Bá Chủ Vạn Linh Chi Hệ Thống

Chương 47: Chương 47: Xui xẻo




Bữa sáng xong xuôi, ba người bắt đầu khởi hành, trở về thành. Mặc dù Lâm Vũ Thần rất muốn ở lại đây lịch luyện thêm một hai tuần nữa nhưng Nguyên Du đã lên tiếng thì hắn cũng không dám cãi, còn Cơ Thanh Huyền nàng cũng không quá quan tâm, dù sao doanh trại của nàng cũng đã bị phá hủy, nàng hiện tại không nơi nương thân vậy nên chỉ có thể đi theo Nguyên Du. Vậy là tổ hợp ba người này lấy Nguyên Du làm đầu não, hắn nói cái gì thì chính là cái đó.

Quá trình di chuyển thật sự rất tẻ nhạt, ba người không gặp bất cứ một con yêu thú hay thú hoang nào cả, dù hiện tại hắn đã khá mạnh nhưng có thêm một chút bảo hiểm cũng không thừa. Thấy tình trạng không có bất kì con yêu thú nào xuất hiện, Nguyên Du đành phải hỏi hệ thống:

“Hệ thống, Long Uy có đang được sử dụng hay không?”

“Không.” Hệ thống hoàn toàn không chút chần chờ nói ra, giống như nó đang đợi câu hỏi này vậy. Nguyên Du nghe thấy câu trả lời liền hơi ngớ người ra, làm sao Long Uy không được sử dụng mà không có bất kì con yêu thú nào chặn đường bọn hắn? Nguyên Du có thể không biết nhưng hai người Cơ Thanh Huyền và Lâm Vũ Thần lại biết rất rõ, trên người Nguyên Du liên tục tỏa ra một loại uy áp lạnh lẽo khiến không có bất kì yêu thú nào dám đến gần, thậm chí ngay cả bọn hắn cũng có hơi hãi khi đi gần Nguyên Du, giống như thứ bọn hắn đang đi cùng không phải là một con người mà là một đầu mãnh hổ đang che giấu răng nanh vậy, tuy nhìn vô hại nhưng lại nguy hiểm tột cùng.

“Hả? Vậy tại sao chúng ta đi nãy giờ thậm chí ngay cả một con thú hoang cũng không gặp được?” Nguyên Du thật sự không hiểu, hắn chỉ có duy nhất Long Uy là chiêu thức đe dọa, mà hiện tại nó lại không được sử dụng vậy thì vì cái gì hắn lại không gặp được bất kì con yêu thú nào? Hiểu được nghi hoặc của Nguyên Du, hệ thống rất nhanh chóng trả lời:

“Hiện tại hồn thể của Bạch Vô Thiên đã tỉnh lại, nàng đang tỏa ra một loại uy áp hòng trấn áp kí chủ, ép kí chủ thả nàng ra. Với thể trạng hiện tại kí chủ không thể ngăn chặn được uy ấp của Bạch Vô Thiên tràn ra ngoài, bản năng sinh tồn của các loại yêu thú cảm nhận được nguy hiểm vậy nên gần như sẽ không có con nào dám ngáng đường.” Nguyên Du nghe giải đáp, trong lòng liền gật gù, quả nhiên là Chiến Thánh cường giả, dù chỉ còn là hồn thể nhưng vẫn có thể phát ra uy áp xuyên qua cơ thể hắn, trấn áp gần như các loại yêu thú ở đây.

Mà nếu đã là nàng làm thì hắn cũng đành chịu, mặc kệ nàng tác quai tác quái đi. Hiện tại hắn mà đi gặp nàng thì khá chắc hắn sẽ không nhận được thứ gì ngoài mấy lời chửi rủa đâu. Hắn cũng không định nhờ hệ thống trấn áp nàng, hiện tại cô nàng đó đang điên mà còn bị trấn áp nữa, thật không biết lúc được thả ra ngoài nàng ấy sẽ hận hắn đến mức nào. Tổng hợp từ mấy điều trên, hắn cũng chỉ có lựa chọn mặc kệ nàng.

Không nghĩ về mấy chuyện đó, Nguyên Du tiếp tục tiến lên, hiện tại có nhiều chuyện hắn vẫn không giải quyết được, mà đã không giải quyết được thì cứ mặc kệ chúng đi, cơ hội đến thì có lẽ hắn có thể giải quyết được. Hai người kia thấy Nguyên Du một lúc trầm tư, một lúc vô tư, sắc thái liên tục thay đổi khiến hai người cũng không dám đi lên bắt chuyện.

Tổ hợp ba người cứ thế tiến lên trong không khí im lặng, ngột ngạt vô cùng, mà nguyên do tất cả là do Nguyên Du, nhưng dù nguyên nhân có là hắn đi nữa thì cũng không ai dám đi lên trách cứ hắn, chỉ riêng cái uy áp kia thôi đã đủ khiến cho người ta mệt mỏi rồi, chưa kể đến căng thẳng khi nói chuyện với hắn nữa, vậy nên không một ai trong hai người dám đi lên. Cơ Thanh Huyền mặc dù biết hắn sẽ không hại nàng, nhưng thẳm sâu trong linh hồn nàng vẫn e ngại hắn vô cùng, đây không liên quan đến chuyện nàng yêu hắn tới mức nào mà là chuyện liên quan đến bản năng sinh tồn. Nàng dù có muốn đi đến bên cạnh hắn thế nào đi nữa nhưng bản năng sẽ ngăn nàng làm như vậy. Nguyên Du con mắt thầm kín liếc nhìn hai con người đi đằng sau mình, thấy cả hai bọn họ đều giữ khoảng cách, hắn không cần nghĩ cùng biết đó là do uy ấp của Bạch Vô Thiên tỏa ra khiến bản năng sinh tồn của hai người đó báo động, làm cho bọn họ luôn giữ khoảng cách với hắn. Nguyên Du hắn cũng không trách họ, dù sao ngoài tình mẫu tử có thể vượt qua tất cả ra thì mấy loại tình cảm còn lại đứng trước nguy hiểm tột cùng vẫn có thể rạn nứt. Chưa kể đến tình cảm của Cơ Thanh Huyền đối với hắn vẫn chưa sâu, vẫn chưa đến mức độ chấp nhận cái chết vì hắn, còn tên tiểu tử Lâm Vũ Thần kia hắn chỉ mới bắt đầu tu luyện, bắt hắn chết ngay lúc này hắn chắc chắn sẽ rất không cam tâm.

Không để ý đến bọn họ, Nguyên Du vẫn một tốc độ cũ tiến lên. Tiểu Lang đã sớm bị hắn bỏ vào túi đồ, dù sao một mực ôm nó cũng không khiến cho nó phát triển hơn, ngược lại bỏ nó vào túi đồ có thể giảm bớt một chút gánh nặng cho hắn. Không khí nhàm chán cứ như vậy duy trì, Nguyên Du dù đang đi bộ nhưng vẫn một mực đưa tay che miệng rồi ngáp, dù mới đi có nửa ngày nhưng hắn cảm tưởng như mình đã đi cả thế kỉ. Hắn lúc này lại mở chức năng vòng quay may mắn lên, dù sao cũng không có gì làm.

Nhận được lệnh, hệ thống rất nhanh chóng mở chức năng đó lên, ngay lập tức một bàn quay lớn với sáu màu sắc bắt mắt bên trong xuất hiện trước mặt hắn. Nguyên Du lúc trước đã sử dụng hai lần vòng quay may mắn, vậy nên điểm may mắn hiện tại của hắn là hai, tính đâu vào đấy hắn vẫn còn bốn lượt quay. Nguyên Du hít sâu thở chậm, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Sau khi bình ổn tâm thần khoảng vài phút, Nguyên Du ra lệnh cho hệ thống bắt đầu vòng quay. Nhận được lệnh, cần gạt ngay lập tức bị gạt xuống, lượt quay miễn phí của hắn ngay lập tức giảm xuống một, mũi tên rất nhanh chóng phát huy vai trò của mình, xoay tròn trong bàn quay.

Nguyên Du thấy vụ cá cược đã bắt đầu, tâm tình liền khẩn trương lên, mặc dù hắn biết trò này hệ thống ít nhiều sẽ có chút động tay động chân nhưng hắn vẫn không nhịn được mà khẩn trương. Hắn đánh cược lần này hệ thống sẽ không động tay động chân mà cho hắn thắng. Hai người đi đằng sau thây Nguyên Du căng thẳng vậy trong lòng liền hơi khẩn trương, không lẽ có chuyện gì sắp xảy ra? Cơ Thanh Huyền đánh bạo hỏi hắn:

“Có chuyện...gì xảy ra sao?”

“Không...ít nhất là hiện tại...” Nguyên Du nhanh chóng trả lời, giọng nói không chút nào che dấu khẩn trương. Hai người kia nghe hắn nói, ngay lập tức cảnh giác bốn phía. Không khí căng thẳng này dù chỉ có ba mươi giây nhưng cả ba người cảm thấy dường như cả thế kỉ đã trôi qua. Nguyên Du lúc này hai mắt không chớp, nhìn chằm chằm vào bàn quay, sợ bỏ lỡ bất cứ một giây phút nào. Mũi tên bắt đầu di chuyển chậm dần, hiện tại nó đang hoàn toàn nằm gọn trong ô đen, mà mấy ô màu khác còn cách đó một đoạn xa, Nguyên Du trong lòng ngay lập tức khẩn cầu thần thánh phù hộ. Mũi tên như hiểu ý hắn, chậm rãi vượt qua ô màu đen, chậm rãi tiếp cận với các ô màu kia, ô màu đầu tiên là màu trắng, hàm nghĩa nó chứa một kĩ năng hay một cuốn công pháp, mà kế bên nó là một ô màu đen rất hẹp, đến nỗi chiều rộng chưa đên 1cm, hắn đã đi tới bước này mà còn lọt vô ố đó thật sự là hắn xui hết chỗ nói.

Nguyên Du hai mắt lau láu nhìn theo mũi tên, nó đã vượt qua ô màu đen, nằm lọt thỏm trong ô màu trắng, tốc độ lại chậm dần, nhưng với tốc độ này khoảng cách ô đen kia còn xa lắm, vậy nên kĩ năng này hắn ăn chắc, Nguyên Du trong lòng chắc mẩm. Nhưng một lần nữa, hệ thống trêu ngươi, mũi tên không dừng lại ở ô màu trắng mà vẫn tiếp tục đi đến ô đen giống như ở đó có gì thu hút nó vậy, sau khi đã tới, nó tiếp tục di chuyển thêm một chút, rồi đứng im, trong khi chỉ cần nhích thêm 0,01mm nữa thôi là vào ô màu xanh lục. Điểm may mắn của hắn tăng lên một trước con mắt đờ đãn vô cùng của Nguyên Du, cái hệ thống chết tiệt, chó má, lừa người, Nguyên Du trong lòng gào thét trong sự bất lực vô cùng,

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.