“Nguyên Du, chúng ta cho người một cơ hội để giải thích. Nói đi lúc đó vì sao ngươi lại tấn công chúng ta?” Lần này là Vân Nhược Hân mở miệng nói, trong giọng nói không chút nào che giấu mong chờ, nàng thật sự mong suy đoán của bản thân là chính xác để có thể tẩy trắng cho Nguyên Du. Kể cả Cơ Thanh Huyền cũng hướng tai về phía hắn, không muốn lọt mất một chữ nào. Nguyên Du thấy hai người biểu hiện như vậy liền có chút khó hiểu, mấy phút trước còn khăng khăng khẳng định không muốn nghe hắn nói mà bây giờ chính hia người lại yêu cầu hắn làm vậy, thậm chí còn bày ra vẻ mặt thế kia. Nguyên Du lúc này chĩa đầu mũi giáo vào hệ thống:
“Hệ thống, ngươi đã làm gì họ!” Nguyên Du hơi giận nói, hệ thống hiện tại đã thoát khỏi sự khống chế của hắn, tùy ý hành động theo ý nó. Hệ thống nghe cảm thấy Nguyên Du đang chĩa mũi giáo vào đầu mình liền hơi khinh thường nói:
“Kí chủ cứ yên tâm, hệ thống vẫn chưa động chạm gì tới hai tiểu tình nhân của ngài, chưa kể hiện tại hệ thống còn chưa thể làm vậy. Mà dù có thể làm bản hệ thống cũng khinh thường điều khiển trí não của họ.” Nguyên Du thậm chí còn có thể nghe thấy nó khinh thường nhổ nước bọt. Nguyên Du tuy giận nhưng lại không làm gì được bởi chỉ riêng việc có thể động vào nó thôi đã là bất khả thi chứ đừng nói tấn công. Không dây dưa dài dòng với hệ thống, Nguyên Du mặt hớn hở nhìn hai nữ nhân của mình, nói:
“Trước khi ta giải thích, liệu ta có được nghe lí do hai nàng dồng ý để ta giải thích chứ?” Nguyên Du không vội giải thích mà trước tiên thăm dò hai người nhằm tìm kiếm thêm thông tin. Nói dối là xấu, nhưng trong một số trường hợp, một lời nói dối có thể cứu vãn một cuộc tình, thậm chí là mạng sống của ai đó, trong trường hợp này là mối quan hệ của hắn với hai nữ nhân của mình. Nguyên Du nhìn thấy vẻ mặt áy náy kia, hắn đoán hai người đã vô tình tẩy trắng cho hắn, vậy công việc hiện tại của hắn chính là dựa theo khung xương đã có sẵn, bồi thêm một câu nói dối lên thôi. Tuy không biết có thể duy trì bao lâu, nhưng tới thời khắc đó, hai người hẳn đã nguôi ngoai, thậm chí quên đi chuyện này, hậu quả lúc đó có lẽ sẽ không quá xấu.
Vân Nhược Hân và Cơ Thanh Huyền tuy đã tẩy trắng cho hắn, nhưng hai người vẫn không ngốc đến mức không nhận ra mục đích của hắn là gì, Vân Nhược Hân sớm đã chuẩn bị cho câu hỏi này, cười nhẹ đáp:
“Ai biết được, có lẽ là linh cảm ngươi có nỗi khổ tâm đi.” Nàng và Cơ Thanh HUyền híp mắt cười, chờ đợi một lời nói dối đến từ Nguyên Du. Dù phán đoán của nàng có trật, hắn vẫn là tấn công hai người, nhưng công tội bù nhau, đến lúc đó nàng và hắn không ai nợ ai, nàng cũng có thẻ dứt áo ra đi cũng không muộn.
Nguyên Du nghe câu trả lời của Vân Nhược Hân, mặt liền u ám, đen như đít nồi. Nàng trả lời kiểu đó thì khác quái gì không trả lời đâu! Nguyên Du trong lòng gào thét, hắn thật sự muốn bỏ qua giới hạn của mình, lên cưỡng bức hai người mấy trận cho xả giận, sau đó muốn nói gì thì nói, như một chút lí trí đã cản hắn lại. Nguyên Du lúc này mới rốt cuộc hiểu vì sao không nên nói dối trước mặt những người thông minh, bởi hắn sẽ không biết mình vô tình lộ ra thông tin khi nào.
“Sao nào, tại sao ngươi không nói gì?” Hai người vẫn một mực giữ nụ cười khiến Nguyên Du sởn cả gai ốc, đã rất lâu kể từ cảm thấy lạnh gáy như này, hắn vừa thấy hoài niệm vừa cảm thấy khó chịu vô cùng. Nguyên Du hơi nuốt nước bọt nói:
“Nếu ta nói ta buộc phải tấn công các nàng, liệu các nàng có tin không?” Nguyên Du cầu khẩn câu hỏi này quá quan, bởi nếu ngay cầu đầu tiên đã không được thì những lời nói sau đó nghe trong tai bọn họ đều sẽ chỉ là lời nói vô nghĩa.
“Ờm, có thể nói miễn cưỡng tin đi...” Cơ Thanh Huyền lập lờ nói. Nguyên Du nở một nụ cười không thể miễn cưỡng hơn để đối phó với câu đó. Nàng nói miễn cưỡng tin, vậy là có một phần vẫn không tin hắn, cái này khiến hắn phải làm mọi cách để dìm cái không tin xuống, sau đó đẩy cái tin kia lên.
Kì thực ngay lúc Nguyên Du nói hắn buộc phải làm vậy thì cả hai người đã sớm không còn trách móc hắn nữa rồi, bởi dựa theo những việc hắn làm thì không có lí do gì để gây thương tích cho hai người, trừ khi hắn bị buộc phải làm vậy. Hai người vẫn còn tra tới cùng như này kì thực chỉ là muốn đùa với hắn thôi, đồng thời cũng muốn xem xem hắn sẽ dùng cách nào để lấp liếm cho qua chuyện này.
Nguyên Du nuốt nước bọt, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ phương hướng giải quyết êm đẹp nhất. Nếu hắn nói lúc đó hẳn phải làm vậy để cứu mạng bản thân thì hai người sẽ nghĩ hắn là một tên ích kỉ. Nếu hắn nói là để giúp hai người thì cũng hơi khó tin, bởi cảm giác lúc đó tuy rất khó chịu nhưng chỉ cần đâm một cây ảnh mấu là đủ, không nhất thiết phải khóa chặt tứ chi của họ giống như sợ họ chịu không được mà chạy mất vậy, hai người cũng không yếu đuối đến mức chỉ đến mức đó là bỏ cuộc. Nguyên Du càng nghĩ càng loạn, hắn vô tình đạp đổ mọi lí do hai người tẩy trắng tội trạng cho hắn mà không hề hay biết. Bó cuộc trước nan đề này, Nguyên Du đành cầu cứu hệ thống, mặc dù biết bản thân kiểu gì cũng sẽ bị nó khinh:
“Hệ thống, bây giờ khiến họ quên đi mảnh kí ức lúc đó liệu còn kịp không?” Nguyên Du gần như khóc ròng nói.
“Dĩ nhiên là được, nhưng ta dỗi rồi, kí chủ tự đi mà giải quyết.” Ngay cả hệ thống cũng không nhận ra chính bản thân nó đang ngày càng “người” hơn, thậm chí xuất hiện một chút cảm xúc như bây giờ.
Nguyên Du nghe hệ thống nói liền muốn chửi ầm nhà lên, ta tốt xấu cũng là kí chủ của người, cho ta chút mặt mũi không được sao!.
Thấy Nguyên Du mãi không nói gì, Vân Nhược Hân cười gian một cái, tiến lại gần hắn, hai tay khoác lên cổ Nguyên Du. Ngồi lên đùi hắn, mũi ngóc ngửi lấy cổ hắn, sau đó ngửa mặt lên, gợi tình nói:
“Sao vậy, chàng có gì không thể nói sao?~” Một mùi thơm thoang thoảng tỏa ra từ miệng nàng chui tọt vào mũi hắn, cú tấn công này khiến Nguyên Du nhất thời bất ngờ đến mức cử động cũng không dám. Vân Nhược Hân nhìn thấy biểu cảm của Nguyên Du, nàng lại nở một nụ cười dâm đãng, cặp mông to tròn chậm rãi di chuyển, cọ sát lấy vùng nhạy cảm của hắn, cặp ngực khủng bố cũng không quên cọ lên người Nguyên Du. Nàng hiện tại như một mị yêu, gợi tình vô cùng, thậm chí ngay cả tảng băng ngàn năm cũng sẽ ngay lập tức bị dục vọng chiếm hữu.
Nguyên Du tuy đang rất đau khổ tìm câu trả lời nàng cần nhưng vẫn không quên tận hưởng cảm giác sung sướng khi khi nữ nhân của bản thân chậm rãi kích thích lấy dục vọng của mình. Chưa để Nguyên Du kịp tận hưởng hét sự sung sướng này thì chợt có cái gì kê đầu hắn, nó vừa mềm vừa đàn hồi tốt lại có mùi hương rất quyến rũ, Nguyên Du ngửa đầu, đập vào mắt hắn chính là khuôn mặt hứng tình đến đỏ bừng của Cơ Thanh Huyền. Nguyên Du lúc này mới biết mình kê đầu vào đâu, không đâu xa lạ chính là cặp ngực hắn vẫn hay mân mê của Cơ Thanh Huyền, nàng lúc này chậm rãi cọ ngực mình vào sau lưng hắn, miệng thơm khẽ mở, cắn vào vành tai trắng nõn như em bé kia. Chưa dừng lại ở đó, tay nàng còn không chịu ở yên, thò vào trong quần hắn, nắm lấy tiểu đệ đang sục sôi vì bị kích tình kia.
Tay nàng vuốt nhẹ lấy nó, giống như đang vuốt ve bảo vật ngàn năm vậy, vô cùng yêu thích và cẩn thận. Nàng lúc này nhả ra vành tai hắn, đưua miệng lại gần lỗ tai hắn, liếm nhẹ xung quanh, hứng tình hỏi:
“Thế nào? Thích không?” Vừa nói, nàng vừa vuốt lấy vuốt để “định hải thần châm” của hắn. Nguyên Du chỗ nào không thích? Thích quá đi chứ, nhưng hắn vẫn không dám nói câu nào, đồng thời bày ra vẻ mặt người bị hại, trông vô cùng gợi đòn. Nhưng Cơ Thanh Huyên và Vân Nhược Hân nhìn thấy vẻ mặt đó của hắn liền trở nên hứng tình hơn. Vân Nhược Hân nắm lấy hai tay hắn, để lên ngực mình, đồng thời còn nói nhỏ:
“Bóp nó đi, giống như cách chàng đã làm trong đêm đó vậy.” Vân Nhược Hân vừa nói vừa rên khẽ. Nguyên Du được lệnh liền không chút cố kị xoa bóp cặp ngực kia. Hắn hết xoa bóp, lại nhéo cái hạt đậu nho nhỏ kia, chơi đùa chán, hắn đưa miệng mình lại, bắt dầu ngậm lấy đầu ti nàng, tay kia còn không quên chơi đùa. Vân Nhược Hân tuy chủ động nhưng về cơ bản vẫn là thiếu kinh nghiệm, lập tức bị hắn làm cho sung sướng rên khẽ liên tục, nàng hai tay ôm đầu hắn, tận hưởng hết cái khoái cảm này.
“Hai người chơi xấu!” Cảm thấy mình bị bỏ lại, Cơ Thanh Huyền đi lên phía trước, không chút cố kị tụt quần hắn ra, ngay lập tức một cây xúc xích đầy gân guốc dài hơn 20cm hiện ra trước mắt nàng, một mùi hương đặc trưng tỏa ra. Cơ Thanh Huyên nuốt nước bọt, nàng hai chân quỳ xuống, ngửi đầu dương v*t một chút, sau đó đặt nó vào giữa ngực mình, giống như cái cách Nguyên Du đã đối xử với nàng sáng hôm đó. Nàng há miệng ra, lưỡi nhỏ như răn không xướng mút lấy phần đỉnh của cây xúc xích, sau đó nàng liên tục nâng lên, hạ xuống ngực mình một cách nhẹ nhàng, Nguyên Du hiện đang bận chơi với Vân Nhược Hân vậy nàng đành phải tự xử thôi. Nguyên Du đoán ra ý định của Cơ Thanh Huyền liền bỏ mặc nàng, dù sao được sung sướng thì ai mà không thích.
Đang lúc Nguyên Du hưởng thụ khoái cảm nhân gian này thi cánh cửa chợt mở ra, lập tức một thân ảnh xuất hiện:
“Nguyên Du ca, ta về... rồi?” Hắn nhìn ngang ngó dọc, sau đó tập trung vào ba thân ảnh ở một góc, nhìn hia ba giây, sau đó hắn mới đỏ mặt chạy ra, đồng thời còn nói một câu gợi đòn vô cùng:“Xin lỗi, ta nhầm nhà!” Nhầm cái đếch a, Nguyên Du trong lòng rủa xa tên phá đám kia.
- ------------------------------------------
Viết được nửa trang thì không biết viết gì tiếp, vậy nên các bác đừng hỏi tại sao nửa trăng sau không liên quan quái gì đến nửa trang trước:>