là người đàn bà của Lôi Lạc Thiên.”
Việt Vũ nói xong đem điện thoại đưa đến trước mặt cô.
“Cô hẩy nói với Lôi Lạc Thiên đến đây một mình. Tôi sẽ tha mạng cho cô.”
Trình Lam nhìn Việt Vũ rồi quay mặt đi chổ khác, không thèm để ý đến lời nói của anh ta.
Việt Vũ tức giận dùng tay bớp cằm của cô,
xoay mặt cô lại đối diện với mình.
Trình Lam vì hạnh động mạnh bạo của anh làm đau, bất giác câu mày.
“Có chịu nói không?”
Trình Lam tức giận,
Phục,,,
Phung một ngụm nước bọt lên mặt của Việt Vũ.
Anh tức giận dùng sức tát vào mặt Cô.
Chát..
Khuôn mắt trắng nõn của Trình Lam, giờ đã sưng đỏ,
5 dấu tay hiện lên rõ ràng.
Trình Lam không quất phục,
dùng lưỡi liếm đi những giọt máu tuôn ra từ khoé môi.
Nhìn anh với khuôn mặt bất khuất nói.
“Việt Vũ, anh đừng hồng dung tôi để làm con mồi dụ Lôi Lạc Thiên.
Anh ấy sẽ không gì tôi mà mào hiểm đâu.”
Nói ra những lời nầy trong lòng cô thầm cầu nguyện.
“Lôi Lạc Thiên, anh ngàn lần vạn lần không được tới đây.”
Tại tập đoàn Lôi Thị, Lôi Lạc Thiên vừa xong cuộc hội nghị cùng một công ty quốc tế.
Lôi Lạc Thiên bắt tay một người đàn ông người mỹ, dáng người cao lớn, làn da trắng, cập mắt xanh, sống mũi cao thẳng và mái tóc vàng ống ánh.
“Xin chào Mr Robinson, cảm ơn anh đã hợp tác cùng Lôi Thị chúng tôi.”
“Thiên cậu quá khách sáo rồi.
Chúng ta là bạn lâu năm,
không cần phải nói những lời nầy.”
Ông Robinson vừa nói vừa bắt tay Lôi Lạc Thiên.
“Hẹn gặp lại sau.”
Lôi Lạc Thiên chào tạm biệt xong,
xoay người đi về phòng làm việc của mình.
Lôi Lạc Thiên và Tề Phú đi vào phòng làm việc,
nhìn thấy Đường Tam, Tề Phong và hai tên thủ hạ mà anh phái theo để bảo vệ Trình Lam, đứng khơm người trước bàn làm việc của anh.
Sắc mặt hai tên thủ hạ vừa căng thẳng vừa sợ hãi.
Đường Tam và Tề Phong thì lo lắng không yên.
Lôi Lạc Thiên ngồi vào ghế phía sau bàn làm việc, trong lòng có dự cảm không tốt.
“Có chuyện gì nói mau.”
Giọng nói giận dữ của anh làm hai tên thuộc hạ hoảng sợ.
“Lão đại, phu nhân bị đám người áo đen bắt đi rồi, “
Lôi Lạc Thiên nghe được những lời nầy sắc mặt liền thay đổi,
Giọng nói dữ tợn của anh vang lên.
“Có bị thương không?”
Đường Tam liền lên tiếng với giọng nghẹn ngào.
“Không, khi chị Lam bị bắt thì không bị thương, “
Nói đến đây Đường Tam bật khóc.
Nhiếu như ngày thường thì cô sẽ không lo lắng, như bây giờ Trình Lam đã có em bé, chỉ sợ Trình Lam liều chết cũng phải bảo vệ đứa con của cô và Lôi Lạc Thiên.
Lôi Lạc Thiên nhìn Tề Phong nói.
“Định vị được vị trí của Lam Lam chưa?”
Tề Phong khong dám nhìn thẳng vào mặt Lôi Lạc Thiên nói.
“Lão đạo, không tìm được vị trí của chị dâu.
Máy định vị đã bị quấy nhiễu.”
Sắc mặt Lôi Lạc Thiên giờ này căm phẫn vô cùng.
Anh đập mạnh lên bàn làm việc.
Bang....
Văn kiện trên bàn vì sức đập mạnh
của anh, văng lên rồi rơi xuống nằm tán loạn trên bàn làm việc.
“Phái tất cả người của bang Lôi Ưng đi tìm ngay.”
“Dạ. Thuộc hạ làm ngay.”
Tề Phú nói xong, quay người đi ra ngoài.