Bá Chủ Vạn Linh Chi Hệ Thống

Chương 134: Chương 134: Nghỉ Ngơi




Đi vào trong phòng, một mùi hoa nhài thoang thoảng trong không khí khiến Trịnh An Vy có chút bình tâm lại còn Vô Thần thì vẫn như cũ. Bên trong mọi thứ được bày trí rất cẩn thận, một cái giường lớn ở giữa, bên cạnh là một tủ sách nhỏ có vài cuốn sách đã được đặt trên đó. Bên cạnh cái giường là một bộ bàn ghế bằng gỗ được điêu khắc khá tinh xảo, trên cái bàn còn đặt một tờ giấy gì đó. Ngoài những thứ đó ra thì đối diện với cửa phòng là một cái cửa giấy khác, Vô Thần đi tới mở ra thì để lộ ra một cái hậu hoa viên được trồng rất nhiều hoa với hai cây táo lớn được trồng ở hai góc của hậu hoa viên. Ở góc phải còn có một cái hòn non bộ đang róc rách chảy nước như một dòng suối nhỏ dẫn thẳng vào hậu hoa viên khiến khu vườn như bị ngăn cách thành hai thế giới. Bên trên dòng suối nhỏ đó là một cây cầu bằng trúc bắc từ bên này qua bên kia, bên trong dòng nước đôi khi còn có thể thấy được vài con cá đang đuổi bắt nhau.

Hậu hoa viên là ngoài trời vậy nên chỉ cần ngẩng đầu một cái là có thể thấy được bầu trời ban đêm được mặt trăng màu bạc kia thắp sáng lên trông vô cùng đẹp đẽ.

“Thấy thế nào?” Vô Thần bất chợt hỏi, Trịnh An Vy nghe vậy liền giật mình rồi bối rối cúi đầu xuống, nàng đáp:

“Tốt...tốt lắm...” Giọng nàng lí nhí như muỗi kêu nhưng Vô Thần vẫn nghe rõ, xoa đầu nàng một cái rồi cười nói:

“Đừng lo lắng, cứ xem như ở nhà đi....” Nói rồi hắn quay vào trong tiếp tục tìm hiểu căn phòng của mình. Trịnh An Vy được Vô Thần xoa đầu liền sững người, đỏ mặt không dám di chuyển dù chỉ một bước, thậm chí hơi thở cũng gấp rút hơn một chút. Vô Thần dạo quanh phòng mình rồi sau đó đứng trước một cánh cửa, hắn đoán hẳn là phòng tắm bởi lẽ đi nãy giờ cũng chỉ có nơi này là hắn chưa vào mà thôi. Mở cửa bước vào trong, hơi nước mờ ảo bốc lên khiến hắn biết mình đã đúng, nơi này chính là nhà tắm. Cởi bỏ lớp áo khoác đen rồi sau đó là bộ quần áo của mình, Vô Thần chậm rãi đi đến cái thùng nước đã được đổ đầy đằng sau tấm bình phong kia.

Nằm nghỉ trong thùng nước nóng, Vô Thần cảm thấy cơ thể thoải mái vô cùng, từng làn nước ấm thấm qua từng ngóc ngách trên cơ thể khiến hắn cảm thấy vô cùng khoan khoái, đặc biệt là sau cả tuần không tắm. Mặc dù hiện tại hắn chỉ là mượn xác, hoàn toàn có thể bỏ qua các loại cảm giác của cơ thể, nhưng để cảm thấy mình được sống thì ngoại trừ cảm giác đau đớn và mệt mỏi ra thì hắn giữ lại cả vậy nên hắn cảm thấy cơ thể khá khó chịu khi cả một tuần bị bụi bám đầy, mặc dù nó không ảnh hưởng lắm nhưng để cảm thấy mình đang sống thì Vô Thần vẫn quyết định tắm.

Đưa tay sờ lên vết khâu xung quanh cổ mình, Vô Thần lại thở dài, nữ nhân gọi là Nguyệt kia đúng là có chút quá đáng, không thể đâm xuyên tim sao? Hay đâm xuyên não cũng được? Hay ghét lắm thì cắt yết hầu cũng được, đằng này lại chơi chặt đầu khiến Vô Thần phải tốn thêm thời gian để phục hồi vết thương này, chưa kể đến nó còn ảnh hưởng để giọng nói của hắn. Vốn chặt đầu là sẽ đứt luôn dây thanh quản, vậy nên thứ mọi người được nghe chính là giọng của Vô Thần đã được xử lí một chút, không còn ồm ồm mà vô cùng ấm áp và trầm giống như một thiếu niên sõi đời. Vô Thần tuy cảm thấy có chút khó chịu nhưng vẫn phải hồi phục vết thương này, hắn không muốn chủ nhân của mình bị câm chỉ vì sự lười biếng của bản thân.

Tạm không suy nghĩ về mấy chuyện đó, Vô Thần chậm rãi cởi bỏ cái mặt nạ trắng kia để lộ bên dưới nó là một khuôn mặt có chút đẹp trai và tuấn tú, nhưng thứ khiến người khác phải sợ hãi chính là một bên mắt của hắn là một màu đen kịt như không có mắt, còn bên còn lại thì lại có con ngươi màu đỏ vô cùng thu hút người khác. Bên màu đen chính là Chân Nhãn, Vô Thần muốn nó hoàn toàn hợp nhất với cơ thể này nên mới thời thời khắc khắc sử dụng nó, còn bên màu đỏ chính là mắt của hắn hoặc cũng là một cái Chân Nhãn nhưng được chính tay Hắc Long đại nhân ban tặng. Mái tóc của cơ thể này cũng đã có vài chỗ chuyển sang màu trắng bạc, thậm chí dù là lông mi hay lông mày cũng đã bắt đầu chuyển màu. Sở dĩ có chuyện này là vì cơ thể đang dần thích ứng với Vô Thần vậy nên khuôn mặt, giọng nói, và mái tóc mới có sự thay đổi, nhưng phần lớn vẫn là để nó có thể chịu được sức mạnh của Vô Thần vậy nên những thứ gì không cần thiết nó đều sẽ bỏ đi, giả như sắc tố trong tóc đã bị mất nên chỉ còn màu trắng bạc, khi những sắc tố đó mất đi thì chúng lại được thay thế bằng các loại linh khí khiến cơ thể lại càng khỏe mạnh và chứa được nhiều hơn.

Lại nằm trong thùng nước thêm vài phút, Vô Thần đã cảm thấy có chút vô vị nên đã chấm dứt hành động này. Đứng dậy ra khỏi thùng nước, dùng một chút linh khí hong khô cơ thể, lại dùng một chút nữa làm sạch quần áo, hắn lại mặc nó lên rồi lại khoác lên mình bộ áo khoác đen kia, rồi đeo lên cái mặt nạ trắng. Vô Thần chẳng mấy chốc đã trở lại như lúc nãy, hoàn toàn không nhìn ra chút khác biệt nào. Nhìn thùng nước đã bị mình làm bẩn, Vô Thần tặc lưỡi một cái, sử dụng linh khí lọc nước thêm một lần nữa khiến nó đã trở về trong suốt như lúc trước. Xong xuôi mọi thứ hắn bước ra ngoài thì phát hiện Trịnh An Vy vẫn một mực đứng ở vị trí vừa nãy, thậm chí ngay cả tư thế cũng không có khác biệt.

“Vào tắm đi, ta thay nước rồi.” Trịnh An Vy nghe vậy nhưng cũng không có nhúc nhích, chỉ cúi mặt xấu hổ nói:

“Nhưng quần áo....” Vô Thần à một tiếng rồi đáp lại:

“Cứ tắm đi, ta tìm cho.” Trịnh An Vy dù có xấu hổ nhưng lại không dám trái lời Vô Thần, liền cứng nhắc đi về phía nhà tắm. Vô Thần nhìn theo bóng lưng của nàng liền cười nhẹ một cái, đúng là thiếu nữ dễ xấu hổ thật. Nhìn lên cái bàn, trên đó ngoại trừ có một tờ giấy thì bên trên nó còn một viên ngọc đang đè lên để tờ giấy khỏi bay mất, Vô Thần đoán đó là Truyền Âm Ngọc, vừa cầm lên thì hệ thống liền báo:

“Phát hiện Truyền Âm Ngọc, xác nhận thu?” Vô Thần nghe vậy không khỏi châm chọc:

“Hệ thống ngươi trước đây làm nghề cho vay à? Cái gì cũng đòi thu.” Hệ thống nghe vậy không chút nào bực dọc chỉ thở dài rồi đáp:

“Bổn hệ thống cũng chịu thôi, Vạn Thiên đại nhân thiết lập ta thế nào thì ta cũng chỉ biết làm thế ấy thôi, cãi làm sao được.” Cái này thì Vô Thần đúng là hiểu, giả sử nếu Hắc Long đại nhân cũng thiết lập hắn như vậy thì hắn cũng đành chịu mà thôi. Thở dài một hơi rồi hắn truyền một chút linh khí vào Truyền Âm Ngọc kích hoạt trận pháp bên trong nó rồi nói:

“Mang cho ta vài bộ y phục dành cho nữ giới.” Nói xong, không cần biết người bên kia có nghe hay không hắn đã vội ngắt kết nối. Xong xuôi hết mọi chuyện, Vô Thần nằm lên cái giường rộng kia, không thể không nói đúng là nhà trọ lớn nhất thành có khác, giường êm vô cùng. Khi hắn nằm lên thì thật sự cảm thấy như cơ thể đang bay lơ lửng vậy, hoàn toàn không thể cảm nhận được lớp trải giường dưới lưng hay độ cứng cáp nên có của cái nệm. Lăn qua lăn lại như một đứa trẻ khoảng vài vòng rồi sau nằm ngửa, mắt nhìn trần nhà, Vô Thần tự hỏi bao lâu rồi bản thân mới thoải mái như vậy. Nhưng chưa để hắn nghĩ xong, tiếng gõ cửa vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của hắn, Vô Thần khó chịu nói:

“Vào đi.” Lời nói của hắn như một hiệu lệnh, cánh cửa ngay lập tức mở ra, một nữ nhân đẩy một chiếc xe đi vào, bên trên nó là vài bộ y phục dành cho nữ giới. Sau khi đẩy xe vào phòng, cô ta nói với Vô Thần:

“Đây là y phục dành cho nữ giới mà ngài yêu cầu, tất thảy là năm mươi bộ đã bao gồm cả đồ lót và đồ trang sức đi kèm. Tất cả đều là dịch vụ miễn phí đi kèm khi ngài thuê phòng này vậy nên xin đừng lo lắng, hãy tự nhiên sử dụng toàn bộ trang phục ở đây.” Nói xong, nàng hành lễ một cái rồi sau đó vô cùng tự nhiên mở cửa đi ra ngoài. Vô Thần nghe vào tai này thì cũng đi ra tai kia, hoàn toàn không đọng được chút gì, hắn chỉ nhớ toàn bộ đều miễn phí, chỉ vậy thôi.

Không bao lâu sau, Trịnh An Vy cũng đã chậm rãi đi ra khỏi nhà tắm. Nàng quấn trên mình một cái khăn tắm nhưng nó lại không thể nào che giấu được hết vẻ người xinh đẹp của nàng. Cơ thể nhỏ nhắn chỉ tầm 1m5, làn da trắng muốt cùng với một mái tóc ướt đang rỉ nước dài tới giữa lưng. Đôi mi dài dính nước lại càng làm nổi bật lên đôi mắt nâu thu hút người nhìn kia. Khuôn mặt của nàng vừa pha lẫn giữa xinh đẹp và một chút dễ thương khiến người ta khó lòng mà kìm lại được cảm xúc. Đôi chân thon gọn của nàng tuy bị hằn lên dấu vết nô lệ cũng như có vài vết roi đỏ chót nhưng vẫn không thể che giấu được vẻ đẹp của nó. Bộ ngực của nàng tuy đã phát triển nhưng vẫn chưa lớn lắm, cặp mông kia cũng vậy, cùng không thể nói là quá phát triển, nhưng hiện tại chúng mà phát triển thì chắc chắn sẽ phá vỡ kết cấu xinh đẹp này. Bị Vô Thần nhìn chằm chặp như vậy khiến nàng vô cùng xấu hổ, bấu tay vào cái khăn tắm, nàng nói nhỏ:

“Đừng...nhìn nữa mà...” Giọng nàng không biết vì sao mà có chút run run, lại kết hợp với dáng người kia tuyệt đối là một đại sát khí với nam nhân. Vô Thần nghe nàng nói vậy liền cười nhẹ một cái dù biết nàng cũng sẽ không thấy, hắn đáp:

“Được rồi, không nhìn thì không nhìn, em thay đồ đi rồi chúng ta đi ăn.” Nói xong, Vô Thần vô cùng thân sĩ đi ra ngoài, bỏ lại Trịnh An Vy đang ngơ ngác bên trong phòng. Ngay khi hắn vừa ra ngoài, hắn liền ngửa cổ nhìn ra ngoài thông qua cửa sổ rồi nói thầm:

“Thật là, nhà trọ lớn thế này mà bảo vệ chẳng ra làm sao cả, đến mấy tên sát thủ cũng chẳng cản được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.