Từ Manh kéo kéo Hác Mãnh, hưng phấn nói: "Hay nha, thứ đồ như vậy mà ngươi cũng bắt được! Ngươi định xử lý khối ngọc phỉ thúy này thế nào? Bán
chứ? "
Lần này chẳng những đổ trúng, hơn nữa còn là trúng lớn, khối băng chủng phỉ thúy lớn như thế, giá tiền ít nhất hơn 10 triệu, đầu tư 200 ngàn,
bán sang tay giá trị liền bạo tăng gấp 50 lần, chỉ nghĩ đến thôi đã làm
cho người ta nhiệt huyết sôi trào.
Hác Mãnh nửa cười nửa đùa nhìn nàng, nói: "Ta nhớ hình như có người vừa bảo ta bị điên thì phải?"
Từ Manh ánh mắt loé lên tia giảo hoạt, cười khanh khách, nói: "Vậy coi
như ta nói sai còn không được ư, Mãnh đại nhân đừng so đo với tiểu nữ
tử, không nên truy cứu nhầm lẫn của ta nữa nha! "
Cần giữ vui vẻ… cần giữ vui vẻ… Nếu không phải tâm tình đang rất tốt, Từ mỹ nhân đã sớm giơ chân đá hắn.
"Được rồi, ai bảo ta ‘tể tướng đỗ lí năng xanh thuyền*’ đây!" Hác Mãnh
cười đầy thâm ý, quay đầu nhìn Vương Giác Khôn cắt đá, tay ôm eo Từ
Manh, nhẹ giọng hỏi: "Băng chủng phỉ thúy rất quí hiếm à?"
"Ừ!" Từ Manh gật đầu một cái, cũng không đẩy hắn ra.
Hác Mãnh suy nghĩ một chút rồi cười nói: "Nếu là vật quí hiếm vậy liền tặng cho ngươi đi!"
Từ Manh sửng sốt, quay đầu nhìn hắn: "Tặng ta?"
"Đúng vậy a, tặng cho ngươi đấy!" Hách Mãnh gãi gãi mũi, khẽ cười nói: "Lâu lắm chưa tặng quà ngươi rồi!"
Từ Manh cảm thấy trong lòng ngọt ngào giống như mật đường, thấp giọng
nói: "Ngọc phỉ thúy này rất đắt tiền nha, hơn 10 triệu lận, ngươi đem ra tặng được sao?"
Hác Mãnh ngầm trượt tay xuống dưới làm chút chuyện xấu, sảng khoái
cười: "Đừng nói giá trị hơn 10 triệu, dù là bảo vật vô giá, khuynh quốc
khuynh thành, ta cũng bỏ ra tặng ngươi."
"Quỷ mới tin ngươi!" Từ Manh đỏ mặt lườm hắn: "Xung quanh có rất nhiều
người đấy, ngươi… ngươi đàng hoàng một chút dùm ta, bổn tiểu thư hiện
giờ chính là người của công chúng nha!"
"Chẳng phải ngươi nói sẽ không gia nhập giới giải trí, sao còn quan tâm đến việc đó?" Hác Mãnh cười tà, hỏi.
Từ Manh đỏ mặt nhéo hắn một cái, nói: "Không gia nhập giới giải trí nhưng cũng không thể để tùy ý khinh bạc nha!"
Thật ra thì Hác Mãnh rất thích kiểu như này, không khí có chút mập mờ.
Tình là gì, chưa chắc đã là nhận được, cũng chưa chắc đã là đạt được, có lẽ vô ý kề vai, một lần mỉm cười với nhau, trong khoảnh khắc hai ánh
mắt giao hòa chính là yêu. Dĩ nhiên, vấn đề về tình yêu này tương đối
thâm ảo, cần đứng ở góc độ tâm hồn để lĩnh ngộ nó.
Hác Mãnh chẳng qua là một người bình thường, cho nên hắn 'yêu' rất thông tục.
Đại khái sau khoảng mười mấy phút đồng hồ, Vương Giác Khôn đã đào ra
được toàn bộ khối ngọc phỉ thúy, nặng chừng 3-4 kg, ít nhất có thể chế
tác ra 5-6 khay ngọc, mười mấy cabochon* mặt dây chuyền, thuần màu xanh dương tươi sáng, khiến cho người ta vừa thấy liền có một cảm giác ưa
thích phát ra từ tận sâu trong đáy lòng!
"12 triệu, mong tiên sinh bán cho!"
"15 triệu, ta ra giá 15 triệu."
"20 triệu!"
"23 triệu!"
"30 triệu!" Lý Kim Long gặp vật mình thích liền thèm muốn, cũng nhịn
không được báo giá, một hơi tăng giá tiền lên tới 30 triệu, làm cho
người xung quanh hơi sửng sốt, tràng diện yên tĩnh lại.
Vương Giác Khôn nhíu mày, nhìn Hác Mãnh nói: "Tiểu huynh đệ, giá 30
triệu này cũng coi như không ít, nhưng nếu ngươi muốn bán, ta nguyện ý
trả 32 triệu." Ngoài miệng vừa nói 30 triệu là cái giá không tồi, tuy
nhiên rốt cuộc bản thân không nhịn được tăng thêm 2 triệu. Ai mà biết
hôm nay bỏ lỡ loại ngọc phỉ thúy cao cấp này thì lúc nào mới lại có thể
gặp được. Hắn không quan tâm bao nhiêu tiền, với loại hàng như này hoàn
toàn có thể khiến một cửa hàng ngọc thạch giữ độc quyền kinh doanh cho
khách VIP. Kim Ngọc Hiên của hắn hiện thời quả thật rất cần một nhóm sản phẩm ngọc phỉ thúy cao cấp như vậy.
Lý Kim Long mặt lạnh mở miệng nói: "35 triệu, tiểu huynh đệ, đây là
giá tiền cao nhất ta có thể trả, cái giá này dù đặt ở chỗ nào thì chắc
chắn đều được coi là hàng đầu, nếu như Vương Giác Khôn chịu trả hơn 35
triệu, vậy liền để cho hắn."
Vương Giác Khôn nhíu mày , 32 triệu đã gần như là toàn bộ tài chính mà
hắn có thể vận dụng hiện thời, muốn hắn một hơi lấy ra 35 triệu thì quả
thật là không có khả năng.
Người đứng xem xung quanh đã ngây hết cả ra, cái gì là một đêm phất
nhanh, hiện giờ liền phát sinh ở trước mắt mình, người trẻ tuổi xài 200
ngàn mua khối nguyên thạch phỉ thúy đã bị cắt làm hai, hiện tại chỉ cần
hắn chịu bán sang tay, tài sản trong nháy mắt bạo tăng 175 lần, đây
không phải là một đêm phất nhanh là cái gì a!
Hác Mãnh cười cười, ngắt lời hai người: "Các vị lão bản, thật sự xin
lỗi, khối băng chủng phỉ thúy này ta đã tặng cho bạn gái, về phần nàng
xử trí như thế nào thì ta không tham dự vào!"
Từ Manh sửng sốt, đây coi như là lần đầu tiên Hác Mãnh thừa nhận nàng
là bạn gái ở trước mặt mọi người, cho nên thật ra có giá hay không hiện
tại đã không còn trọng yếu, quan trọng là ... phần tâm ý này, Từ Manh đã rất thỏa mãn.
Nàng duyên dáng cười: "Khối băng chủng phỉ thúy này, ta có thể bán đi,
nhưng ta muốn có một cặp vòng tay, một cặp mặt nhẫn, cùng một bức tượng
ngọc Bồ Tát, nghe nói bố vợ của Vương lão bản chính là Điêu vương Tiền
Mãn Đường danh vang Thạch Thành, ta mong khối băng chủng phỉ thúy này
được Tiền lão tiên sinh tự mình xuất thủ điêu khắc."
Vương Giác Khôn sửng sốt, sau đó cười ha ha, nói: "Không thành vấn đề, chỗ ngọc còn dư ta ra giá 30 triệu mua lại."
"Đồng ý!" Từ manh gật đầu cười.
Điêu vương Thạch Thành?
Hác Mãnh trong lòng hơi động, nghe thấy danh tự này liền biết vị Tiền
lão gia tử kia tuyệt đối không phải là nhân vật tầm thường. Trong tay
mình đang còn một đống vật liệu tốt khác, không biết nên xử lý như thế
nào!
"Vương lão ca, tiểu đệ ngưỡng mộ Điêu vương Thạch Thành đã lâu, không biết lão ca có thể giới thiệu tiểu đệ một chút hay không?" Hác Mãnh
cười nói.
Vương Giác Khôn hơi suy nghĩ, cười nói: "Không thành vấn đề, gặp đúng
dịp này thì ngươi và đệ muội đến nhà lão ca làm khách đi, buổi trưa
dùng ít cơm rau dưa, coi như là cho biết nhà cửa, để lão ca kết giao một chút với tiểu huynh đệ ngươi!" Chỉ riêng việc Hác Mãnh có thể nhận ra
trong khối nguyên thạch có hàng đã làm cho Vương Giác Khôn hắn muốn làm
quen rồi.
Trước khi rời đi, Vương Giác Khôn liền hỏi số tài khoản của Hác Mãnh,
chuyển 30 triệu tiền mặt sang, giao dịch kiểu này chính là một tay
giao tiền, một tay nhận ngọc, về phần vì sao chuyển vào tài khoản của
Hác Mãnh thì do Từ Manh bảo rằng nàng không nhớ tài khoản ngân hàng, tuy nhiên Hác Mãnh thừa biết là do nàng không cần số tiền kia.
Sự tình đã xong, người đang vây quanh xem thấy không còn gì náo nhiệt
nữa liền tản đi hơn nửa, còn lại một số cũng ôm tâm thái muốn đánh cược
một lần, đi vào quầy Ngọc Thạch. Dựa vào mấy cơ hội đổ thạch tăng mạnh
vừa rồi, ông chủ quầy Ngọc Thạch xác thực đã kiếm được bộn tiền, mấy
ngày sau số lượng người vào quầy đổ thạch tăng nhiều.
Vương Giác Khôn ngồi một chiếc BMW V7, đi phía trước dẫn đường, Từ manh
lái xe Land Rover màu đen đi theo phía sau, khi ngồi trên xe, khẽ hát,
trên môi nở nụ cười không ngừng.
Nhẹ giọng nói: "Mặt dây chuyền, ta cùng Trần Vũ Tình mỗi người một cái,
còn vòng tay, cũng mỗi người một cái, tượng Bồ Tát ta chuẩn bị tặng cho
ông ngoại làm quà sinh nhật, còn lại ta không quan tâm, ngươi có ý kiến
gì không?"
Hác Mãnh cười gượng lắc đầu, hắn thì làm gì có ý kiến gì, cho dù có ý kiến, hắn dám nói ra sao, còn không im đi thôi!
Từ manh lại hiếu kỳ hỏi: "Ngươi muốn gặp Điêu vương Tiền lão gia tử làm gì vậy?"
Tiền Mãn Đường là nhạc phụ của Vương Giác Khôn, hiện tại ở cùng với con
gái, nhưng mà nghe nói đã ít khi tự mình ra tay rồi, người bình thường
căn bản không mời nổi lão gia tử ra tay, tuy rằng còn chưa giải nghệ
những cũng gần như thế, nghe nói chỉ còn thiếu một tác phẩm trước khi
giải nghệ.
Hác Mãnh cười nói: "Trong tay ta có một khối nguyên liệu, muốn cầu Tiền lão gia tử ra tay điêu khắc giúp."
"Nếu như nguyên liệu không tốt thì rất khó nha!" Từ Manh lầm bầm
----------------------------------------------------------------------
*Tể tướng đỗ lý năng xanh thuyền = bụng tể tướng có thể chống được
thuyền: ý bảo phàm là người chức càng cao thì càng phải rộng lượng, bao
dung.
Tương truyền, Tể tướng Vương An Thạch đời Tống mất vợ tuổi trung niên
nên mới cưới một tài nữ làm thiếp. Sau khi kết hôn, vì bận việc nước nên thường không về nhà, nàng tiểu thiếp vì không chịu nổi tịch mịch nên đi lại lén lút với một người hầu.
Chuyện này nhanh chóng truyền đến tai Vương An Thạch, một ngày, ông giả
bộ ra ngoài làm việc nhưng lại bảo kiệu phu gánh kiệu không đi còn mình
trốn trong nhà. Nửa đêm, ông rón rén lại gần cửa sổ, nghe thấy hai hai
người đang ve vãn nhau, dù rất tức giận song ông không đánh động người
trong phòng mà lấy một cây sào trúc chọc tổ quạ trên cây, quạ hoảng sợ
kêu ầm lên, người hầu trong phòng thấy động vội vàng chuồn mất.
Thoáng chốc đã đến trung thu, Vương An Thạch muốn nhân lúc nhắm rượu thưởng trăng mà nhẹ nhàng khuyên nhủ nên mới ngâm thơ
"Nhật xuất đông lai hoàn chuyển đông
Ô nha bất khiếu trúc can thống
Tiên hoa lâu trứ miên tàm thuỵ
Phiết hạ kiền khương môn ngoại thính"
Tiểu thiếp nghe vậy liền quỳ sụp xuống đáp:
"Nhật xuất đông lai chuyển chánh nam
Nhĩ thuyết giá thoại chỉnh nhất niên
Đại nhân mạc kiến tiểu nhân quái
Tể tướng đỗ lí năng xanh thuyền"
Vương An Thạch thấy nàng thành tâm nhận lỗi nên cũng mềm lòng, lại nghĩ
mình đã 60, nàng vẫn còn trẻ trung, không thể chỉ trách nàng ta được,
không bằng thành toàn cho bọn họ. Sau tiết trung thu, Vương An Thạch
tặng bạc và cho họ thành thân. Sau chuyện đó, mọi người không ngớt lời
khen ngợi sự khoan hồng độ lượng của Vương An Thạch, "tể tướng đỗ lí
năng xanh thuyền" trở thành câu chuyện được ca tụng ngàn đời.
*cabochon: ngọc mài tròn.