Bá Chủ Vạn Linh Chi Hệ Thống

Chương 143: Chương 143: Mặc Uyển Buông Bỏ




Vô Thần thấy nàng đã buông xuôi trong lòng hắn cảm thấy có chút thương tiếc và có chút khó chịu, rốt cuộc thì nàng đã nợ đám tham sống sợ chết đó thứ gì mà khiến nàng có thể làm tới mức này? Vô Thần vốn có chút nghi hoặc nhưng khi nhìn thấy hai hàng lệ đã nhẹ nhàng chảy qua khóe mắt kia hắn lại không muốn tiếp tục nghĩ nữa, dù sao thì một lát giết bọn chúng là được. Để mặt mình lại sát mặt nàng, Vô Thần nhẹ nhàng lau đi hai hàng nước mắt, sau đó thì thầm vào tai nàng:

“Đừng khóc, nhìn mỹ nhân khóc trước mặt mà ta lại không làm gì được rất khó chịu a.” Mặc Uyển nghe vậy không những không ngừng khóc mà ngược lại hai hàng nước mắt còn chảy dài hơn, nàng đang có gắng chống trả bằng những cách thức vô cùng trẻ con đó là làm những thứ đối phương không thích. Nhưng từ bên ngoài nhìn vào nàng lại giống như đang cố hết sức mình câu dẫn hắn. Vô Thần thấy mỹ phụ vẫn khóc chỉ đành cố hết sức mình dỗ nàng. Bởi hiện tại dù hắn có làm chuyện đó đi chăng nữa thì hiệu quả mang lại cũng không cao do từ trong thâm tâm nàng vẫn đang cực kì bài xích hắn, vậy nên giờ mà làm thì chỉ tổ phí công cũng như làm lãng phí phần Âm dư thừa kia.

Dù nàng đã chấp nhận bán mình để chuộc đám kia nhưng trong lòng nàng vẫn không hề muốn chuyện đó vậy nên hắn cũng chỉ đành bó tay bó chân. Chạm nhẹ vào khuôn mặt quyến rũ kia, Vô Thần thương yêu nói:

“Nín đi, ta là người giữ chữ tín, nhất định sẽ làm theo những gì mình nói.” Mặc Uyển sớm đã không nghe lọt mấy câu an ủi của hắn vậy nên nàng vẫn một mực khóc lóc như vậy. Cuối cùng, sau khi dành ra đúng một tiếng đồng hồ để dỗ thì nàng ta rốt cuộc đã bình ổn tâm tình, cũng như đã sẵn sàng để Vô Thần làm chuyện đó, nhưng Vô Thần thì không, chờ đợi một tiếng đồng hồ thì bao nhiêu dục vọng của hắn cũng đã tan biến hết rồi. Mặc Uyển lúc này giống như đã ý thức được việc làm của mình khiến Vô Thần cảm thấy tức giận thế nào khiến nàng không dám tiếp tục cử động mà nhắm mắt chờ đợi hình phạt sắp tới.

Vô Thần hít một hơi sâu, trong đầu Giao Hoan Bí Pháp nhanh chóng vận chuyển, nếu không phải để hồi sinh Nguyên Du thì còn lâu hắn mới phí nhiều tâm tư để dỗ ngọt nàng ta như vậy, chưa kể đến nếu Nguyên Du không ra lệnh thì hắn cũng đã sớm hiếp nàng ta rồi, mặc dù chất lượng có kém một tí nhưng ít nhất cũng có số lượng bù lại. Từng dòng chữ, từng kí tự liên tục vận chuyển, 72 tư thế ấy ấy cũng chậm rãi khắc sâu vào trong đầu hắn. Tuy nói là có thể sử dụng bí pháp này nhưng kì thực Vô Thần vẫn chưa bao giờ đụng vào nó cả bởi khi vừa mới được tạo ra, chưa kịp làm gì thì đã được Hăc Long Đại Nhân cho một vé đánh nhau với hơn vạn loại bản nguyên, bị đấm cho chết lên chết xuống, chạy còn không kịp nói gì đến chuyện nam nữ. Sau khi giành ra hơn vài tỉ năm chỉ để giết hết bọn chúng thì Vô Thần rốt cuộc đã được giải thoát, vốn tưởng sẽ được nghỉ xõa hơi đi tìm tình yêu đời mình nhưng không, Hắc Long Đại Nhân lại tiếp tục cho hắn thêm vài tri thức, công pháp rồi sau đó phong ấn hắn, khi tỉnh lại một lần nữa thì Vô Thần thấy mình đã ở trong cơ thể của Nguyên Du rồi, vậy nên về cơ bản dù có không ít công pháp song tu với hơn một trăm loại tư thế cũng như là người chỉ dạy Nguyên Du trên con đường trở thành kẻ háo sắc nhưng thực sự hắn vẫn là giai tân chưa được hưởng cảm giác mất zin.

Nhìn cơ thể mọng nước của Mặc Uyển, Vô Thần nhẹ nhàng xoa vào cái cổ trắng nõn kia khiến nàng không khỏi rướn cỏ mình lên một chút. Hắn sờ cổ rồi sau đó di chuyển dần lên, hắn chạm vào môi, chạm vào đôi mắt rồi chạm vào bọng mắt đã có chút đỏ lên của nàng, hắn không khỏi thương yêu nói:

“Ta mặc dù cũng là một con cờ, nhưng chừng nào ngươi vẫn chưa phản bội ta thì chừng ấy ta vẫn sẽ bảo vệ ngươi.” Cũng là câu nói ấy Vô Thần đã giúp Nguyên Du lừa gạt thân thể của hai cô nương, bây giờ hắn tự thân thực hành xem nó lợi hại thế nào. Nhưng Mặc Uyển không hổ là mỹ phụ đã quá tuổi thanh xuân, nàng hiển nhiên cũng biết Vô Thần chỉ là nói cho vui miệng nên cũng không quá để ý, chỉ nhẹ nhàng tránh mặt mình qua một bên, nàng không muốn mình bị ám ảnh bởi khuôn mặt của hắn tới tận khi đã xuống địa ngục. Vô Thần thấy thái độ của nàng ta trong lòng dâng lên một cảm giác thất bại sâu sắc, thế quái nào Nguyên Du thì làm được còn hắn thì không?

Không nghĩ về chuyện đó nữa, hắn bắt đầu hành sự với nàng. Vô Thần nhẹ nhàng bóp lấy cặp nhũ hoa to lớn đó, một tay khác luồn xuống khe hẹp giữa hai chân nàng, một ngón tay nhẹ nhàng chạm vào tiểu huyệt kia. Bị đụng chạm, cơ thể nàng nhẹ nhàng run lên nhưng Mặc Uyển vẫn một mực cắn răng không thèm để ý. Vô Thần thấy nàng ta còn dám cậy mạnh như vậy liền nở một nụ cười dâm dục đằng sau lớp mặt nạ, cái tay bóp lấy nhũ hoa kia chậm rãi xoa bóp. Cảm giác mềm mại ngay lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn, tuy mềm mại nhưng lại không khiến người khác cảm thấy nó bị xệ hay chỉ là mỡ mà là một loại bông gì đấy, tuy vẫn còn cách một lớp vải da nhưng Vô Thần thực sự rất thích cảm giác khi xoa bóp nó.

Bên trên đã có khoái cảm như vậy thì bên dưới làm sao có thể kém? Vô Thần dùng một ngón tay chậm rãi vân vê mép tiểu huyệt của nàng, đây là bước dạo đầu để nàng ta chảy nước. Sau khi mân mê một hồi, cảm thấy có chút nhàm chán, Vô Thần lại di chuyển lên phía trên, bóp lấy hạt đậu nhỏ đang cương lên, như tìm được món đồ chơi mới, hắn nhẹ nhàng hỏi nàng:

“Ngươi đang rất hứng sao?”

“Không...không có!” Mặc Uyển nhanh chóng phủ nhận nhưng cơ thể của nàng lại thành thật hơn rất nhiều. Khi bị hắn chạm vào thì cơ thể nàng rõ ràng đã run lên, Vô Thần như tìm thấy được thứ mới để chơi, hắn nhẹ nhàng vân vê hột le khiến nàng không thể chịu nổi nữa mà rên ra những tiếng rất nhỏ. Mặc dù còn cách một lớp quần áo nhưng Mặc Uyển vẫn có thể cảm thấy hắn đang làm gì với nàng, nhưng càng cố không nghĩ về nó thì cơ thể nàng lại càng mẫn cảm, đến mức nàng đã vô thức rên rỉ. Vô Thần bên dưới chơi đùa với hạt le, bên trên cũng chơi đùa với hai đầu v* đã cứng ngắc của nàng, giống với bên dưới, hắn cũng mân mê nó như một vật trân quý nhất thế gian.

Cả trên lẫn dưới đều bị tấn công khiến Mặc Uyển không nhịn nổi nữa mà phải đưa tay lên miệng cắn để không phát ra bất kì thanh âm nào, ít nhất cũng hai ba mươi năm nàng không chạm vào mấy vị trí mẫn cảm đó rồi, mặc dù cũng thường làm chuyện vợ chồng nhưng tên đó toàn phát tiết trên người nàng mà thôi, vậy nên ngoại trừ đau đớn ra thì nàng không hề cảm nhận gì khác. Nhưng thanh niên trước mặt thì khác, hắn vẫn một mực giúp nàng lên đỉnh mà nàng lại cố gắng để chuyện ấy không xảy ra.

Thấy Mặc Uyển cứng đầu như vậy Vô Thần không những không giận mà trái lại còn rất hưng phấn, hắn nhẹ nhàng xé đi lớp quần áo che đi mấy bộ vị mẫn cảm của nàng, đầu ti hồng hào nhỏ như hạt đậu đang cương lên lập tức xuất hiện trước mặt hắn, dẫu nàng là phụ nữ đã có chồng nhưng quầng vú của nàng không hề thâm mà trái lại hồng hào như gái hai mươi. Bên dưới nàng cũng chẳng kém gì, một mảnh rừng rậm trải từ gò mu của nàng xuống, tuy rậm nhưng nó vẫn rất gọn gàng chứng tỏ nàng vẫn thường dọn dẹp nó, một hành động khá hiếm người ở đây làm. Bên dưới mảng rừng đen đó chính là một động huyệt hồng hào, hạt le nhỏ như hạt đậu đỏ đang căng cứng kia vô cùng thu hút ánh nhìn, bên dưới nó chính là lỗ đái của nàng và xuống thêm một chút nữa chính là tiểu huyệt hồng hào kia. Nàng là gái đã có chồng vậy nên cũng thường làm chuyện nam nữ nhưng nó lại không thâm lại mà rất hồng hào giống như trinh nữ. Vô Thần càng nhìn càng cảm thấy kích thích, đặc biệt là khi nàng thở ra từng làn hơi thơm và bên dưới nàng liên tục co bóp nhẹ nhàng, d*m thủy cũng chảy ra.

Vô Thần càng làm càng thích thú, ngón tay của hắn đã chán chơi với hạt le, ngay lập tức đổi địa điểm sang động huyệt hồng hào kia. Ngón tay hắn nhẹ nhàng đút vào, cảm giác khít ngay lập tức ập tới não hải của hắn, “cô bé” của Mặc Uyển như phản ứng lại với kẻ xâm nhập trái phép nó liên tục co bóp xung quanh ngón tay hắn, d*m thủy cũng chảy ra không ngừng. Vô Thần lần đầu được tận tay khám phá bên trong nữ nhân liền cảm thấy vô cùng thích thú, ngón tay đó của hắn ngày càng đưa vào sâu hơn, cong lại rồi sau đó ma sát từng vị trí, nếu như hắn nhớ không lầm thì nữ nhân nào cũng có một điểm nhạy cảm. Đúng như hắn đoán, sau khi kiên trì tìm kiếm khoảng vài giây rốt cuộc hắn đã tìm ra, khi chạm vào nó thì Mặc Uyển rõ ràng thở gấp hơn một chút, thậm chí bên dưới d*m thủy cũng chảy nhiều hơn.

Biết mình tìm đúng vị trí, bên trên mân mê nhũ hoa, bên dưới mân mê âm đ*o, song trọng kích thích khiến Mặc Uyển có chút chịu không nổi. Không mất mấy phút rốt cục nàng đã được cực khoái, âm đ*o nhỏ của nàng ngay lập tức chảy ra cực nhiều nước, nó thậm chí còn bắn lên người Vô Thần. Vừa thở dốc, nàng vừa nói:

“Ngươi....tốt nhất nên làm nhanh lên....ta không có kiên nhẫn!” Ý của Mặc Uyển là muốn hắn làm nhanh lên để nàng còn có thời gian kết liễu cuộc đời mình. Ấy thế mà lời nói này lại càng khiến người ta lầm tưởng nàng đang vô cùng ham muốn, đặc biệt là khi nàng vừa thở dốc vừa quyến rũ nói như vậy nó không khỏi khiến người ta liên tưởng đến phương diện kia. Vô Thần dĩ nhiên hiểu ý của nàng nhưng hắn lại thích làm theo ý mình hơn, để miệng gần tai nàng, hắn nói:

“Ngươi muốn nó đến thế sao? Đúng là dâm phụ.” Mặc Uyển nghe vậy liền muốn lên tiếng giải thích nhưng nghĩ lại thì sau cùng mình cũng chỉ là một cỗ thi thể mà thôi, có giải thích thì cũng bằng thừa vậy nên nàng im lặng không nói, nhưng nàng càng cứng đầu như vậy lại càng khiến người ta hiểu lầm, đặc biệt là chồng nàng, dù tên đó là tên gào mồm to nhất nhưng khi thấy nữ nhân của mình bị thằng khác làm tình trước mặt thì cái tôi của một thằng đàn ông làm sao mà chịu được, hắn liền gào:

“Con dâm phụ, con điếm dâm loàn-” Lời gào chưa hết thì từ trong miệng hắn chợt xuất hiện hàng tá cây gai đâm ra ngoài, giống hệt như tên đó vừa ngậm một con nhím vậy. Vô Thần giải quyết xong kẻ ồn ào thì lại nhìn lại Mặc Uyển, đặc biệt là đôi mắt của nàng, hắn thấy rõ nàng đang vô cùng buồn, nhưng dẫu biết thế hắn cũng chả biết làm gì cho phải. Nhưng ngay khi hắn đang muốn dành thêm một tiếng nữa để an ủi thì nàng ta chợt đẩy hắn xuống nền cỏ, sau đó ngồi lên hông hắn, ngay vị trí thằng em đang cứng lên, nàng nhẹ nhàng cọ sát âm vật của mình vào cây côn th*t của hắn, vừa làm nàng vừa liếm mép:

“Được thôi, nếu đã gọi ta là dâm phụ thì ta làm dâm phụ cho ngươi xem, tên khốn!” Mặc Uyển như đã buông bỏ tất cả, hình tượng, khí chất, tôn nghiêm, nàng đã quá mệt mỏi rồi, bây giờ chính là thời khắc cuối cùng nàng muốn là bản thân. Mặc Uyển áp người xuống, đôi gò bồng kia ép lên ngực hắn, thổ khí như lan, nàng không chút kiêng nể gì gạt đi cái mặt nạ trắng kia rồi sau đó hôn lên cặp môi của hắn. Vô Thần lần đầu tiên được hưởng cảm giác mất nụ hôn đầu mà thế quái nào hắn lại bị cưỡng hôn?!?

Mặc Uyển hôn hắn, cái lưỡi của nàng như một con rắn không xương, luồn vào khoang miệng rồi sau đó nhanh chóng tìm thấy mục tiêu của mình, nàng quấn lấy cái lưỡi của hắn rồi sau đó nhẹ nhàng mơn trớn, mút. Vô Thần lần đầu tiên được hôn nữ nhân, không những vậy còn bị nàng ta cưỡng hôn, cái đó ngay lập tức đánh thức cái tôi của một thằng đàn ông, Vô Thần ngay lập tức phản kháng lại. Cái lưỡi của hắn nhanh chóng đáp lại sự kích thích đầy điêu luyện của Mặc Uyển, hai cái lưỡi quấn lấy nhau như hai con rắn nhỏ, Vô Thần dù đã ra sức phản kháng nhưng cuối cùng vẫn bại lui dưới sự điêu luyện và điên cuồng của nàng. Mặc Uyển sau khi độc chiếm cái khoang miệng của hắn liền chậm rãi ngồi dậy, kéo theo đó là một sợi chỉ vô cùng gợi tình ở miệng hai người, Mặc Uyển liếm nhẹ đôi môi căng mọng kia, tỏ vẻ bản thân vãn còn chưa hưởng thụ đủ. Nhưng nàng hưởng thụ thì chưa chắc Vô Thần cũng hưởng thụ, mẹ nó lần đầu hôn gái mà lại bị cưỡng hôn, sau đó lại bị người ta tấn công bại lui, mẹ nó đúng là quá uất ức!

Mặc Uyển dĩ nhiên không thể nào thỏa mãn chỉ với nhiêu đó, nàng đã quyết định sung sướng một lần cuối đời vậy nên ngay bây giờ nàng sẽ không còn kiêng nể gì nữa. Nàng nắm lấy hai tay của Vô Thần sau đó đặt trước ngực mình, nàng nhẹ nhàng nhấp hông mơn trớn âm đ*o của mình với côn th*t, vừa làm nàng vừa nói:

“Làm như ngươi muốn đi...ta không còn muốn quan tâm gì nữa!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.