Vô Thần nghe hệ thống nói cũng chỉ bĩu môi khinh thường, mặc dù cấp độ hiện tại của nó vẫn không thể sánh với người tạo ra hệ thống hay thậm chí chỉ là hệ thống, nhưng đối với nó người duy nhất có thể khiến nó toàn tâm toàn ý tôn kính chỉ có một mình Hắc Long đại nhân, người đã tạo ra nó và cả chủng tộc của nó. Ngoài ra thì còn có Nguyên Du nhưng tất cả vẫn chỉ ở mức tôn trọng mà thôi.
“Ngươi đã được nâng cấp rồi thì hồi sinh chủ nhân đi.” Vô Thần thách thức nói với hệ thống. Hệ thống bị Vô Thần thách như vậy cũng chỉ bình tĩnh đáp lời:
“Mặc dù đã được nâng cấp nhưng hiện tại bổn hệ thống tạm thời vẫn không thể hồi sinh kí chủ mà chỉ có thể bảo lưu linh hồn của ngài rồi sau đó tìm một thân xác mới.” Vô Thần nhẹ nhàng gật đầu, xem ra hệ thống cũng không phải toàn năng, vẫn có việc nằm ngoài khả năng của nó.
“Được rồi, tạm gác lại thù hằn hai bên, ta có ý này.” Vô Thần hơi giãn cơ một chút rồi nói. Hệ thống ngay lập tức đáp lời:
“Nói đi.”
“Dù sao thì vết thương của chủ nhân không chỉ là cắt đứt sinh mệnh của cơ thể mà còn làm tổn thương đến linh hồn khiến ngài phải rơi vào ngủ say. Ý của ta là trong thời gian ngươi hồi phục cho ngài ấy thì ta sẽ điều khiển thân xác này, dù sao đi long nhong xung quanh tìm kiếm thiên tài địa bảo biết đâu tìm được loại giúp ngài ấy tỉnh dậy sớm hơn, phải không?” Vô Thần cười nói, điệu bộ giống hệt với Nguyên Du.
“Được thôi, hai bên tạm thời bắt tay hợp tác với nhau.” Hệ thống không mất bao lâu đã nhanh chóng đồng ý. Vậy là thân xác hiện tại của Nguyên Du sẽ do Vô Thần điều khiển mà hệ thống sẽ hồi phục linh hồn cho Nguyên Du, trong lúc đó thì hệ thống vẫn sẽ hoạt động với Vô Thần giống hệt như khi hoạt động với Nguyên Du, dù sao hai người đều trung thành với hắn. Đạt được thống nhất, Vô Thần liền nhe răng cười một cái, cơ thể của nó chậm rãi biến đổi.
Vô Thần chậm rãi biến mất, giữa lồng ngực của nó chậm rãi xuất hiện một ấn kí màu đen. Nó đen đến mức tưởng chừng như thế gian đầy sặc sỡ này bất chợt rơi xuống một giọt mực là ấn kí đó. Sau khoảng nửa tiếng, Vô Thần rốt cuộc đã hoàn toàn hóa thành hắc vụ bị ấn kí kia hấp thụ hết. Sau khi đã hấp thụ xong Vô Thần, ấn kí đó một mực lơ lửng giữa không gian rồi sau đó chậm rãi bay đến thân xác đã lạnh cứng của Nguyên Du rồi sau đó dung nhập vào trán của hắn.
Sau khi ấn kí đó dung nhập vào, cơ thể đã chết của Nguyên Du như nhận được xung kích gì đó rất mãnh liệt, nó co giật liên hồi, chốc lát lại ngừng, chốc lát lại giật rất dữ dội khiến hệ thống có hơi e ngại, bởi chính nó cũng không biết Vô Thần vừa làm gì. Vốn kiến thức của nó chỉ bao hàm trong Trung và Hạ đẳng vị diện mà thôi, mà hành động của Vô Thần có lẽ đã vượt quá cả phạm trù hiểu biết của nó. Sau khi co giật một hồi lâu, khoảng một tiếng đồng hồ, từ ấn kí đó bất chợt tràn ra một loại hoa văn gì đó cũng đen hệt như ấn kí, nó liên tục trào ra một cách không thể kiểm soát được, chẳng bao lâu nó đã bao phủ toàn bộ cơ thể của Nguyên Du. Loại hoa văn ấy vừa thần bí vừa huyền diệu, thậm chí so với Văn còn huyền ảo hơn. Nhưng nếu nhìn kĩ nó như những dòng suối nhỏ đang đổ về một dòng biển lớn, chính là ấn kí kia, nhưng nhìn một lúc lâu thì nó lại càng không phải, nó giống như những con rồng dài đang lượn lờ, hoặc cũng có thể nó giống như những mạch máu. Không lộ ra ánh sáng quá lâu, chỉ mấy giây nó đã chậm rãi rút về ấn kí rồi sau đó biến mất trước sự kinh ngạc của hệ thống, bởi nó cảm nhận được một thứ vô cùng quen thuộc - sức mạnh hắc ám.
Cơ thể Nguyên Du sau khi trải qua một lần biến đổi như vậy liền co giật mạnh một lần cuối cùng sau đó hắn chậm rãi mở mắt, hai tròng mắt đã không còn là màu đen nữa mà là một màu đỏ vô cùng yêu dị. Ngồi dậy khỏi quan tài, Nguyên Du, không, Vô Thần nắm chặt tay lại cảm nhận được hương vị cuộc sống, nó không khỏi hít một hơi sâu để kìm nén nỗi lòng của mình, đã quá lâu kể từ lần cuối nó có được một cơ thể, mặc dù hiện tại chỉ là mượn tạm nhưng ít nhất nó vẫn còn tốt.
Thi thể của Nguyên Du vốn là chỉ bị chặt đầu vậy nên mọi người đã nối lại đầu cho hắn, nếu nhìn từ xa thì hoàn toàn không nhìn ra bất kì manh mối nào. Tuy đã sống dậy nhưng cơ thể của hắn hoàn toàn không có chút hơi ấm nào, bởi lẽ thứ đang điều khiển chỉ là linh hồn điểu khiển một thể lạnh cứng mà thôi, hoàn toàn không có chút khí tức của sinh mệnh nào. Nhưng đó chỉ là những thứ thể hiện bên ngoài mà thôi, nếu Vô Thần thích thì hoàn toàn có thể khiến cơ thể này trở nên giống sinh mệnh hơn một chút.
“Thứ lúc nãy là gì?” Hệ thống bất chợt hỏi. Vô Thần sau khi có được cơ thể tâm trạng có chút tốt nên nhanh chóng đáp:
“Thứ đó được gọi là Ấn, đó là thứ không phải ai cũng có nếu không có bí pháp của tộc chúng ta.” Hệ thống âm thầm ghi nhận thông tin này, không tiếp tục hỏi gì thêm, Ấn, nhìn bên ngoài có vẻ giống với Văn, nhưng công dụng thực sự thế nào nó vẫn chưa biết được. Vươn vai một cái giãn hết cơ trong người ra, Vô Thần cảm thấy thực sự quá sung sướng. Vốn kế hoạch là Nguyên Du đã biết trước cái chết của mình là khó tránh khỏi vậy nên trong thời gian Nguyệt rơi vào ảo cảnh hắn đã bày ra trước một con đường, đó là hắn sẽ chết để tạm thời ổn định nàng. Sở dĩ hắn dám hi sinh vậy là vì hệ thống lúc trước đã nói dù cho tỉ lệ chết của hắn có là 10/10 thì nó vẫn có cách cho hắn sống lại, Nguyên Du đã đặt cược vào khả năng đó, chưa kể ngay lúc đó hệ thống báo là sẽ cập nhập phiên bản mới, mà trong thời gian đó thì hắn sẽ không xài được vậy nên Nguyên Du mới chọn cái chết, một công đôi việc. Còn về phần Vô Thần hắn đã dặn nó, nếu nhìn thấy nữ nhân nào vừa mắt thì tận lực kết giao hoặc xa hơn nữa là làm tình nhân với cô ta, ngoài ra Nguyên Du cũng đã nghĩ thông, vậy nên hắn mới dặn Vô Thần nếu đã có được nữ nhân nào thì tuyệt đối phải trân trọng và luôn quan tâm họ, đời chỉ có một đừng để nó tràn ngập trong sự hối hận.
Vô Thần nghe lời dặn của Nguyên Du cũng không có vấn đề gì, bởi nó chính là kẻ đã khiến Nguyên Du trở thành một tên háo sắc như bây giờ, vậy nên lời dặn đó căn bản chính là thừa, chỉ là chuyện quan tâm và trân trọng họ khiến nó có hơi bối rối, làm thế nào để thể hiện điều đó đây? Tạm thời không nghĩ về mấy chuyện đó, nó nói với hệ thống:
“Ta có một bí pháp, gọi là Giao Hoan bí pháp, có khả năng nâng cao chất lượng năng lượng lên. Ngoài ra còn có thể lấy được phần Âm của nữ nhân để chữa trị cho chủ nhân.” Hệ thống nghe vậy liền đăm chiêu một lát sau đó nói:
“Cứ làm như ngươi muốn, hậu quả để kí chủ lo.” Nghe vậy Vô Thần liền nhe răng cười. Con người luôn phải tồn tại Âm Dương, nếu là nam thì phần Dương sẽ nhiều hơn còn nữ thì sẽ Âm nhiều hơn. Sỡ dĩ có sự khác biệt này là vì phần lớn nam đều sẽ dựa vào cơ thể mà làm việc, mà thân thể được xem là nơi chất chứa phần Dương nhiều nhất, nhờ có nó mới có sự sống. Còn về nữ nhân, phần lớn đều sẽ có sự tỉ mỉ đến kinh người, đây chính là do có thần thức và linh hồn cường đại mới có thể theo dõi những biến động nhỏ nhu vậy, mà thần thức và linh hồn lại được xem là nơi chứa đựng phần Âm nhiều nhất, nhờ nó các loại sinh vật mới có suy nghĩ, bản năng. Do vậy nên mới có sự phân chia Âm Dương không cân bằng rõ ràng ở nam và nữ, nhưng có một số ngoại lệ cả Âm và Dương đều bằng nhau, vậy nên họ vừa có sự mạnh mẽ của nam và cả sự tỉ mỉ của nữ, dĩ nhiên cả tính cách đều sẽ giống, đây cũng chỉ là một số ít mà thôi, nếu tu đúng loại công pháp thì họ chỉ có hơn chứ không có kém do tu được cả Âm và Dương.
Phần Âm của nữ nhân nhiều nhất là ở trong thần thức và linh hồn, nhưng chủ nhân đã dặn nó phải trân trọng họ nên cách này chỉ có thể ném ra ngoài đường. Ngoài hai nơi đó ra thì còn một chỗ nữa chính là Nguyên Âm hay còn gọi là màng trinh, nó sẽ chứa đựng Âm khí tinh thuần nhất. Cơ thể nữ nhân cũng là một cột thu âm khí khi nó sẽ tự động chui vào cơ thể nữ nhân. Điều tương tự cũng xảy ra với nam nhân.
“Khà, đi đâu đây...” Vô Thần tự nói với bản thân. Hiện tại nó không muốn động chạm đến thế lực của Nguyên Du hay nữ nhân của hắn, dù sao nó cũng muốn nhìn xem nếu không còn chủ nhân thì bọn chúng sẽ làm được gì, những kẻ yếu đuối không đủ tư cách để đồng hành cùng ngài ấy. Hệ thống nghe Vô Thần than vãn, một cái bản đồ liền xuất hiện trước mặt Vô Thần cùng với giọng nói của hệ thống:
“Do kí chủ đã nhảy cóc một quá trình, vậy nên sự kiện tiếp theo sẽ là tuyển chọn quốc vương tiếp theo của Thanh Phong Quốc. Bổn hệ thống kiến nghị nên đi tới nơi đó, dù sao cô công chúa, cận vệ và mẫu hậu của nàng cũng rất xinh đẹp. Mà ngươi biết đấy, càng xinh đẹp thì phần Âm lại càng nhiều.” Hệ thống bất chợt nở một nụ cười máy móc vô cùng khó nghe, nhưng Vô Thần hiếm khi không chế nhạo nó mà cũng cười theo:
“A, phải, phải, nên vậy mới đúng....” Sau khi cười thoải mái một chầu, Vô Thần tạo ra một cái áo choàng từ bóng tối, chùm lên đầu, lại lấy ra một cái mặt nạ trắng đeo lên, bây giờ thì không ai có thể nhận ra hắn nữa rồi. Nhìn xuống cái quan tài đã trống rỗng, Vô Thần chỉ quơ tay nhẹ một cái, nắp quan tài ngay lập tức trở lại vị trí cũ, cái quan tài cũng bay xuống mồ, đất hai bên cũng được lấp lên, giống hệt như lúc mới tới.
“Chỉ đường đi.” Sau khi làm xong mọi việc, Vô Thần liền ra lệnh cho hệ thống. Hệ thống lần này rất ngoan ngoãn chỉ đường, trước mặt của Vô Thần chợt xuất hiện một mũi tên chỉ hướng, trên bản đồ cũng đã đánh dấu đích đến. Lại cười một cái nữa, Vô Thần không chút e ngại chạy theo hướng đó, từ hôm nay, Nguyên Du tạm thời đã chết, chỉ còn lại Vô Thần!