“Vậy trận này xem như ta thắng nhá!” Nguyên Du cười nói. Kết quả trận này dù là người mù cũng nhận ra được ai đang chiếm ưu thế tuyệt đối. Vũ Xích Ngọc hai tay nắm chặt, răng nghiến lại. Nàng vốn đến đây là để cho Lâm gia xấu mặt cũng như giải thoát bản thân khỏi cái xiềng xích, vậy tại sao chuyện này lại xảy ra? Tại sao một tên phế vật mười sáu năm trời lại có tu vi gần bằng nàng trong khi nàng đã được rất nhiều thiên tài địa bảo, được công pháp thích hợp nhất, được các trưởng bối chỉ dạy tận tình mà rốt cuộc cũng chỉ nhỉnh hơn tên đó một chút. Đôi mắt nàng chợt quay đầu về phía người nam nhân vẫn luôn nắm quyền chủ động kia, hai tay chắp lại, hỏi:
“Xin hỏi ngươi tên là gì?” Nàng dù không đến đây lâu nhưng lại rất chắc chắn sự chuyển biến này là do có mặt người nam nhân đó. Lí do không phải nữ nhân là vì nàng ta thậm chí còn rất tình tứ nằm trong vòng tay của hắn vậy thì không có lí do nào là nàng. Nguyên Du nghe nàng hỏi, đáp:
“Huyết Thần Hội, Nguyên Du.” Vân Bát Vũ nghe được ba chữ Huyết Thần Hội ngay lập tức có chút tự hào bởi đây chính là tổ chức đã cho hắn có được ngày hôm nay. Vũ Xích Ngọc trong đầu nhanh chóng tìm lấy thông tin về cái tổ chức gọi là Huyết Thần Hội này nhưng dù cố gắng thế nào cũng không có được bất kì thông tin nào, sau khi về lại gia tộc nàng nhất định phải toàn lực tìm kiếm thông tin về nó. Cái tên Nguyên Du cũng được nàng khắc ghi trong đầu, chuyện ngày hôm nay nhất định nàng sẽ không bỏ qua. Nghĩ như vậy nàng liền quay đầu rời đi, bỏ mặc tên thiếu niên kia. Sau khi ngẩn ngơ một chốc mới nhận ra thân chủ mình đã đi hắn liền thù hận liếc Nguyên Du rồi mới nhanh chóng đuổi theo.
“Vũ Thần, tận lực nắm lấy cô ta, kế hoạch sau này vẫn cần cô ta giúp đỡ.” Nguyên Du sau khi cười liền một mặt sắc lẹm, nói nhỏ với Lâm Vũ Thần. Lâm Vũ Thần sau khi nghe âm thầm gật đầu, đã là nhiệm vụ Nguyên Du giao thì hắn phải bằng mọi cách hoàn thành mới được.
“Cầm lấy thứ này, nếu dùng nhu không được thì dùng cương. Nên nhớ, bằng, mọi, cách.” Nguyên Du đưa cho Lâm Vũ Thần một cái bình nhỏ chứa một giọt máu, là Long Huyết hắn nhận được lúc đầu, tưởng như vứt nó vào một xó thì bây giờ rốt cuộc mới có cơ hội dùng tới. Lâm Vũ Thần mặt hơi đỏ tiếp lấy giọt máu, hắn hiểu cương ở đây không phải là cứng rắn với Vũ Xích Ngọc mà là “cương” cái khác. Ở lâu với Nguyên Du, Lâm Vũ Thần cũng hiểu cái giọt máu đó tác dụng gì, dù sao Nguyên Du cũng từng cho hắn xem đề phòng sau này có dùng tới. Trong cái túi bên hông của hắn cũng còn ba bình Long Huyết đã được pha loãng đến mức không còn màu hay mùi, nhìn qua không khác nước mưa bình thường. Bởi vì bị pha loãng nên tác dụng cũng kém đi kha khá, theo lời hắn nói thì tác dụng chỉ là khiến đối phương cảm thấy ham muốn trong vỏn vẹn nửa canh giờ mà thôi. Nhưng hắn đã đưa hẳn một giọt Long Huyết, thứ sát khí với phái nữ, có thể khiến họ ham muốn một tháng liên tục, lúc nào cũng cảm thấy cực hạn đói khát, biến một thiên kim tiểu thư thành một cô gái lúc nào cũng chỉ muốn cái ấy của đàn ông. Tuy có đại sát khí trong tay nhưng Lâm Vũ Thần cũng cảm thấy áp lực vô cùng, bởi theo lời Nguyên Du thì nàng là một bước vô cùng quan trọng, không thể xảy ra sơ suất vậy nên hắn mới cảm thấy hai vai nặng nề như vậy.
Tuy nghe được sắp có một cô nương bị Nguyên Du gián tiếp hại đời nhưng Vân Nhược Hân và hai đệ tử của hắn lại xem như không nghe thấy. Ở lâu cũng hiểu Nguyên Du có tính đa thê, thích người đẹp mà bây giờ sẵn sàng đánh đổi một tiểu mỹ nhân để làm một bước đệm trong kế hoạch thì có thể thấy hắn coi trọng nó thế nào. Vân Nhược Hân cảm thấy có chút may mắn khi hắn đường đường chính chính tán tỉnh nàng chứ không phải dùng cái biện pháp hạ lưu đó.
“Được rồi, một chuyện đã xong, các ngươi còn ý kiến gì sao.” Tộc nhân Lâm gia bất giác nuốt nước bọt một cái, loại lực lượng này có thể nói không ngoa khi có thể quét ngang cái Ô Dung Thành này mà không có chút cản trở nào. Kể cả mấy tên lúc nãy rất cứng nhưng hiện tại ai nấy đều hai chân run cầm cập bởi họ cảm nhận được sự bất lực khi phải đối đầu với thế lực mang tên Huyết Thần Hội này. Ai cũng đã sợ hãi nhưng Lâm Sang thì không, ngược lại còn có vẻ nhạo báng họ, khuôn mặt giống như nói: Ta đã nói các ngươi rồi. Chớp lấy cơ hội này, lão ngay lập tức tay chắp lại, khuôn mặt tỏ vẻ kiêng dè nói:
“Nguyên...Du đại nhân, chúng ta còn cơ hội bàn bạc sao?” Nguyên Du liếc lão, không thể không nói diễn kĩ của tên này cũng tốt phết. Nếu không phải biết lão đã quy hàng thì thật sự Nguyên Du cũng sẽ bị lừa. Hắn cười nói:
“Có thể, có điều hình như vẫn còn vài kẻ không cam tâm thì phải?” Mắt hắn vô tình hay chú ý liếc về phía Đại trưởng lão. Đại trưởng lão bị hắn liếc như vậy liền lạnh cả sống lưng nhưng vẫn cố gắng đứng đấy, đôi mắt ngập tràn tức giận. Tuy Nguyên Du đã không còn sử dụng Long Uy nhưng ai nấy đều cảm thấy cực kì áp lực, không khí cũng trở nên ngột ngạt đến khó thở.
“Nào dám nào dám, ta đưa ngài đi lấy Hỗn Tự Thư.” Lâm Sang tỏ vẻ hèn mọn vô cùng nhưng lọt vào trong mắt đám tộc nhân thì lão đang hạ thấp bản thân vì gia tộc khiến cho không ít tiểu tử hai mắt đỏ lên. Nguyên Du gật nhẹ đầu rồi đứng lên đi theo Lâm Sang. Lâm Sang sau khi được Nguyên Du chấp nhận trong lòng không hiểu sao cảm thấy vô cùng mừng rỡ, ngay lập tức dẫn đường cho hắn.
Băng qua tiền viện tiến tới trung viện, nơi chứa công pháp, binh khí, đan dược và vài thứ linh tinh của Lâm gia. Trên đường đi gặp không ít người hầu nhưng ai cũng cúi gằm mặt xuống mà đi, sợ bản thân kinh động Nguyên Du. Hai nơi căn bản cách nhau chưa tới vài trăm mét nên rất nhanh đã đến được trung viện. Bước đến một tòa kiến trúc có hình dạng như một tòa tháp khá cao, tới được đây, Lâm Sang hớt ha hớt hải lấy ra một cái lệnh bài đưa về phía tòa tháp, sau khi lão đưa tấm lệnh bài đó lên, tức thì một tấm màng chợt xuất hiện rồi nhanh chóng hạ xuống. Lâm Sang ngay lập tức giới thiệu:
“Đây là một cái trận pháp bảo vệ tòa tháp này, không có lệnh bài chuyên dụng không thể vào trong. Cơ mà với thực lực của các vị thì phá cái trận pháp này cũng không hẳn là khó.” Lâm Sang cười nói rồi bước vào, Nguyên Du cũng bước theo. Cảnh vật bên trong cũng không có gì đáng chú ý, trước mặt hắn chỉ là một loạt kệ sách chứa hàng đống công pháp ở đó.
“Công pháp ở đây được phân làm ba tầng, tầng đầu tiên cho đệ tử bình thường học tập, công pháp ở tầng này phần lớn chỉ là Nhất Tinh tới Tam Tinh công pháp. Tầng hai là Tứ Tinh tới Ngũ Tinh, còn tầng năm là Lục Tinh và một cuốn Hoàng Cấp công pháp.” Nói đến hai chữ Huyền Cấp giọng của lão chợt trở nên vô cùng tự hào. Cũng dễ hiểu khi Hoàng Cấp công pháp không phải là gia tộc nào cũng nắm giữ được, thậm chí trong tòa thành này cũng chỉ có Lâm gia là sở hữu một cuốn là đủ hiểu nó hiếm thế nào. Mặc dù trên đại lục này công pháp được chia thành Thiên Địa Huyền Hoàng bốn đại cấp độ mỗi cấp độ lại phân thành Thượng Trung Hạ, nhưng do quá hiếm nên người ta mới phải chế thêm cấp Tinh chia làm mười cấp. Thiên Cấp cũng đã được vài vạn năm chưa từng xuất thế, dù là mấy cái đại gia tộc hay thánh địa chỉ sợ cũng không sở hữu được. Bởi vậy mới thấy công pháp ở cái đại lục này thiếu thốn và quý hiếm thế nào.
Nguyên Du nghe được chữ có chữ không bởi hệ thống mới thông báo cho hắn một tin nhắn:
“Hệ thống công pháp của hệ thống sẽ không áp dụng theo quy tắc của đại lục này, vậy nên kí chủ không cần mắc công ghi nhớ.” Nguyên Du chỉ là thầm gật đầu, nói theo kiểu của hệ thống thì nó áp dụng một thang đo công pháp khác vậy nên hắn không cần ghi nhớ cấp độ của đại lục này làm gì. Mà cũng từ khía cạnh chứng minh, hệ thống có thể có rất nhiều Thiên Cấp công pháp, thậm chí là vượt trên nó.
“Hỗn Tự Thư nằm ở tầng trên cùng, nó cũng là quyển Hoàng Cấp công pháp duy nhất của Lâm gia.” Nói đến đây vẻ mặt của Lâm Sang trở nên đen lại. Hỗn Tự Thư nếu là ban đầu rất có thể là một cuốn Thiên Cấp công pháp nhưng sau khi bị Lâm gia lão tổ tu sửa cũng như thay đổi thì nó đã bị rớt hạng đến mức chỉ còn là Hoàng Cấp công pháp chỉ có tác dụng an ủi tinh thần Lâm gia. Bởi vậy mới nói tuy có được công pháp vượt bậc nhưng không thể dùng thì chả khác nào trong tay có cả kim cương mà không xài được cả. Nguyên Du cũng không muốn nghe lão giông dài, ngay lập tức đi lên tầng ba.
“Chờ đã, còn có cấm chế!” Nguyên Du không quan tâm lão nói gì, Chân Nhãn ngay lập tức hoạt động, tức thì nhận ra ở đâu có cấm chế, ở đâu thì không. Nguyên Du tuy không sợ mấy cái cấm chế này nhưng hắn vẫn muốn tiết kiệm thời gian nhất có thể vậy nên lựa chọn duy nhất của hắn là né qua một bên. Đi theo một quy luật khó hiểu, từng bước chân của hắn như loạn nhịp nhưng tất cả đều rất tinh diệu né tránh qua được các cấm chế được bày ra, an ổn đi lên được tầng ba.
Trên tầng này cũng chỉ có được ba cái kệ sách nhưng lại không được lấp đầy như ở hai tầng dưới. Nhìn qua thứ tự sắp xếp thế này Nguyên Du đoán một cái kệ có thể là tượng trưng cho một loại công pháp. Bước qua một hàng kệ, Nguyên Du tùy ý nắm lấy một cuốn công pháp, ngay lập tức, một bảng thông báo hiện ra trước mặt hắn:
“Tìm thấy cấp một công pháp, Tinh Vũ Kiếm Quyết, xác định học?” Nguyên Du thấy bảng thông báo này, hơi chần chừ một chút rồi ngay lập tức nhấn đồng ý, cuốn công pháp ngay lập tức biến mất trước mắt hắn, nó hóa thành một đạo ánh sáng bay thẳng vào óc của Nguyên Du. Trong đầu hắn ngay lập tức biết được cách thức tu luyện của loại kiếm pháp này, cũng không tinh diệu mấy. Bỏ qua cái kiếm pháp vừa học được, Nguyên Du bước về phia cuốn công pháp đang được trưng bày rất chỉnh tề và nghiêm trang giữa lầu. Bước đến cuốn công pháp đó, một loại khí tức huyền diệu chợt quấn quanh cơ thể hắn, giống như từng làn gió nhẹ thổi qua làn da. Cầm lên cuốn sách đó, bốn chữ Thôn Thiên Pháp Quyết ngay lập tức đập vào mặt hắn, hệ thống lúc này cũng thông báo:
“Xác nhận có vật liệu tiến cấp Thôn Phệ, chấp nhận tiến cấp?”