Bá Chủ Vạn Linh Chi Hệ Thống

Chương 117: Chương 117: Triệu tinh kiếm phản bội




Nguyên Du vừa ra lệnh, Linh Tổ liền không chút chần chờ mà lao lên như những bóng ma, hoàn toàn không còn chút gì là vẻ ngây thơ lúc mới gia nhập, nếu có thì chỉ là sự máu lạnh và khuôn mặt vẫn còn đọng lại ngây thơ mà thôi. Bọn chúng cùng một lúc đeo lên một cái mặt nạ đen chỉ chừa lại hai con mắt rồi nhất tề rút ra chủy thủ bên hông xông tới.

Đám sát thủ bên kia vốn đang tái mét mặt mày nhưng thấy kẻ đang xông tới chỉ là một đám nhóc nên rất nhanh lấy lại bình tĩnh, thậm chi còn cười nhạo mà quên béng đi mất lúc nãy bọn chúng đã sợ hãi thế nào. Trái với vẻ khoái trá của đám kia thì Linh Tổ lại rất im lặng, chỉ một mực lao đến, khuôn mặt hoàn toàn vô cảm hoặc có lẽ là đã bị cái mặt nạ kia che đi mất cảm xúc thực sự. Một cô gái không đi cùng đám nhóc mà đứng bên cạnh Nguyên Du, thấy hơi kì lạ hắn hỏi:

“Không muốn luyện tay nghề sao? Dù sao việc gì lâu ngày không làm thì trình độ cũng sẽ đi xuống.” Đây không ai khác chính là Tứ Lang hay còn gọi là Lam Vân, nàng cũng xém chút trở thành tổ trưởng của Linh Tổ nhưng trong vòng cuối cùng do bị trễ hơn một nhịp nên thất bại, thành ra chỉ có thể an phận làm tổ viên.

“Không cần thiết, một con voi đè chết một con kiến không có gì đáng tự hào cả. Vả lại, nếu ta ra tay thì mọi chuyện lại đơn giản quá.” Nguyên Du nở một nụ cười đằng sau lớp mặt nạ, không đáp lại lời Lam Vân, chỉ chậm rãi quan sát mọi chuyện diễn ra.

Linh Tổ nhanh chóng áp sát với Tam Lang dẫn đầu chạy tới, rất nhanh đã vào cuộc chém giết. Vốn là có chín đối tám mà bây giờ Lam Vân đã ra nên hai bên cân bằng tám đối tám. Nhưng số lượng ngang nhau cũng không đại biểu chất lượng cũng giống nhau. Tuy thể hình của Linh Tổ có thấp bé hơn đối phương nhưng nếu so về kinh nghiệm thực chiến thì đúng là chấp đối phương gấp đôi. Trong thời gian ở trong Không Gian Hồn Thể hắn đã đặc biệt dành ra một khu vực rộng gần mười lăm cây số chỉ để đào tạo ra những sát thủ. Trong mười lăm cây số này thì phần lớn là rừng nhưng cũng có vài chỗ là đồi là núi, thậm chí vài chỗ còn có cả sông cả suối cả hồ.

Nguyên Du cũng không rảnh mà tạo ra khu vực rộng lớn như vậy rồi để không mà là có mục đích cả. Địa hình rừng rậm là điều kiện tốt nhất để ám sát bởi nó rất dễ lẩn trốn cũng như cắt đuôi kẻ địch. Thậm chí để tăng phần kịch tính hắn còn thêm vào vài cái khu vực đặc biệt có khả năng khác nhau cũng như không tiếc vung tiền mua rất nhiều hồn thú cấp cao bỏ vào. Khu vực này cũng là địa điểm thi đấu cuối cùng để chọn ra kẻ đứng đầu Linh Tổ, cũng bởi địa hình cũng như vũ khí bị khắc chế nên Lam Vân mới bại trận.

Sau khi đã chọn ra được kẻ đứng đầu thì Nguyên Du đã bắt tay ngay vào huấn luyện giết người, bởi trong khu vực thi đấu kia có chút lớn mà người thì ít nên thời gian có hơi dài cũng như bọn hắn đã quá quen với việc giết hồn thú. Để tăng phần chân thật hắn còn bỏ ra kha khá để thêm vài biểu cảm, lời thoại cũng như máu me be bét khiến cho việc phân biệt người thật người giả rất khó làm được. Ngày đầu huấn luyện thì trừ Tam Lang và Lam Vân là ổn ra thì ai cũng nôn thốc nôn tháo bởi đây là lần đầu tiên bọn chúng giết người, dù chỉ là ảo cảnh nhưng cảm giác đó quá chân thật khiến chúng không nhịn được mà nôn ngay tại chỗ. Càng về sau thì hiện tượng này càng ít, độ khó cũng được tăng cao, thậm chí vào ngày cuối hắn còn áp dụng cả chiến lực yếu nhất của tổ chức kia để kiểm tra, may mà tất cả đều thông qua. Trải qua cả tháng địa ngục như thế đã tôi rèn lên một Linh Tổ không còn bất kì do dự nào khi giết người nữa.

Áp sát được đối phương, chủy thủ liền không chút nhân nhượng vung ra. Đối với một sát thủ đấu chính diện chính là đại kị, bởi chính cái thân phận sát thủ kia đã mặc định bọn hắn là phải làm mọi việc trong âm thầm, một khi sát thủ bị lôi ra ánh sáng để đánh tay đôi thì đại biểu trình độ tên đó nên bế quan một hai năm đi rồi mới nên tiếp tục xuất thế hành nghề.

Nhưng đối với Nguyên Du, đại kị đó cũng chỉ là một dòng chữ, hắn là kẻ thường thích phá luật vậy nên sẽ không dạy đám đệ tử của mình mấy cáo đại kị kiểu đó mà chỉ dạy những thứ liên quan đến nhân tính, dù biết đã làm sát thủ thì nhân tính là không cần thiết nhưng ít nhất vẫn nên làm nó trong một hạn định cho phép.

Đám sát thủ bên kia thấy đường đao chém tới vụng về như vậy liền cười khinh, nhưng một giây sau không ai còn cười được nữa, bởi tất cả đã chết. Đường đao trông vụng về lúc nãy chợt chuyển biến một cách bất ngờ, cứa mạnh vào cổ bọn chúng khiến chúng ngay lập tức chết đi. Phần lớn đám sát thủ còn sống cũng chỉ là Khởi Hồn Cảnh trong khi Linh Tổ kém nhất cũng là Võ Hồn Cảnh vậy nên kết quả trận này khỏi cần nghĩ cũng biết. Kéo lê xác bọn chúng về, người của Linh Tổ di chuyển vô cùng kì dị, lúc thì xiên bên này lúc thì vẹo bên kia giống hết như say rượu nhưng kì thực chúng luôn đi theo một quy luật.

Đứng trước mặt Nguyên Du, tám người Linh Tổ nhất tề ném tám cái xác tới rồi cung kính quỳ xuống một chân chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo.

“Tất cả phân tán, bám sát nhất cử nhất động của Phủ Thành Chủ và Lý gia, nếu phát hiện có gì không đúng ngay lập tức báo cáo về, hạn chế tối đa giết chóc nếu không cần thiết.” Nguyên Du nghiêm túc ban ra một mệnh lệnh, Lam Vân cũng thành thành thật thật trở về vị trí vốn có của mình, quỳ xuống một chân nghe lệnh.

“Vâng.” Tiếng đáp lại rền vang như sấm, Nguyên Du gật gật đầu tỏ vẻ rất hài lòng với khí thế này rồi sau đó phất tay, đám người Linh Tổ liền biến mất. Nhìn đám thi thể trước mặt, hắn thở dài một hơi, lần trước lửa giận bốc lên nên cũng không cảm nhận được gì, bây giờ hắn mới nhớ lại mùi máu là thế nào, đúng là không dễ ngửi tí nào.

“Vô Thần, làm việc của ngươi đi.” Nguyên Du nhẹ giọng nói ra, gỡ mặt nạ xuống rồi quay lưng bước đi, tấm chắn bằng gió cũng đã biến mất lúc nào không hay. Hắn đi mà không quay lại, để lại sau lưng một bãi chiến trường với gần hai mươi xác chết la liệt khắp nơi và, một con quái vật đang nhe nanh hào hứng trước bữa tiệc chu đáo này. Được Nguyên Du cho phép, nó hóa thành một cái bóng đen chuồn ra khỏi bóng của hắn rồi hòa nhập vào bóng của đồ vật xung quanh chuẩn bị thưởng thức bữa ăn đầu tiên sau khi lại một lần nữa tỉnh dậy.

Bước ra khỏi con hẻm tối, hoàn toàn không nhìn ra Nguyên Du đã trải qua một trận chiến bởi y phục của hắn trông vô cùng chỉnh tề, đầu tóc ngay ngắn, thậm chí cả mùi hương trên cơ thể cũng chẳng nhiễm một mùi máu nào. Nếu hắn không nói ra thì chỉ sợ cũng không ai biết thật. Bước về phía Vân gia, Nguyên Du có chút thắc mắc, hắn nhớ đã kêu tiểu tử kia gọi bốn đứa đệ tử rồi mà mãi vẫn chẳng thấy đâu khiến hắn có chút nghi hoặc. Bước chân tiến về Vân gia cũng nhanh hơn một chút, dù sao khó lắm mới kiếm được bốn đứa đệ tử tốt như vậy, nếu chúng chết thì tiếc lắm.

Khoảng cách hai bên cũng không tính là xa vậy nên rất nhanh liền đã tới nơi. Đứng trước Vân gia là hàng trăm binh lính đang bao vây lấy nơi đổ nát này, họ đều mặc một bộ y phục giống nhau, đều có chữ “thành” rất to ở đằng sau lưng, dùng đầu gối cũng biết Phủ Thành Chủ đánh tới. Nhưng trong số vài trăm binh lính này hắn còn nhìn thấy đồng phục của học viện, nghĩ tới đây Nguyên Du không khỏi vỗ trán một cái, hắn quên tính tới trường hợp học viện và Phủ Thành Chủ hợp sức lại để chơi hắn. Giờ thì hắn mới hiểu vì sao lại có cuộc gặp gỡ với viện trưởng, thì ra chỉ là cái bẫy mà thôi, tất cả là để điều tra một chút thực lực và mục đích của hắn.

Chặn trước cổng Vân gia bây giờ là sáu người ai cũng cầm binh khí, rất hiên ngang đứng đấy chặn đứng lại cả trăm binh lính tạo ra xung kích thị giác rất lớn. Sáu người ấy chính là bốn đứa đệ tử, Lâm Vũ Thần và tình nhân của hắn, Vân Nhược Hân. Sáu người đứng đấy nhưng lại không có bất kì tổn thương nào cả, ngược lại nếu chịu khó nhìn xung quanh thì có thể thấy có không ít xác chết nằm la liệt khắp nơi. Nguyên Du lần này như tỉnh ngộ, thì ra đám sát thủ cũng chỉ là nghi binh kéo dài thời gian mà thôi, đám người tấn công vào đây mới là thật. Phủ Thành Chủ biết Nguyên Du có thực lực để chống lại Chiến Linh Cảnh vậy nên mới cho một đám sát thủ tới câu thời gian mục đích là để tới đây bắt con tin, ép hắn phải đi vào khuôn khổ. Không thể không nói Nguyên Du cũng không nghĩ sâu tới vậy, vốn tưởng đám sát thủ phái tới cũng chỉ là để tìm hiểu thực lực chân chính của hắn chứ không phải là câu giờ.

Nguyên Du sau khi suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện, hắn liền nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, là Triệu Tinh Kiếm, có vẻ như Nguyên Du bị bán rồi. Sau lưng hắn là Triệu Lục Cầm đã bị đánh ngất nằm yên vị ở đấy, hắn giờ mới hiểu vì sao dù mình có chữa hết cho cô ta hay không thì tên Triệu Tinh Kiếm kia cũng chẳng bày ra vẻ mặt cảm kích gì bởi có lẽ trong mắt tên đó thì Nguyên Du cũng chỉ là một kẻ sắp chết mà thôi. Nguyên Du cũng không thể không bội phục tài diễn xuất của tên đó, đập đầu đến chảy máu chỉ để lấy được niềm tin của Nguyên Du rồi sau đó thọt một đao sau lưng hắn. May mà lúc đó hắn cảm thấy có chút không đúng nên đã âm thầm cho Vân Nhược Hân chú ý tên đó.

Nghĩ thấu đáo mọi chuyện, Nguyên Du nở một nụ cười tự tin của kẻ chiến thắng, nếu là lúc trước không có Vô Thần thì đối mặt với trường hợp như này thì hắn cũng chỉ đành bó tay bó chân không thể phản kháng. Nhưng bây giờ đã khác, Vô Thần đã trở về, hắn cũng có một số phòng bị từ trước nên cũng không quá bị động, nhìn dáng vẻ của mấy cái xác thì có vẻ như Thiên Tổ và Địa Tổ vẫn chưa ra trận, vẫn có thể lật ngược được trận này bằng yếu tố bất ngờ.

“Ta nhắc lại một lần nữa! Đầu hàng sẽ được hưởng khoan hồng! Quân của Phủ Thành Chủ sắp tới rồi, các ngươi không còn thời gian!” Triệu Tinh Kiếm vô cùng ra sức gào to khuyên hàng. Đám người Vân Nhược Hân thấy cảnh này cũng chỉ cười lạnh, may mà Nguyên Du trước khi đi cũng đã để cho bọn hắn chú ý đến tên này nên cũng rất nhanh chóng làm ra phòng bị, kì thực lúc ôm ấp với Vân Nhược Hân hắn đã bí mật vẽ một kí hiệu lên lưng nàng, hàm ý để nàng chú ý nhất cử nhất động của tên kia, kết quả thì y như Nguyên Du đã đoán.

Nguyên Du không nhanh không chậm gạt ra đám lính, để lộ ra cái lưng trần của mình, hoàn toàn không sợ bọn chúng đánh úp. Bước đến bên cạnh Vân Nhược Hân, hắn vòng tay ôm eo nàng, xoa đầu hai nữ đệ tử duy nhất rồi nhìn thẳng vào Triệu Tinh Kiếm nở một nụ cười lạnh lẽo:

“Hahaha......Đúng là không thể tin được bố con thằng nào mà, chưa qua bao lâu đã bị cắn lại, đúng là khó đoán.” Nguyên Du nhìn Triệu Tinh Kiếm rồi bày ra vẻ mặt tiếc hận. Nếu đã không thể quang minh chính đại thì chỉ đành dùng ám chiêu thôi, Triệu Lục Cầm có vẻ cũng vô dụng rồi.

“Nguyên Du, ta và ngươi không thù không oán, nhưng vì tương lai của chúng ta, ngươi vẫn là nên chết đi!” Triệu Tinh Kiếm vô cùng lãnh khốc nói

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.