Vân Nhược Hân chậm rãi tỉnh lại từ cơn ác mộng, nàng mờ mịt nhìn ngắm xung quanh qua lớp vải đỏ mỏng hòng tìm kiếm thân ảnh ấy, thân ảnh thay nàng che gió chắn mưa, nhưng đáp lại sự kì vọng ấy của nàng chỉ có một sự thất vọng, người ấy không ở đây, không ở cùng nàng vượt qua giông tố này. Nàng khẽ cử động bàn tay, muốn giật ra cái màn này nhưng cơ thể lại vô lực, không thể cử động, chưa kể đến mỗi lần nàng cố gắng di động là mỗi lần một cơn đau thấu trời ập vào não hải nàng. Đêm qua nàng bị đám người kia đánh gãy hai chân, khung xương cũng gãy ít nhất hai ba cái, cơ quan nội tạng dập nát, thân thể cũng bị chém nhiều đến mức cách hai ngón tay lại có một đạo vết thương.
Tuy đã được viên đan dược kia trị thương nhưng đó chỉ là hồi phục ngoài da, nội thương bên trong lại không có được chữa trị chút nào. Thành ra nàng mặc dù bề ngoài nàng vẫn như thường ngày nhưng thực chất bên trong lại bị thương tổn nhiều vô cùng, tên gia chủ kia cũng không dư tài sản đến mức trị tận gốc cho nàng. Nếu nàng về thế lực kia mà chẳng may có chết đi thì hắn cũng có thể có lí do mà thoái thác.
Không động đậy được nàng cũng không cố gắng làm gì, hiện tại nàng có cử động được cũng chả trốn được, vậy nên cứ ở đây dưỡng thương trước mới tốt. Nàng lơ đễnh nhìn sang một bên, bắt gặp một thân ảnh khác. Người đó ăn mặc cũng giống như nàng, cũng là một bộ đồ đỏ, đầu trùm vải mỏng. Cơ thể người ấy cũng vô cùng đẫy đà, trước có ngực, sau có mông, eo thon chân dài. Nhưng nàng có vẻ như không được ổn lắm, nhìn vào cổ tay nàng, Vân Nhược Hân thấy có hơi gầy cùng một số vết thương nhỏ ở đó. Vân Nhược Hân mắt hơi đỏ, không cần ai nói nàng cũng biết đó là mẫu thân lâu năm không thấy mặt của mình. Nàng rất có xúc động đi lên ôm mẫu thân, giải bày hết nỗi nhớ nhung nhưng lại hữu tâm vô lực, cơ thể nàng còn không cử động được chứ nói gì đến ôm.
Kìm lại cảm xúc đang dâng trào, hiện tại thứ nàng việc nàng cần làm chính là bằng tốc độ nhanh nhất khôi phục lại thương thế. Người kia thấy Vân Nhược Hân chậm rãi đi vào trạng thái nhập định liền quan sát nàng một lúc rồi chậm rãi thu lại ánh mắt, phong thái vô cùng ung dung tao nhã, không chút nào giống như bị ép buộc, ngược lại còn rất thoái mái.
Vài phút nhanh chóng trôi qua trong im lặng của hai người cùng với sự ồn ào của gia nhân khi phải bằng tốc dộ nhanh nhất chuẩn bị tiệc cưới. Gia chủ sớm đã không đợi được, đứng ngồi không yên ở đại sảnh, sợ có chuyện gì bất trắc xảy ra, không biết vì chuyện gì mà từ tối qua đến giờ hắn một mực lo lắng, sợ hãi trong lòng giống như bản thân vừa phạm phải một điều đại kị gì đấy.
“Tân lang đến!” Một tiếng rao lớn vang lên khiến mọi hoạt động của gia nhân tạm dừng lại. Gia chủ giống như một con cún tìm kiếm sự che chở của chủ, mặt mày tươi cười đi đến đoàn người đang tiến tới kia. Đoàn người khoảng gần 30 người, tu vi toàn bộ đều là Võ Hồn cảnh trung kì, đặc biết sáu người khiêng cái kiệu kia lại là Võ Hồn cảnh hậu kì, còn người trong kiệu lúc có lúc không phát ra khí thế Chiến Linh cảnh. Gia chủ nhìn thấy đoàn người mặt mày lại càng sáng lạng, giống như chó thấy chủ về, chỉ cần hắn có một cái đuôi thì khá chắc nó đã vẫy liên hồi từ nãy đến giờ.
Người trong kiệu khẽ vén màn, bước ra chính là một thân ảnh tuấn tú, soái khí ngút trời, cử chỉ nho nhã. Gia chủ nhìn thây bước ra không phải là người kia liền bất an hỏi dò:
“Thật không biết... thiếu tông chủ các hạ đâu rồi?”
“Ta gọi Mục Đằng, được thiếu tông chủ bàn giao đến đây tiến hành rước dâu, còn vì sao thiếu tông không đến, ngươi không cần biết.” Nam nhân kia chậm rãi trả lời, trong giọng nói không chứa chút cảm xúc nào. Hắn chậm rãi bước đến hai vị tân nương trước con mắt ngỡ ngàng của quan khách và tên gia chủ kia. Vân Nhược Hân cảm thấy có người tiếp cận liền nhanh chóng tỉnh lại, Mở mắt ra, trước mắt nàng không phải là Nguyên Du cũng không phải là tên khốn chó chết kia, mà là thân ảnh của một người nam nhân vô cùng xa lạ, Vân Nhược Hân trong lòng nhanh chóng suy nghĩ cách chạy trốn khỏi ma trảo của tên này, dù không biết hắn là ai nhưng nàng chắc chắn một điều hắn cùng với tên kia có quan hệ với nhau. Đối nghịch với vẻ gấp gáp của Vân Nhược Hân, người nữ kia lại rất bình tĩnh, giống như nàng đoán trước được việc này.
Khoảng cách của Mục Đằng đến Vân Nhược Hân cũng không quá xa, chỉ đi vài bước đã đến trước mặt hai người, hắn chậm rãi cúi đầu một cái, sau đó nói:
“Tại hạ gọi Mục Đằng, được thiếu tông chủ bàn giao đến đây đón hai vị.” Nói xong không cần biết hai người có đồng ý hay không hắn đã động thủ, muốn cưỡng ép kéo hai người đi. Vân Nhược Hân bất lực nhìn lấy bàn tay ngày càng gần mình kia, trong lòng không ngừng niệm tên Nguyên Du.
Đúng lúc này, bầu trời trong xanh bất chợt trở nên âm u hơn rất nhiều, mây đen kéo tới phủ kín bầu trời. Cuồng phong lập tức nổi lên, thổi đi từng làn gió mạnh mẽ, lạnh lẽo cắt da cắt thịt. Trên bầu trời không ngừng có tia sét hiện lên, một số còn đánh xuống xung quanh khu vực này. Bất chợt một loại áp lực đè xuống tất cả, một thân ảnh như quỷ mị xuất hiện trước cổng chính, hai tên hộ vệ muốn cản lại thì đầu đã một nơi thân một nẻo.
“Hoặc ngươi bỏ cái tay đó ra, hoặc ở đây chính thức trở thành địa ngục.” Thân ảnh đó lạnh lẽo cất lên giọng nói, không khó nghe ra hắn đang cực kì phẫn nộ, đồng thời loại áp lực kia lại càng tăng cao hơn rất nhiều. Tên đó hiện giống như một tôn ma thần lâm thế, trời đất quay cuồng, khí thế bạo tàn, không ai dám đối nghịch.
Vân Nhược Hân nghe thấy giọng nói kia, mắt liền ướt, hắn đích thực đã quay trở lại vì nàng. Vân Nhược Hân lúc này cực kì muốn lao lên, bỏ mặc tất cả lao lên nằm gọn trong lòng hắn nhưng tiếc là hiện tại thân thể nàng không cho phép. Mục Đằng nhìn thấy dáng vẻ của Nguyên Du cùng với loại áp lực kinh khủng này liền lui hai bước. Nguyên Du nhìn thấy tất cả đã bất động liền chậm rãi tiến lên, từng bước chân nặng nề tựa ngàn cân khiến mỗi người không khống chế được run rẩy theo mỗi bước chân của hắn. Đi theo đằng sau hắn là hai người, một nam một nũ. Nữ quyến rũ chết người, nam anh tuấn tiêu sái nhưng cả hai đều có một điểm chung đó là không bị loại khí thế kia của Nguyên Du trấn áp. Nguyên Du bước đến trước mặt Vân Nhược Hân, quỳ một chân xuống, khẽ vươn tay nâng lên tấm khăn, đằng sau tấm khăn ấy chính là nữ nhân của hắn, Vân Nhược Hân.
“Ta đến trễ...” Không muốn nghe hắn nói, Vân Nhược Hân đã vận dụng toàn bộ sức lực cuối cùng ngã vào lòng hắn, khóc rống lên, phát tiết cảm xúc bị đè nén mấy ngày hôm nay. Hắn khẽ xoa đầu nàng, chậm rãi đứng lên, con mắt nhu tình kia đã biến mất, thay vào đó là một con mắt vô cùng băng lãnh, nhìn về phía Vân Gia, hắn chỉ nói một câu:
“Vân gia này, động đến nữ nhân của ta, nó không tồn tại cũng được.” Giọng nói của hắn băng lãnh mà tàn khốc, nhưng không ai dám nghi ngờ hắn cả. Bầu trời lập tức đánh xuống mấy tia sét vào Vân Gia, giống như một lời khẳng định với lời nói của hắn.