Bá Chủ Vạn Linh Chi Hệ Thống

Chương 126: Chương 126: Trò chuyện




Đôi mắt Vân Nhược Hân đỏ lên, không phải vì khóc mà là vì quá mức thù hận. Chính người nam nhân này đã cứu nàng ra khỏi địa ngục nhưng cũng chính hắn là người đã đạp nàng từ thiên đường rớt xuống vực thẳm, nàng đã từng mơ ước về một ngôi nhà, nơi tình yêu giữa nàng và hắn sẽ luôn sáng mãi nhưng bây giờ tất cả những thứ ấy đều đã biến mất rồi. Nàng nhìn thẳng vào Nguyên Du, giọng có chút khàn đi vì đau đớn:

“Từ trước đến giờ ngươi vẫn luôn gạt ta?” Nguyên Du thở dài, chậm rãi mặc lại y phục, đáp:

“Một nửa, ta nửa giúp ngươi nhưng cũng nửa lợi dụng ngươi.” Nguyên Du không còn vẻ hiền hòa như thường ngày mà lạnh lùng nói, cách xưng hô cũng đã không còn ngọt ngào, nếu đã quyết định nói rõ rồi thì không cần tiếp tục đóng kịch làm gì. Vân Nhược Hân một mực im lặng chờ đợi Nguyên Du nói tiếp.

“Kì thực, ngay từ ban đầu tất cả các ngươi đều nằm trong sự kiểm soát của ta, tất cả những gì ta làm là để các ngươi tin tưởng ta.” Vân Nhược Hân đã không còn kinh ngạc, chuyện nàng bị phản bội còn đau đớn hơn như này rất nhiều, vậy nên chuyện bị lợi dụng cũng chỉ đến thế mà thôi.

“Ta đoán ngươi hẳn đang tự hỏi bản thân bị ta lợi dụng cái gì, phải chứ?” Nguyên Du sau khi mặc lại y phục liền kéo một cái ghế lại rồi ngồi lên, còng lưng xuống mà nói chuyện. Vân Nhược Hân nghe hắn hỏi cũng chỉ nhẹ nhàng gật đầu xem như thừa nhận. Nguyên Du ngồi dựa vào ghế, đầu ngửa lên trần nhà, đôi mắt có chút xa xăm, hồi ức nói:

“Ta đơn giản chỉ là muốn các ngươi làm kẻ thay thế, thay thế cho gia đình của ta.” Vân Nhược Hân lần này có chút kinh ngạc, chỉ đơn giản như vậy? Nàng tưởng tên này còn có kế hoạch gì ghê gớm lắm vậy nên mấy lời vừa rồi nàng cũng không tin cho lắm. Nguyên Du giống như biết được nàng nghĩ gì, nói:

“Không cần nghi ngờ, các ngươi thì có gì xứng để ta lợi dụng sao? Tiền bạc? Cướp một lần là đủ. Địa vị? Rất khó sao? Danh vọng? Ta không thiếu. Gái gú? Nếu ta muốn thì chỉ cần nói một lời, mấy cái tiểu gia tộc còn không đem thiên kim tiểu thư của mình ra cống nạp sao?” Nguyên Du giễu cợt sự hoài nghi của Vân Nhược Hân, những thứ ấy nếu hắn muốn thì quả thực quá đơn giản. Vân Nhược Hân nghĩ một chút, những lời này đúng là không thể phản bác được, nàng cũng không thể cho hắn nhiều hơn ngoài những thứ đó.

“Tất cả chỉ vì ngươi muốn chúng ta làm kẻ thay thế? Nếu vậy thì ngươi đã chẳng thay chúng ta liều chết lần ở Vân Gia.” Vân Nhược Hân hiển nhiên cũng không thể tiếp tục tin tưởng Nguyên Du, lạnh lẽo nói. Nàng chắc chắn tên này vẫn chưa nói ra kế hoạch thực sự. Nguyên Du bị chất vấn, vẫn là nụ cười ấy, nhưng bây giờ nó đã là nụ cười của sự khinh thường, hắn đáp:

“Chuyện đó sao? Nói sao nhỉ? Ta cũng chỉ là muốn hấp thụ ít lực lượng mà thôi mà lỡ làm quá trớn, thành ra các ngươi phải thay ta gánh hết mớ lực lượng ấy. Ta cũng tỉnh lại khá trễ, thành ra không hấp thụ được bao nhiêu.” Nguyên Du lắc lắc đầu, cười đáp. Vân Nhược Hân cũng chỉ kinh ngạc một chút, bây giờ thì nàng hiểu vì sao lúc đó Nguyên Du lại mạnh bạo như vậy rồi, đúng là trên đời này không có bữa ăn nào cho không cả.

“Vậy lúc đó ngươi đã quỳ xuống vì chuyện gì?” Vân Nhược Hân vẫn còn có chút nghi hoặc. Nguyên Du nhìn nàng cười một cái, nụ cười đó thật quen thuộc, chính là nụ cười hắn vẫn bày ra khi ở với các nàng, hắn đáp:

“Ta sợ mất các ngươi.” Nguyên Du thật lòng nói. Vân Nhược Hân nghe được câu này, trong lòng cực kì khó tin, không phải mới phút trước còn nói lợi dụng sao? Sao bây giờ lại nói sợ mất chúng ta? Ngay khi nàng đang chuẩn bị mở miệng hỏi kĩ thì Nguyên Du đã đón đầu nói:

“Ta hiểu ngươi đang nghĩ gì, không cần phải nghi ngờ đâu, ta nói thật lòng đấy. Trước khi thành lập Huyết Thần ta đã cố gắng để các ngươi có thể bước vào tim ta nhưng các ngươi càng đến gần thì ta lại càng sợ hãi....” Nguyên Du cúi đầu xuống, đôi mắt có chút ảm đạm, ngay cả giọng nói cũng đã nhỏ dần, cơ thể cũng nhẹ nhàng run lên. Tuy biên độ rất nhỏ nhưng nó vẫn không thể nào trốn qua được cặp mắt của Vân Nhược Hân, đối với nàng người đã gần như nhìn thấy tính cách của hắn lần đầu được thấy sắc thái này nàng cảm thấy có chút kinh ngạc, có thứ gì có thể khiến cho một kẻ xem cái chết cũng chỉ như trò chơi sợ hãi?

Nàng im lặng nhìn hắn như muốn xác nhận lại một lần nữa liệu đây có phải là người mình từng quen biết. Một kẻ luôn cười, một kẻ luôn vui vẻ không phải lúc nào trong lòng họ cũng vui vẻ, biết đâu chính họ mới là kẻ cô đơn? Chính họ mới là người cần nụ cười nhất? Vân Nhược Hân không trả lời câu hỏi ấy được bởi chính nàng cũng không hiểu. Nguyên Du từ khi xuất hiện đã luôn là một người luôn luôn vui vẻ, luôn luôn nở nụ cười, tuy cũng có lúc giận dữ, cũng có lúc buồn nhưng thật sự chưa bao giờ nàng nhìn thấy sự sợ hãi kia, sự sợ hãi pha lẫn một chút cô đơn. Nàng tự hỏi bao lâu rồi hắn chưa nở nụ cười? Đó không phải là nụ cười giả dối kia, mà là nụ cười chân thực nhất của hắn.

“Ngươi sợ hãi điều gì?” Chính nàng cũng không nhận ra giọng của mình có chút nhẹ đi, giống như chính bản thân nàng cũng đã quên mất mình nên thù hận hắn như thế nào. Nguyên Du ngẩng đầu lên, đôi mắt có chút ảm đạm, từ trong con ngươi màu đen ấy nàng nhìn thấy một sự cô đơn vô tận không bao giờ có thể lấp đầy, một sự sợ hãi như một đứa trẻ con và một sự mờ mịt, mất phương hướng. Nguyên Du thở dài, hắn thật sự muốn nói ra toàn bộ nỗi lòng của mình nhưng hắn lại sợ, sợ chính họ sẽ là người bỏ rơi hắn, sợ bản thân sẽ trở lại với điểm xuất phát kia, vẫn là sự cô độc ấy.

“Ta sợ một lúc nào đó, khi ta không còn là ta thì ta sẽ giết chết các ngươi.” Nguyên Du bình tĩnh nói nhưng ai cũng có thể nghe ra một chút rung động trong lời nói của hắn. Vân Nhược Hân có chút kinh ngạc, nói hắn lợi dụng các nàng nhưng về cuối cùng chính hắn lại là người bảo vệ các nàng mới đúng, nếu hôm nay hắn không nói ra chuyện này thì đến lúc đó thật sự ác mộng có thể sẽ xảy ra.

“Khi ngươi không còn là ngươi?” Nguyên Du lại không đáp mà chỉ nghiêm mặt nhìn Vân Nhược Hân rồi sau đó thở dài, đôi mắt lại nhìn ra khung cửa sổ. Trăng cũng đã lên cao, ánh sáng yếu ớt chiếu vào phòng, ánh lên khuôn mặt đã có chút nhẹ nhõm của Nguyên Du, có thể vì nói ra chuyện này mà hắn cảm thấy thoải mái hơn chăng? Vân Nhược Hân không tìm được đáp án chỉ có thể ngồi ở đấy quan sát nhất cử nhất động của hắn, khuôn mặt này nàng cảm thấy có chút quen thuộc, không phải quen thuộc vì nàng và hắn đã ở cùng nhau rất lâu mà giống như họ đã từng gặp nhau ở đâu đó rất lâu, rất lâu rồi. Cảm giác quen thuộc này khiến nàng có chút nghi hoặc, nàng và hắn nếu tính đâu ra đấy cũng chỉ một tháng hơn nhưng nàng lại có cảm giác mình đã từng gặp hắn ở đâu đó rất lâu rồi, chính sự rung động của nàng cũng do cái cảm giác ấy ảnh hưởng. Nàng không phải loại con gái dễ dãi gì nhưng khi gặp hắn nàng lại giống như một thiếu nữ bình thường mới biết yêu, hoàn toàn không thể cưỡng lại sự cuốn hút của hắn.

Căn phòng lại một lần nữa trở về với sự im lặng chỉ còn tiếng thở nhè nhẹ của hai người. Nguyên Du nhìn lên ánh trăng, đôi mắt có chút hồi ức về ngày xưa, cái ngày hắn không khác gì một đống rác rưởi và chính họ là người đã giang tay ra cứu vớt cuộc đời hắn và chính cô ấy chính là người đã dạy cho hắn ý nghĩa của một nụ cười, ý nghĩa của chính cuộc đời hắn. Nhưng sau tất cả, chính hắn lại là người đã kết thúc toàn bộ sinh mạng của họ với không chút do dự nào, thậm chí cả một chút chần chờ cũng không có, dù biết rằng chuyện năm ấy chính hắn cũng không thể kiểm soát được nhưng nó lại không thể trở thành cái cớ để hắn rũ bỏ tội lỗi. Và hơn hết nữa, hắn cảm thấy có lỗi với một người, là sư phụ hắn, người đã dạy cho hắn cách sống của một sát thủ và sau cùng, lại là hắn đã kết thúc sinh mạng của người ấy.

“Ngươi.... đã từng gặp phải chuyện gì?” Vân Nhược Hân có chút chần chờ nói. Nàng biết rằng chính mình nên hận hắn, nên rút gân lột da hắn nhưng không biết vì cái gì sâu bên trong tâm hồn nàng lại như có gì đó ngăn cản, cảm giác ấy thật sự rất khó chịu. Đặc biệt là khi nhìn hắn buồn bã, cô đơn như vậy nàng cảm thấy sâu sắc khó chịu, giống như chính bản thân nàng cũng đang trải qua cảm giác ấy vậy.

“Nhiều lắm.....đến mức chính ta còn không thể nhớ hết.....”Nguyên Du thần thần bí bí nói. Nếu buộc phải tóm tắt cuộc đời của hắn bằng hai từ thì đó sẽ là: Phản đồ. Thực sự là vậy, hắn đã phản bội lại mọi người, phản bội lại đồng đội, phản bội lại sư phụ và hơn hết nữa hắn đã phản bội lại chính người đã cứu rỗi linh hồn hắn. Vân Nhược Hân nghe hắn nói vậy cùng với biểu cảm ấy, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút quặn lại, nàng cảm thấy có chút khó thở và bực dọc mà không hiểu vì sao.

“Có thể kể cho ta nghe sao?” Nàng khó khăn nói được hoàn chỉnh một câu. Nàng cũng đã quyết định nếu việc làm của hắn ngày hôm nay là do ảnh hưởng từ quá khứ thì biết đâu nàng sẽ nguôi ngoai một chút bởi dù sao không phải ai cũng có thể tự thoát khỏi bóng ma của riêng mình. Nguyên Du nhìn nàng, nở một nụ cười nhẹ, hỏi:

“Muốn nghe thật sao?” Vân Nhược Hân nhẹ nhàng gật đầu, đây là cơ hội cuối cùng dành cho hắn, nếu như hắn còn không nói thì sau này không chừng bọn họ còn có thể trở thành tử địch bởi đã diệt gia thì chớ, đây lại còn lừa gạt luôn thân thể của nàng, nhiếu đó thôi cũng đủ để hai người trở thành tử địch không chết không thôi. Nguyên Du thấy nàng quyết tâm như vậy, nhẹ nhàng kể:

“Được thôi, mặc dù không thể giúp ta vơi đi cảm giác tội lỗi nhưng ít nhất vẫn khiến ta thoải mái hơn một chút. Chuyện kể, ngày xưa có một thằng nhóc ở một cô nhi viện.....” Giọng của Nguyên Du vang lên đều đều giữa gian phòng.

- ---------------------------------------------------

Đừng hỏi tác, tác cũng không biết mình vừa viết gì đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.