Bá Chủ Vạn Linh Chi Hệ Thống

Chương 115: Chương 115: Triệu Lục Cầm




Được Nguyên Du cho phép, Vô Thần nôn ra một viên gì đó đen thùi mà theo lời Nguyên Du nói thì có lẽ đây chính là Ma Chủng.

“Ngài muốn hoàn toàn....khống chế....hay vẫn muốn cô ta có....ý thức?” Nguyên Du nghe vậy cũng nở một nụ cười kinh dị, nói:

“Chỉ cần đến lúc cô ta không phản kháng là được, ta không muốn lúc nào cũng tốn thời gian đi khống chế đâu.” Vô Thần nghe vậy cũng cười, đúng vậy, phải tàn nhẫn như vậy mới xứng đáng là chủ của nó, phải hung tợn, phải máu tanh mới xứng được nó phục vụ. Vô Thần đặt viên Ma Chủng kia vào chính giữa lồng ngực của cô nàng khiến cô ngửa đầu hét thảm, hạt giống vừa đặt nó ngay lập tức sinh sôi. Viên châu đó nứt ra, từ những vết nứt đó tràn ra thứ gì đó giống như rễ cây nhưng chỉ là một màu đen thui, nó lan tràn ra bốn phía, không mất bao lâu đã hoàn toàn lấp kín cô ta, bọc cô ta trong lớp rễ. Cũng không tới một giây sau nó chậm rãi biến mất, thậm chí viên châu kia cũng không thấy nhưng mọi việc đã hoàn thành rồi, quá mức nhanh chóng.

Nguyên Du thấy cảnh này cười không ngậm được mồm. Chỉ cần bị trồng Ma Chủng thì hoàn toàn không có cách nào để tự tách ra cả, chỉ có người thực hiện mới làm được. Một khi đã bị trúng chiêu này thì người bị trồng chỉ có thể phục tùng mọi mệnh lệnh vô điều kiện, chết chóc hay thứ gì đó tương tự cũng chẳng thể khiến họ dừng lại. Ngoài ra nó còn một công dụng nữa, đó chính là thế mạng, Nguyên Du có thể lấy mạng cô ta để đổi mạng mình hoặc cũng có thể trực tiếp hoán đổi vị trí hai người cho nhau. Công dụng cuối cùng chính là cô ta tu được bao nhiêu thì Nguyên Du cũng hưởng bấy nhiêu, cũng là nói cô ta tu được một thì Nguyên Du được một, cô ta đột phá thì Nguyên Du cũng được hưởng lợi lây. Chiêu này nếu dùng trên phạm vi một quốc gia thì thật sự không thứ gì có thể chống lại hắn nữa.

“Đúng rồi.....chủ nhân.....đây là thứ.....ngài để quên.....” Vô Thần lại nôn ra một thứ. Là một sợi dây chuyền có mặt dây chuyền là nửa viên ngọc nứt, có vẻ là do dùng lực bẻ ra nên mới có vết nứt này. Nguyên Du nhìn mặt dây chuyền đó, lông mày của hắn nhăn lại, thứ này năm đó chính là thứ khiến hắn xém chút mất mạng khi tìm kiếm, hắn cố gắng làm như vậy chỉ vì người đó nở một nụ cười. Cầm lấy sợi dây chuyền, tâm tình Nguyên Du có chút phức tạp, hắn vừa không muốn nhìn thứ này nhưng lại không nỡ vứt đi. Đeo nó lên, hắn cũng không khác biệt mấy nhưng chỉ mình hắn mới cảm thấy, bản thân đang dần trở về con người lúc trước.

“Còn....thứ.....này...” Vô Thần lần này không nôn cái gì ra, ngược lại móc từ trong cơ thể của mình nửa cái mặt nạ. Chỉ trong ngày hôm nay Nguyên Du đã phải nhìn lại quá khứ hai lần. Nửa cái mặt nạ kia cũng không có gì đáng chú ý ngoài hình dạng có chút quái dị, không biết là do căn phòng quá tối hay là do nó vốn có màu như vậy. Mặt nạ không biết làm bằng chất liệu gì nhưng trông vô cùng cứng cáp, nó có màu đen với các viền màu tím tạo nên sự quái dị. Cái Nguyên Du đang giữ là nửa mặt dưới của mặt nạ, ở phần miệng nó nhô ra hai cặp răng nanh đan vào nhau chỉa lên trời và xuống đất. Phần miệng đó là một nụ cười quái gở kéo dài tới tận mang tai, mang cái này đi buổi sáng người ta còn bị dọa chết lên chết xuống, nếu mà đi ban đêm thì chỉ có nước đứng tim mà chết. Cầm lên nửa cái mặt nạ, ướm vào mặt, vẫn vừa như ngày nào nhưng chỉ khác, đã không còn ai chọc ghẹo hắn nữa, cũng chẳng còn ai để hắn bảo vệ nữa.

“Chủ nhân....xin nén bi thương.....chuyện năm đó không phải lỗi của ngài.....” Vô Thần thấy Nguyên Du đang lâm vào hồi ức liền khuyên nhủ. Nguyên Du nghe vậy chỉ cười mỉm, hắn biết mình đang được an ủi vậy nên tâm tình cũng chỉ khá hơn một chút, hắn đáp:

“Bây giờ có phải hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa, người cũng đã chết, nếu không phải do ta thì sao? Là do ta thì sao? Ta cũng không muốn nhớ lại câu chuyện năm ấy.” Nguyên Du chầm chậm lắc đầu, lời nói có chút trầm thấp kèm chút cô đơn, dù hiện tại hắn có không ít người bầu bạn nhưng cảm giác trống rỗng ấy vẫn không nguôi đi chút nào, bởi trong mắt hắn những người hiện tại bên cạnh hắn cũng chẳng khác một quân cờ là bao. Gỡ ra cái mặt nạ, Nguyên Du lại trở về như thường ngày, hoàn toàn không nhận ra chút u buồn nào trên mặt hắn cả, nếu có chỉ là vẻ cô đơn không giấu đi đâu được.

“Ưm....ưm....” Nữ nhân trên giường rên rỉ vô cùng gợi cảm nhưng Nguyên Du lại chẳng có được tí dục vọng nào cả, bên cạnh hắn còn hai vị mỹ nhân khi rên còn gợi tình hơn thế này nhiều, vả lại hắn không phải kẻ ấu dâm, không có sở thích làm chuyện đó với tiểu la lỵ. Sau khi rên vài tiếng nữ nhân đó chậm rãi mở mắt ra nhưng thứ nàng vừa nhìn thấy lại khiến nàng có chút hối hận bởi trước mắt nàng chính là một nam nhân và một con quái vật kinh dị.

“Trở về đi.” Vô Thần gật gật đầu rồi trở về bên trong Nguyên Du, sau lưng hắn cũng xuất hiện một hình xăm lớn giống hệt với con quái vật bao phủ cả cái lưng, nếu ai không may mà nhìn thấy cái lưng của hắn bây giờ chỉ sợ sẽ khóc thét. Nhìn nữ nhân trước mắt, Nguyên Du nở một nụ cười hòa thuận, nói:

“Tỉnh rồi sao? Có chỗ nào thấy không ổn không?” Ngươi thử nói một chữ không đi, xem ta có xé xác ngươi ra làm ba hay không. Nguyên Du tuy không nói nhưng nó viết đầy trên mặt hắn khiến cho nữ nhân đó dù có không ổn cũng chả dám nói. Nàng ngồi dậy, khuôn mặt của nàng thoáng hiện lên vẻ đau đớn, có vẻ như nàng vẫn chưa hoàn toàn khỏi. Cúi người trước Nguyên Du, nàng nói:

“Đa tạ ân công giúp đỡ, chẳng hay tôn tính đại danh để tiểu nữ xưng hô?” Nguyên Du cười nhẹ, đáp:

“Nguyên Du, ngươi cũng không cần cảm ơn dù sao ngươi cũng là đệ tử của ta. Ngươi tên gì?” Nữ nhân kia hiển nhiên có chút bất ngờ nhưng vẫn cố giữ vẻ trấn định đáp:

“Tiểu nữ gọi Triệu Lục Cầm, ngài cứ gọi tiểu Cầm là được. Chẳng hay vì sao ta lại là đệ tử của ngài? Và cả....thứ đó nữa....?” Nhắc đến thứ đó, Triệu Lục Cầm hiển nhiên vẫn còn chút sợ hãi, đây là lần đầu tiên một thiếu nữ như nàng thấy một thứ đáng sợ như vậy trong suốt cả cuộc đời. Nguyên Du cười, lại đáp:

“Biểu huynh của ngươi đã thay ngươi đồng ý làm đệ tử của ta, nếu muốn cảm ơn thì cảm ơn hắn đi.” Nói rồi Nguyên Du đứng lên, đi ra cửa hoàn toàn ngó lơ câu hỏi cuối cùng. Trước khi hoàn toàn biến mất hắn còn cố tình pha một chút vô ý để nàng nhìn thấy vết thương lớn trên cổ tay hắn. Bước ra ngoài, người đầu tiên hắn gặp cũng không bất ngờ lắm chính là Triệu Tinh Kiếm, cậu nãy giờ lo lắng chết rồi. Thấy Nguyên Du đi ra, không kịp hành lễ hay gì mà chỉ vội nói:

“Nàng thế nào?” Lúc nãy nghe thấy tiếng hét thảm của Triệu Lục Cầm, cậu vô cùng có xúc động xông vào nhưng chỉ cần tiến lên một bước đến gần cái phòng kia thì bốn cặp mắt vô cùng lăng lệ nhìn thẳng khiến cậu phải rút chân về nếu như còn muốn sống. Thởi gian chữa trị chỉ tốn chưa tới nửa ngày, bầu trời bây giờ cũng chỉ gần chuyển đen nhưng với Triệu Tinh Kiếm đó là nửa đời người, cậu cảm tưởng như mỗi giây mỗi phút trôi qua đều là vô tận tra tấn, đặc biệt là khi tiếng hét thảm ấy vang lên.

“Ổn cả, vào thăm đi, nàng ta vẫn còn yếu, hạn chế hoạt động mạnh.” Nguyên Du liếc mắt một cái rồi đáp, lo lắng của hắn quả không sai, trong mắt tên này chỉ có Triệu Lục Cầm còn hắn chẳng qua chỉ là một kẻ qua đường cũng chỉ là một công cụ giúp hắn chữa trị cho tình nương của hắn. Xem ra cái vết thương trên cổ tay là công cốc rồi, dù có cho tên này thấy đi nữa thì ngoài khiến hắn có chút cảm kích ra thì cũng chẳng có lợi gì lớn lao vậy nên nó rất nhanh chóng khép lại, trả lại cho Nguyên Du một cánh tay hoàn chỉnh không có vết thương nào. Nhìn Triệu Tinh Kiếm hớt ha hớt hải chạy vào phòng, Nguyên Du thầm kín nở một nụ cười khinh bỉ, nếu đã không thể quang minh chính đại điều khiển, vậy chỉ đành từ trong bóng tối giở trò thôi.

Ma Chủng còn một chức năng nữa, ăn đứt tất cả những gì Nguyên Du có hiện tại, đó là sửa đổi cả kí ức, cảm xúc, thậm chí là tình cảm. Lúc nãy trước khi đi hắn đã xóa đi hình dạng của Vô Thần trong đầu nàng và cấy vào trong đầu nàng niềm tôn kính mãnh liệt với hắn. Ma Chủng này nếu nói tà ác thì sẽ là tuyệt đối tà ác, nhưng nếu nói là không tà ác thì nó cũng chả tà ác mấy khi có thể biến một con người đang chán đời thành một con người vui vẻ, lạc quan, yêu đời.

“Nguyên Du, chàng lại nghĩ gì đó?” Chẳng biết từ bao giờ Vân Nhược Hân đã xuất hiện trước mặt Nguyên Du, hai tay vòng lấy cổ hắn, khuôn mặt áp vào lồng ngực cứng cáp kia. Nguyên Du đưa tay xoa xoa tóc nàng, một tay nâng cằm nàng lên, trao cho nàng một nụ hôn rồi mới chậm rãi nói:

“Không có gì, chẳng qua đang tính toán chút chuyện mà thôi.” Ánh mắt của hắn hoàn toàn là nhu tình, nó ngay lập tức hòa tan trái tim thiếu nữ của Vân Nhược Hân, nàng nhón chân lên, mặt đối mặt với hắn, nũng nịu nói:

“Có cần thiếp giúp gì sao?” Nguyên Du nhìn đôi môi căng mọng kia liền không kìm được lại hôn thêm một cái rồi nói:

“Ừm....mấy ngày nay ta cần nàng tiếp tục đi dạy học, thay ta quan sát nhất cử nhất động của học viện.” Nguyên Du thổi vào tai Vân Nhược Hân khiến nàng hơi đỏ mặt nhưng vẫn cố làm ra vẻ kiều mị, gợi tình nói:

“Vậy sau khi ta hoàn thành, chàng sẽ thưởng cho ta thứ gì đây?” Nàng vẽ một vòng tròn trên ngực Nguyên Du, đôi mắt ngấn nước nhìn hắn, giọng nói vô cùng mê người. Nguyên Du nhìn nàng, một tai áp lên một bên má, ghé vào một bên tai nàng thì thầm:

“Một đứa con, được chứ?” Nói xong, không kịp để Vân Nhược Hân phản ứng hắn đã buông nàng ra, bước chân chậm rãi đi ra cửa. Tuy hiện tại hắn rất muốn ân ái một phen nhưng khách đợt này tới hơi nhiều vậy nên hắn có chút bận bịu. Vân Nhược Hân thấy Nguyên Du vậy mà bỏ mặc mình liền tức đến dậm chân tại chỗ, mặt tức đến đỏ bừng.

Hai đứa đệ tử, Nhân Tổ, Địa Tổ thấy nàng vậy liền xem như không thấy, mắc công lại bị lấy ra làm bao cát nữa thì khổ. Lại nói, thu hoạch đợt này cũng không nhỏ, ngoài hai mươi đứa nhóc sơ sinh không làm được gì ra thì vẫn còn sáu người già, hai mười lăm thiếu niên, mười sáu thiếu nữ và vài chục đứa nhóc. Ngoài mấy người này thì vẫn còn vài kẻ tàn phế không thể làm được gì, nhưng vẫn nên xem quyết định của Nguyên Du thì hơn, biết đâu hắn lại có cách dụng binh khác người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.