Trình Lam tức giận rời khỏi khách sạn. Cô đã gọi cho Đường Tam đến.
Trên bầu trời đêm nây tối như mực không trăng không sao, nhưng xung quanh cô vì những ngọn đèn Đường mà không giang trở nên sáng rực.
Một cơn gió lạnh thỏi làm cô rùng mình.
Cô buớc đi ra cổng trước của khách sạn.
Vừa đi cô vừa mắng.
Lôi Lạc Thiên anh là đồ vô lương tâm.
Lôi Lạc Thiên xấu xa.
Trong chóc lát có 1 chiếc xe BMW màu đen đậu lại trước mặt cô.
Tề Phong xuống xe đứng trước mặt cô cung kính nói.
“Chị Dâu, chị theo em về nhà đi, lão đại rất lo lắng cho chị.”
Trước mặt người ngoài Tề Phong điều gọi anh là chủ tịch, nhưng khi chỉ có người mình, thì sẽ cung kính gọi anh là lão đại.
“Lo lắng,“
Trình Lam cười khinh Bỉ.
“Anh nói Lôi Lạc Thiên sẽ lo lắng sao? Tôi nghĩ không có khả năng đó đâu.
Tránh ra.”
Giọng nói cùng với biểu cảm lạnh lùng của cô, làm cho Tề Phong lùi về sau hai bước.
Tiếng xe gắn máy dừng lại bên cạnh Trình Lam.
Đường Tam bước xuống, với Tư thế vô cùng hấp dẩn, kiến anh ngẩn người vài giây.
“Chị không phải đi cùng anh Thiên sao? “
“Đừng nhắc đến cái tên đó trước mặt chi nữa.”
Trình Lam không nói thêm gì, đưa tay cầm lấy nón bảo hiểm trong tay Đường Tam, chuẩn bị lái xe motorbike rời đi.
Tề Phong bắt đắc dĩ ra tay với cô.
Anh tấn công tay cầm nón bảo hiểm của cô. Một quyền đánh mạnh xuống, không ngờ Trình Lam lại lùi về phía sau, sau đó nhẩy lên dùng chân đá mạnh vào ngực của Tề Phong một cái. Vì đang tức giận, nên cô dùng hết sức để ra một quyền nầy.
Tề Phong bị đá mạnh bây về phía sau đụng mạnh vào chiếc xe BMW phát ra âm thanh lớn.
Rằm............
Thân thể Tề Phong bị va chạm mạnh vào xe rồi vâng xuống mặt đất. Trong miệng phung ra một ngụm máu.
Đường Tam lo lắng, chạy tới đở thân thể bị thương của Tề Phong đứng lên.
“Chị Lam đừng đánh nữa.”
Tề Phong thật không ngờ Trình Lam lại lợi hại như vậy. Ngoài lão đại ra anh nghĩ trong bang không có ai là đối thủ của cô.
Kiều Nhi, Mạnh Hùng và Lôi Lạc Thiên vừa đi đến thì nhìn thấy một màng vô cùng đặc sắc nầy.
Miệng cửa Kiều Nhi đã há ra thành chữ O thật lớn.
“Thiên mình nghĩ cậu nhạc về một con tiểu bạch thỏ, nhưng không ngờ cậu lại nhạc về một con cợp cái.
Mình nên cầu phúc cho cậu.”
Mạnh Hùng vỗ vai Lôi Lạc Thiên thương hại nói.
Kiều Nhi huýt vào bụng anh,ý bảo anh đừng thêm dầu vào lửa nữa.
“Chuyện của mình anh còn chưa lo xong, còn xen vào chuyện của người khác.”
Kiều Nhi giận giữ nói.
“Trình Lam....em đứng lại đó cho anh.”
Giọng điệu cứng rắn của Lôi Lạc Thiên làm Trình Lam càn thêm tức giận.
Cô vung tay, dùng sức liệng cái nón bảo hiểm về phía anh.
Mạnh Hùng theo bản năng ôm Kiều Nhi vào lòng tránh né.
Lôi Lạc Thiên tức giận vương chân lên đá một quyền, chiếc nón bị sức mạnh của Lôi Lạc Thiên đá trúng, vâng xuống đất nức làm hai.
“Lần nầy anh Thiên thật sự nổi giận rồi. “
Kiều Nhi thầm cầu nguyện cho Trình Lam.
“Hừ chắc vậy.”
Mạnh Hùng tỏ ra vẽ chờ xem kịch vui.
lần đầu tiên Trình Lam nhìn thấy Lôi Lạc Thiên như vậy, cô biết chắc anh đang rất tức giận.
Lôi Lạc Thiên trong lòng đang vân lên một trần cuồng phong bảo táp,
anh nghĩ,
tại sao cô có thể vì Lôi Lạc Khánh mà muốn rời khỏi anh.
Trình Lam có thể nhìn thấy trong mắt Anh có sự tức giận , phẫn nộ cùng chua xót. Nhưng vì tánh tình quật cường, tự ty của mình, cô không thể khuất phục được.
Cô nhìn vào mặt Lôi Lạc Thiên nói.
“Trong tình yêu, nếu không có sự tin tưởng lẩn nhau, thì cái gọi là tình yêu không nên tồn tại.”
Dừng một chút cô nói tiếp.
“Chúng ta ly hôn đi,“
Hai từ ly hôn vừa thót ra khỏi miệng,
Một cơn đâu đớn xong thẳng vào trái tim cô.
“Em nghĩ em không phải là người anh nên lấy làm vợ.
Em không phải là người phụ nữ nhu nhược, yếu đuối, chỉ ở nhà chờ chồng về mà không quan tâm đến những gì anh ấy làm, hay anh ấy gặp phải ở trong cuộc sống.”
Nói những lời đâu lòng nầy, nước mắt cũng rơi từng giọt xuống khuôn mặt đâu buồn của cô.
“Ly Hôn, em đừng hồng..”
Giọng nói bá đạo vang lên.
Lôi Lạc Thiên nghe từng câu từng chữ cô nói làm trái tim anh xiết chặt lại. Làm nó đâu và khó thở vô cùng.
Cô như vậy là muống rời khỏi anh, muống không có quan hệ với anh.
Không có khả năng đó đau.
Đây là lần đầu tiên anh có cảm giác đó, đâu đến thận tâm cang.
Cảm giác trong lòng Lôi Lạc Thiên bây giờ không chỉ là bất an, sợ hãi,bực bội, bất lực mà còn có ìch kỷ, ích kỷ muốn cô chỉ thuộc về riêng anh.
Ghen,
Phải, anh đang ghen.
Nhưng mà những gì cô nói sao anh không hiểu. Không phải cô tức giận vì Lôi Lạc Khánh sao?
“Không cần anh cho phép.
Kiều Nhi ngày mai cô hẩy làm thủ tục ly hôn cho tôi.”
Kiều Nhi bất đắt dĩ nói.
“Anh thiên, chị Lam em nghĩ đây chỉ là chuyện hiểu lầm mà thôi.”
Trình Lam không muốn nghe gì nữa.
Giờ phút nầy cô mới biết khi người mình yêu không tin tưởng mình, thì trái tim có thể đâu đến như vậy.
Cô quay người muốn bỏ đi, Lôi Lạc Thiên xong đến vác cô lên vai, Trình Lam dùng tay đánh loạn xạ trên lưng anh.
“Buông em ra.
Anh muốn làm gì?
Đồ lưu manh.”
Ahhhhhhhhh
Chưa nói xong thì anh đã quăng Trình Lam vào chiếc BMW màu đen rồi lái xe rời khỏi.
Trình Lam dùng tay kéo mở cửa xe mà không được.
Anh thả em xuống, em không muốn ở cùng anh nữa.
Lôi Lạc Thiên bừng bừng lửa giận,
Từ trước tới giờ chưa có người phụ nữ nào, chọc anh giận đến như vậy.
Anh đột nhiên thắng xe lại, làm đầu cô bi đưa về phía trước đập mạnh vào xe.
Còn chưa kiệp phản ứng với cơn đâu ở đầu thì Lôi Lạc Thiên đã khơm người qua cắn mạnh lên môi cô.