Lâm Vũ Thần bất lực nhìn mọi thứ diễn ra, hắn rất muốn hành động nhưng cơ thể lại không nghe theo hắn, chỉ ngồi đấy trơ mắt nhìn những thứ diễn ra xung quanh. “Bộp” một cái đầu rơi ngay trước mắt hắn, cái đầu ấy hắn rất quen thuộc, không phải là Lâm Hạo đây sao, mới hồi chiều còn sai người đánh gãy chân hắn nhưng bây giờ đã thành một cái xác không đầu, quả báo đúng là đến sớm. Tuy hận là vậy nhưng Lâm Vũ Thần trong lòng không khỏi có chút bi thương, dù trước kia địa vị có cao thế nào nhưng rơi vào hoàn cảnh thế này thì cũng chỉ có thể mặc cho người ta chém giết.
Tròng mắt hơi đảo xung quanh, chưa tới hai mươi phút đã gần có một phần ba người bị tiễn đi suối vàng, trong đó không ít là cao tầng của Lâm Gia. Thường ngày hống hách đã quen, không ít đệ tử dòng chính thậm chí vứt bỏ tự tôn quỳ xuống cầu xin tha thứ, một số khác thậm chí còn tè cả ra quần, Lâm Vũ Thần nhìn thấy cảnh này trong lòng cũng chỉ thầm thở dài, những người chưa từng trải qua gió tanh mưa máu gặp cảnh này thì cũng sẽ có hành động như vậy thôi, hắn cũng là rất ngạc nhiên, trừ khi hắn nhìn lấy cha mẹ hay đại ca thì cảm xúc mới có rung động mãnh liệt, còn nhìn về phía mấy tên đệ tử kia thì cảm xúc của hắn lại bình thản vô cùng, tựa như nhìn lấy đám côn trùng đang giết nhau vậy.
Tràng cảnh hỗn loạn của Lâm Gia ngay lập tức loan đi toàn thành, không ai là không biết chuyện đang diễn ra ở đây, thậm chí ngay cả Lý Gia và Vân Gia đều đã cử người sang tận hiện trường xem xét, có lẽ là lấy thông tin để dễ bề hầu hạ mấy cái sát thần này nếu có tới gia tộc của bọn hắn. Hiện tại Lâm Gia đang cực độ hỗn loạn, một bên là tràng cảnh đồ sát đầy huyết tinh, bên còn lại là một tràng thác loạn, không ít tiểu thư khuê các hàng ngày mắt cao hơn đầu hiện tại bị người ta chơi đùa đến mức người không ra người, ma không ra ma.
Sau khi bắt đầu đồ sát được mười phút thì rốt cục đến chỗ cha và đại ca của hắn,, hai người mắt đã sớm đỏ lên, chỉ cần cởi trói là ngay lập tức tiến lên giết người, thử hỏi mẹ mình, vợ mình đang bị hiếp trước mắt mà còn có thể bình thản đứng nhìn thì có đáng mặt đàn ông hay không. Hai người không hẹn mà cùng quay sang Lâm Vũ Thần, ánh mắt lộ rõ vẻ thất vọng, thấy mẹ của mình bị người khác làm nhục mà hắn lại có thể đứng bình chân như vại, dù thường ngày có chiều chuộng hắn thế nào nhưng hiện tại hai người có chỉ là chán ghét cùng thất vọng với hắn.
Lâm Vũ Thần thấy ánh mắt hai người, tuy rất muốn giải thích nhưng cơ thể của hắn lại không nghe lời, chỉ có ngồi yên một chỗ chờ chết. Hắn tận mắt nhìn thấy cha mình đã chết một cách bất lực thế nào, người của ông trực tiếp bị chẻ ra làm hai, sau khi ngã xuống, huyết dịch cùng nội tạng của hai bên từ từ trào ra, hắn thậm chí thấy rõ quả tim rõ ràng còn đang đập một cách yếu ớt, máu từ miệng vết thương không chút chậm chạp nào phun ra phủ đầy người tên đồ tể kia. Bộ não cũng từ từ chảy ra, Lâm Vũ Thần có thể thấy rõ, chất lỏng màu trắng đục từ hai bên hộp sọ chậm rãi chảy ra, rơi vãi xuống đất, nhưng thứ khiến hắn ám ảnh nhất chính là đôi mắt kia, đôi mắt ấy dù có mỗi bên một con nhưng tất cả chúng đều nhìn thẳng vào hắn.
Tên đồ tể chưa thấy thỏa mãn với việc giết chóc này, con mắt lạnh lùng nhìn sang đại ca của hắn, miệng nở một nụ cười kinh dị, đao trên tay không chút do dự chặt ngang, nửa thân trên và nửa thân dưới của đại ca hắn nhanh chóng bị tách ra. Nửa thân dưới nằm bất động một chỗ, còn nửa thân trên bị chém vang ra cả mét sau đó mới chậm rãi dừng lại, ruột gan nhanh chóng từ chỗ miệng vết thương nhanh chóng trào xuống đất Cảm thấy chưa thỏa mãn, tên đồ tể kia chẩm rãi đi tới nửa thân trên của đại ca hắn, một tay cầm vào đoạn ruột, không chút chờ đợi kéo ra, ngay lập tức, gần như mọi cơ quan trên người của Lâm Minh đều bị lôi ra ngoài không khí. Hắn chỉ có thể há miệng, hai tay bất lực với tới những bộ phận kia. Cảm thấy gần như là thỏa mãn, tên đồ tể lúc này mới một đao chặt đầu Lâm Minh, kết thúc mạng sống của hắn.
Lâm Vũ Thần chứng kiến mọi thứ từ đầu đến cuối, trong lòng gào thét cơ thể hoạt động. Hắn lúc này cực kì hận cái cơ thể vô dụng này, tại sao ngay lúc quan trọng lại không thể sử dụng được chứ. Lúc này bất chợt tròng mắt không theo điều khiển của hắn đảo qua chỗ mẹ của hắn, người đang bị hiếp đến sức tàn ma dại. Nàng từ một mỹ phụ tuổi ngoài ba mươi, lúc này đang bị từ từ bị hút khô, da dẻ mịn mang chậm rãi biến thành làn da nứt nẻ, khô khốc như nhánh cây. Khuôn mặt xinh đẹp kia lúc này cũng đã dần biến thành một bà lão, nếp nhăn xuất hiện khắp khuôn mặt, chẳng bao lâu nữa nàng sẽ bị hút thành một cái xác khô như những người kia.
Lâm Vũ Thần trong lòng đã sớm chết lặng, không còn gào thét trong vô vọng, không còn nguyền rủa cái cơ thể chó chết này, thứ còn lại của hắn chỉ là cam phận. Hắn đã cam chịu, hắn không thể làm bất cứ thứ gì cả, bây giờ kể cả khi hắn có thể di chuyển thì sao? Chẳng có gì xảy ra cả, có cũng chỉ là có thêm một vong hồn dưới đao của bọn hắn mà thôi, Lâm Vũ Thần thở dài, chấp nhận số phận của một con kiến tùy người giẫm đạp. Lúc này, tên đồ tể đã kết liễu đại ca và cha hắn bước đến, nhe răng cười một tiếng, thấy hắn tiến đến, Lâm Vũ Thần tâm không một chút gợn sóng, hắn đã chấp nhận số phận của mình.
Tên kia thấy hắn vậy mà không có ý định phản kháng, miệng hiện một vẻ thất vọng, nhanh chóng chém xuống, muốn một đao trực tiếp kết thúc mạng sống của hắn, đối với những kẻ không muốn phản kháng hắn sẽ cho họ cái chết nhanh gọn nhất. Lâm Vũ Thần thấy lưỡi đao nhanh chóng hướng đầu mình bổ xuống, con mắt khẽ nhắm, hắn đã chấp nhận số phận. Một cơn đau thấu trời từ đỉnh đầu tới hạ bộ nhanh chóng chạy dọc trong bộ não của hắn. Lâm Vũ Thần chỉ cảm thấy cơ thể nhẹ tưng, ngã về một bên, bên tai còn không ngừng vang lên tiếng gào thét, con mắt hắn chậm rãi nhắm lại, thứ cuối cùng hắn thấy chính là vẻ mặt cực độ tức giận của mẹ mình.
Lâm Vũ Thần bất chợt tỉnh dậy một lần nữa, hắn thấy mình đang đứng ở một chỗ vô cùng quen thuộc, xung quanh là bóng đêm cùng những đốm sáng li ti như ngôi sao, đứng trước mặt hắn hiện tại chính là thân ảnh mà hắn không biết vì sao vô cùng kính sợ. Người kia nhìn Lâm Vũ Thần khoảng hai phút mới chậm rãi nói, trong giọng nói không chút nào che giấu thất vọng:
“Ngươi.... thật sự khiến.... thất vọng!”