Cuối cùng, Oh Imhang bị bắt vì tội bắt cóc trẻ con, lãnh án vài năm tù giam —— Mặc dù những tháng ngày sau này phải sống trong tù tội, nhưng mà nói thật, sống vậy còn tốt hơn suốt ngày nơm nớp lo sợ vì thiếu người khác mấy triệu. Ông Oh có lẽ là đã hết hy vọng với con mình, từ đầu tới cuối đều không xuất hiện, không xin khoan hồng, chỉ nói với Oh Imhang một câu duy nhất “Sớm biết hôm nay, trước cần gì phải làm.”
Về phần Oh Miri, mặc dù không đồng tình với hành vi giao Huang Zitao cho nhà họ Oh của Oh Imhang hoặc là bán thằng bé đi, nhưng xét cho cũng vẫn có tham gia vào “âm mưu” này. Theo lời của chú cảnh sát là, chuyện này gây ra hậu quả nghiêm trong, bất kể trong lòng cô ta nghĩ thế nào thì cũng là đồng lõa.
Mà người xui nhất chính là kỵ sĩ nhí Huang Zitao của chúng ta, mặc dù không bị màn bắt cóc từ trên trời rơi xuống làm bị thương, nhưng về đến nhà thì tối hôm sau bắt đầu sốt cao, làm Huang baba và Huang mama sợ hết hồn, nửa đêm nửa hôm bế thằng bé đi thẳng đến bệnh viện Nhân Ái mà Byun Baekhyun làm việc.
Thế là sáng hôm sau, Lu Han bị Huang mama, cũng tức là chị ruột của mình nổi giận đùng đùng gọi tới hỏi tội. Chị ấy đã hơn 30 tuổi, nhưng vẫn có thể như hồi bé mà nhéo lỗ tai Lu Han không buông, ra tay vừa nhanh vừa độc, chỉ dùng một tay là có thể khống chế thằng em cao hơn mình cả cái đầu, làm Byun Baekhyun và Zhang Yixing vô tình đi ngang qua đều sợ ngây người.
Huang mama không giận chuyện con mình suýt nữa bị người xấu bắt cóc, chị ấy chỉ giận xảy ra chuyện lớn như vậy mà Lu Han còn muốn gạt mình, cả buổi trưa không nghe điện thoại, hại chị làm một bàn bánh ngọt đợi con trai và Oh Sehun về nhà, đến cùng người được lợi đều là baba của nó. Vậy mà baba của nó lại còn vừa ăn vừa nói ngọt quá! Mọi người nói xem ông ấy có phải đã lâu không bị ăn đòn không…
… =V= Hình như càng nói càng lạc đề —— Tóm lại ý của mama Đào Đào là vậy đó, Đào Đào thật sự là con ruột của chị ấy, không cần nghi ngờ =V=…
Ngay lúc nghỉ hè, dù gì Lu Han cũng không cần đi làm, sợ uy nghiêm và chiêu “Cầm Nã Thủ” của chị, nên anh ấy mỗi ngày đều đến bệnh viện với Huang Zitao —— Mà cũng rất thuận tiện, bởi vì Park Chanyeol và Byun Baekhyun đều phải đi làm, chuyện trông Oh Sehun cũng không đợi Lu Han lựa chọn liền dồn lên người anh ấy luôn.
Chú Lu quả thật không phải tủi thân bình thường nữa: “Hoa bạch hợp còn có mùa xuân, sao ngày nghỉ mà anh còn phải trông trẻ! Đâu phải anh bắt cóc Đào Đào, người lòng nóng như lửa đốt nhưng vẫn tìm cách cứu nó là anh mà! Còn nữa, hai người baba vô lương tâm thấy anh ở bệnh viện trông trẻ sẵn tiện ném một đứa nữa cho anh là ý gì đây! Về nhà chúng ta nói chuyện với nhau đi!”
Lúc nói lời này, là ngày đầu tiên Huang Zitao nằm viện. Thằng bé trằn trọc cả đêm giờ mới chịu ngủ, Huang mama dẫn Oh Sehun ra ngoài mua đồ ăn, Oh Chaesim nhân lúc nghĩ trưa đến bệnh viên thăm, vừa mới vào cửa thì anh bạn trai liền gào lên.
“Chaesim, bọn họ đều bắt nạt anh!” Đón lấy bánh quy mà Oh Chaesim đưa sang, anh Lu Han hung hăng cắn một miếng nói.
Oh Chaesim lại cười tươi rói: “Được rồi Lu Lu, dù gì anh cũng đang nghỉ, không có việc gì làm mà~~”
“〒▽〒 Đâu có giống đâu!”
“Sao cũng được, chuyện này cuối cùng cũng giải quyết xong chính là kết cục tốt nhất. Sehun không bị bắt đi, Đào Đào an toàn về bên mọi người, Nhậm Ngã Hành cũng bị bắt ~ Vậy nên, Lu Lu, anh cứ tạm thời cho rằng… hy sinh một mình anh để muôn nhà hạnh phúc?”
… Nhưng cũng không thể người hy sinh luôn là anh…
Lu Han nhăn mặt còn muốn nói tiếp vào câu, quay đầu liền phát hiện hai mắt Oh Chaesim đã đầy tim đỏ ghé vào bên giường Huang Zitao.
“Lu Lu~~ Lu Lu, anh nhìn kìa, lông mi của Đào Đào thật dài~~ Lu Lu, em nói với anh rồi, khuôn môi Đào Đào như vậy, lớn lên nhất định rất đẹp trai! Ai~ Thằng bé thật đáng thương~~ Bị sốt nên mặt mũi trắng bệch…”
…=口=…
Không, anh không cảm thấy mình bị nội thương chút nào đâu.
Thật đó, thứ cuồn cuộn trong ngực anh không phải là máu đâu, là tình yêu sâu đậm mà anh dành cho bầy cua đồng đó.
… 〒▽〒 Tình yêu… sâu… đậm…
Park Chanyeol tìm một ngày để xin nghỉ, cùng Byun Baekhyun đến trại tạm giam.
Kết quả xét xử cuối cùng của Oh Miri vẫn chưa có, cho nên tạm thời bị nhốt trong tại tạm giạm. Lúc gặp lại lần nữa, cô gái người đẹp như tên đã tiều tụy không ít, nhưng không hiểu sai lại làm Park Chanyeol cảm thấy, đây mới là dáng vẻ mà Oh Miri lúc trước cậu từng thích nên có.
“A Chan, thật xin lỗi, gây thêm phiền toái cho hai người.”
Byun Baekhyun vốn đối với Oh Miri không có cảm tình gì nên cũng không thèm ngẩng đầu lên, mặt đen thui nhìn sang hướng khác ——Tôi không thể nào rộng lượng được như Chan Chan, muốn dùng con trai trả nợ còn chia rẽ một nhà ba người của chúng tôi, chọn đại một lý do trong đó cũng đủ thấy tôi sẽ không tha thứ cho cô!
“Miri, đã quen với chỗ này chưa? Có ai ức hiếp cô không?”
Park Chanyeol vừa dứt lời, liền cảm nhận được từ bên trái có một luồng địch ý mãnh mẽ đánh thẳng vào mặt mình.
Vươn tay xoa tóc Byun Baekhyun, Park Chanyeol ôn nhu dỗ dành: “Baek Baek, đừng làm rộn~”
“Thì sao! Tớ cùng cậu đi thăm người tình cũ giành con mình cũng đã tốt lắm rồi!”
“Ha ha, sao vậy, nhìn như ăn thuốc nổ ấy”
“Còn không phải sao…”
Oh Miri từ trước đến nay chưa từng thấy qua Park Chanyeol hoàn toàn cưng chiều một người như vậy. Dáng vẻ người kia nói cái gì cậu ấy đều sẵn lòng nghe, người kia làm gì cậu ấy đều vui vẻ nhận lấy, đừng nói là lúc hai người yêu nhau cô chưa bao giờ thấy qua, cô thậm chí còn không biết chàng trai này còn có mặt ấy.
Liếm đôi môi khô khốc, Oh Miri cuối cùng vẫn trả lời dù rất ngắn ngọn: “Ừ, vẫn ổn.”
“Tôi luôn muốn hỏi cô, Miri, sao lại làm vậy? Oh Imhang là một người tồi tệ, vì hắn mà dốc hết tất cả, cô cũng sẵn lòng sao?”
Dường như không chút kinh ngạc khi Park Chanyeol lại hỏi như vậy, Oh Miri cười khổ một tiếng, hờ hững nói: “Lấy gà theo gà, lấy chó theo chó. Những lời này cậu hẳn đã nghe qua. Thật ra cũng như đạo lý này vậy, hắn không tốt, rất nhiều chỗ không tốt, nhưng mà biết làm sao chứ, vẫn rơi vào trong vòng xoáy của người này, muốn ở bên hắn, cho nên làm gì cũng không cảm thấy quá đáng.”
“Hừ, vậy ra cô muốn nói cắm sừng Chan Chan cũng không quá đáng, ném Sehun cho cậu ấy nuôi không quá đáng, bán Sehun lấy tiền cũng không quá đáng, phải không?” Byun Baekhyun tức giận tiếp một câu.
“Không, không phải…” Oh Miri lắc đầu, vội vàng giải thích: “Tôi thừa nhận tôi không phải là người tốt, mặc dù sinh ra Sehun lại không có chút ý muốn làm mẹ và tinh thần trách nhiệm, mấy năm đầu tôi không nuôi nấng nó đàng hoàng, thường xuyên để nó ở nhà hàng xóm, mỗi lần nhìn mặt nó đều thấy phiền… Imhang bận chuyện làm ăn nên suốt mấy tháng đều không về nhà, lúc đó tôi cảm thấy, có lẽ tôi sẽ nuôi chết Sehun, cho nên, cho nên mới có… suy nghĩ này… Tôi biết làm vậy là sai, nhưng mà tôi không còn cách nào khác…”
“Gì mà không còn cách nào khác, cô cảm thấy hoàn cảnh của Chanyeol có chỗ nào tốt hơn cô sao! Lối thoát đều là do mình tự tìm ra! Tại cô không cố gắng tìm kiếm!”
“Tôi thật sự, thật sự rất hối hận… Ngày gặp lại Sehun lần nữa thì tôi đã hối hận… Tuy rằng tôi biết rõ giờ muốn làm mẹ cũng đã quá muộn, nhưng mà tôi rất muốn ở bên Sehun, nhìn nó lớn lên, nghe nó gọi mẹ…. A Chan, xin lỗi, tôi thật sự rất hối hận… thật đấy…”
Bị nước mắt của Oh Miri làm cả người không được tự nhiên, Park Chanyeol cắn môi, đưa một miếng khăn giấy qua: “Vậy cô cũng không thể cướp Tiểu Bạch Cửu đem bán trả nợ, nếu tôi là Sehun lại càng không muốn ở bên cô.”
“Imhang sắp bị ép đến điên rồi, trong đầu hắn chẳng có gì cả, chỉ còn lại làm sao để trả tiền… Tôi không đồng ý chuyện bán con, nhưng mà tôi lại muốn có được Sehun. Tôi đã cho rằng sau khi giành lại Sehun có thể bàn bạc với Imhang để hắn đồng ý không bán con cho người khác, cho nên mới… biến thành như ngày hôm nay…”
Byun Baekhyun không khách khí liếc mắt: “Ích kỷ, hai người đều ích kỷ!”
“Hai người nhất định hiểu được cảm giác này, không phải sao? Thích một người không được mọi người chấp nhận, trên con đường tình yêu một mực lựa chọn đường bị cấm đoán, xấu hổ và trốn tránh không thể giải quyết vấn đề… chỉ có thể theo người kia đi đến nơi tăm tối. Tôi không có sự lựa chọn nào khác… Cũng như hai người, bởi vì chuyện mình là người đồng tính mà cảm thấy xấu hổ, cảm thấy lúng túng, nhưng chẳng phải cuộc sống vẫn cứ trôi qua sao?”
Oh Miri không cảm thấy lời mình nói buồn cười, nhưng mà cô ta nhìn thấy rất rõ, hai chàng trai ngồi đối diện đều bật cười.
“Không, Miri, không phải thích một người không tốt thì cũng chỉ có thể cùng người đó suy sụp, hai người có thể cùng nhau cố gắng, biến cố trong cuộc đời còn nhiều lắm, nhưng không phải không có lựa chọn.”
“Đúng vậy, đúng vậy. Đừng quở trách người khác, lấy đâu ra tự tin mà nói hùng hồn quá vậy!”
“Hơn nữa, cô cũng sai rồi, tôi không vì chuyện mình là người đồng tính mà cảm thấy xấu hổ, cảm thấy lúng túng —— Ngược lại, tôi ước gì toàn thế giới đều biết tôi có một gia đình tuyệt vời như vậy.”
“A Chan…”
“Cô mãi mãi là mẹ của Tiểu Bạch Cửu. Nhưng sẽ là tôi và Baekhyun, cho nó một gia đình thật sự.”
Một gia đình tuyệt vời.
Chỉ có mấy câu, cũng không phải những lời hoa mỹ trau chuốt, nhưng lại làm Oh Miri sửng sờ đến cả buổi đều không nói được một lời nào, chỉ ngây ngốc nhìn Park Chanyeol và Byun Baekhyun.
Những năm này, đã mất đi cái gì, lại nhận được cái gì.
Cũng không phải mình không biết, nhưng lại bị những lựa chọn ngớ ngẩn làm mù quáng, đến hôm nay mở mắt ra, quả nhiên từng trang từng trang đều biết đầy lỡ làng.
Còn níu kéo được không, hay có lẽ đã mất hết rồi…
“ Miri, chúng tôi đi trước. Có thời gian… sẽ dẫn Tiểu Bạch Cửu tới thăm cô.”
Vừa bước ra khỏi cổng trại tạm giam, cái cảm giác cao sang quý phái như trong phim thần tượng lập tức biến mất không chút tăm hơi.
Park Chanyeol cao hứng bừng bừng mà lượn qua lượn lại, lúc ẩn lúc hiện trước mặt Byun Baekhyun, vẻ mặt như tranh công: “Thế nào Baek Baek, biểu hiện của tớ trông ổn không? Có phải cực kỳ đẹp trai không!”
Một chưởng đập lên mặt chó bự, Byun Baekhyun nín cười: “Ừ, đẹp trai đến quỷ thần đều tức giận.”
“Oa~~ Thật sao!! Ha ha ha, đã nói những lời cao sang lạnh lùng mà tối hôm qua luyện tập cả buổi dùng được mà!” Khoái chi vỗ tay bôm bốp, Park Chanyeol vừa nói vừa khoe khoang: “Baekhyun, có phải tớ rất lanh trí không, cậu nói đi?… Ha ha ha, chỉ cần nói ngang phè phè, kéo dài câu, cuối cùng biếng nhác quăng cho người ta một cậu hỏi, cậu nói đi? Cậu —— nói đi? Cậu —— nói —— đi——?”
BỐP~ Lại là một chưởng.
“Ai ôi!!!.” 〒▽〒 Sao lại đánh tớ…
“Bạn học Chan, mình phải nói cho bạn biết, bạn bây giờ không phải cao sang lạnh lùng, là khôi hài.”
Park Chanyeol hi hi ha ha gãi đầu: “Có sao? Ha ha ha~”
Gió nổi lên, Park Chanyeol và Byun Baekhyun đứng ở tấm bảng của trạm xe buýt, trước sau không có vật gì che chắn, tóc của Byun Baekhyun rất nhanh bị gió thổi tung, cậu cứ đưa tay lên chỉnh để kiểu tóc của mình cho ngay ngắn, càng thổi lại càng muốn chỉnh, càng chỉnh lại càng có gió, cậu lại càng bực bội, lại càng chỉnh không xong.
Cảm thấy nếu chờ thêm chút nữa thì Byun Baekhyun sẽ ầm ĩ với mình, Park Chanyeol cười khẽ một tiếng, giang hai cánh tay ôm Baekhyun vào trong lòng.
Gần như là ngay lập tức, cũng cảm giác được người trong lòng ngoan ngoãn ôm mình.
Park Chanyeol còn chơi xấu mà dùng miệng thổi mớ tóc rối trên trán Byun Baekhyun, sau đó hôn lên, làm xong chuyện này cậu hình như còn kiêu ngạo hơn khi nãy: “Lạnh không?”
Byun Baekhyun lắc đầu: “Cậu rất ấm áp.”
Đột nhiên nhớ tới quyển manga mà mình phụ trách biên tập trước đó vài ngày, Park Chanyeol lập tức nói lời loại trong manga ra: “Vì thích cậu nên mới ấm áp vậy đấy.”
Thế nào, mình rất giỏi ứng dụng vào tình cảnh đó nha!
“… Chua chết đi được, lại bắt chước ở đâu đấy?”
“〒▽〒 Tớ nói này, bác sĩ Baek, lần sau có thể phá đám chậm một chút không?”
Hai người còn đang nói chuyện thì xe buýt đã đến, lên xem tìm chỗ gần cửa sổ, vừa ngồi vững, tay của Park Chanyeol liền vòng qua ôm eo Byun Baekhyun.
Baekhyun có chút hốt hoảng muốn né tránh: “Này, rất nhiều người đang nhìn…”
Không nghĩ tới Park Chanyeol lại tỉnh rụi: “Vậy thì sao~”
“Chan Chan…” Suy nghĩ một lúc, đến cùng Byun Baekhyun vẫn nói lời trong lòng mình ra: “Chan Chan, cậu nói xem sau 8 hay 10 năm nữa, hai chúng ta có oán trách lẫn nhau, dẫn đối phương lên con đường không thể quay lại, sau này ở bên nhau chỉ vì không cách nào tách ra?”
Người bên cạnh đại khái là không có chăm chú lắng nghe: “Hả? Đâu có sai đường, qua mấy trạm nữa là đến nhà rồi.”
“Park Chan Chim!”
“… Đau đau đau, úi, sao tự nhiên cậu lại véo tớ! 〒▽〒 Tớ đâu có nói là không trả lời cậu… Tình trạng của Oh Miri sẽ không xảy ra với hai chúng ta, Baek Baek, tớ cam đoan.”
Mặt của Byun Baekhyun vẫn ngờ vực: “Vì sao?”
“Rất đơn giản, cô ta nghi ngờ cuộc sống vì cô ta sống không vui vẻ~ Nhưng mà tớ sống rất vui, tớ rất thích cuộc sống của tớ, tại sao phải oán trách cậu?”
“Vậy có khi nào đến một ngày cậu sẽ hối hận mình là người đồng tính…”
Chậc, cậu trai trẻ, chuyện này cậu hỏi rất nhiều lần rồi.
Hình như Park công quân cuối cùng có thể sử dụng lại giọng điệu cao sang lạnh lùng của mình.
“Vậy phải hỏi cậu, có khi nào đến một ngày, hối hận vì đã yêu tớ… Cậu nói đi?”
… Tớ nói sao…
“Tớ không nói cho cậu biết đâu~”
“… Ê, chẳng phải lúc này nên nước mắt lưng tròng mà nhào vào trong lòng của tớ, tốt xấu gì cũng phải nói một tiếng ‘Chan Chan, tớ yêu cậu’ sao!”
“A… Vậy thì, chu~ Chan Chan, tớ yêu cậu. Hing hing… Cảm động không?”
“”=口= Cậu ơi, cậu là ai vậy? Hình như chúng ta không quen.”
“NÀY~!”
Đáp án quá rõ ràng rồi. Không nói thì cậu cũng biết~
Bệnh viện nhi đồng Nhân Ái.
Hôm nay, Oh Sehun và Huang Zitao không có chuyện gì làm nên rất rảnh rỗi, sau bữa cơm tối hai đứa liền cầm bảo bối của mình —— kiếm nhựa đổi màu và súng phun nước, bắt đầu “thám hiểm”.
Thân thể Huang Zitao đã khôi phục hơn phân nửa, nhưng cách vài ngày vẫn phải đến bệnh viện để truyền dịch cho khỏe hẳn. Huang mama quyết định tiếp tục cho Đào Đào ở lại bệnh viện để tiện hơn. Về phần Oh Sehun nha... đơn giản là Park Chanyeol và Byun Byun đi ăn cơm tối dưới ánh nến, nói chừng nào ăn xong sẽ tới đây đón thằng bé về.
“A ha~~ Xông lên nào~~ Chúng ta là dũng sĩ chiến đấu vì ngày mai tươi sáng!”
“Ha~~ ha! Trong tay chúng chúng ta có vũ khí lợi hại nhất của nước # $%# $%! Không một ai có thể làm đối thủ của chúng ta!”
“Hun Hun, cậu đang nói cái gì vậy? Tên của nước chúng ta sao lại là xí xô xí xào~”
“Tớ không nghĩ ra tên nước chúng ta là gì nên nói đại ấy mà~... A, phía trước tối quá... Đào Đào...”
Tay cầm “bảo kiếm” nhấp nháy ánh sáng đủ mọi màu sắc, chiến sĩ Oh Sehun một giây trước còn rất kiêu hãnh mà nói nước mình tên là xí xô xí xào, sau khi phát hiện trước mặt là một mảnh đen kịt liền dúng tốc đột chớp nhoáng thay đổi đội hình thành núp sau lưng Huang Zitao.
“Đào Đào... Sao chúng ta không chơi trong hành lang? Hành lang có thật nhiều đèn... Sao phải chơi chỗ tối như vậy...”
“Tớ cũng không biết...”
“Có khi nào chúng ta không cẩn thận đi đến chỗ khác... Có khi nào có người xấu không 〒▽〒...”
Huang Zitao ra dáng người lớn mà vỗ vỗ bả vai của Oh Sehun: “Hun Hun, cậu-cậu đừng sợ, tớ sẽ bảo vệ cậu!”
... Nhưng mà nghe ra hình như Đào Đào cũng rất sợ...
Hai thằng nhóc dùng bảo kiếm làm đèn pin, tay nắm chặt tay, nét mặt nghiêm túc lại dè dặt lần mò con đường phía trước, dáng vẻ hiên ngang thế này quả thật không để đáng yêu hơn.
—— Đặc biệt là khi biết được, hai đứa chẳng phải đi tới một thế giới kỳ quái, mà chỉ là bất cẩn đi vào phòng bệnh của người khác, vừa lúc người kia không mở đèn mà thôi...
À đúng, nói đến đèn.
Cứ đi cứ đi, Oh Sehun đột nhiên cảm thấy mình nhìn thấy gì đó, quả nhiên, thằng bé lập tức chỉa bảo kiếm về trước, “vật đó” hình như đang mặc đồ bệnh nhân.
“Đào Đào TAT... Đào Đào, cậu có thấy không...”
“Thấy, thấy chứ...”
Hai chiến sĩ anh dũng nhất của nước xí xô xí xào nhìn nhau, sau đó, không hẹn mà cùng kêu lên.
“A a a ——”
“A a a ——”
CẠCH~
Đèn được mở lên.
Oh Sehun và Huang Zitao ôm chặt lấy nhau trông rất buồn cười, cậu nhóc mặc đồ bệnh nhân thì lại khoanh tay đứng ở một bên, vẻ mặt ghét bỏ mà nhìn hai đứa kia.
“Hai đứa ngốc.”
Huang Zitao nghe xong câu này liền không vui: “Cậu mới ngốc đấy!”
Nếu mà so ra, Oh Sehun phản ứng chậm hơn một chút: “Cậu không phải là quái thú đến bắt chúng tớ sao?”
Cậu nhóc lạ hoắc mặc đồ bệnh nhân hừ lạnh một tiếng: “Nhìn tớ giống quái thú sao? Cho dù tớ là quái thú, cũng không bắt đồ ngốc như cậu!”
“Tớ và Hun Hun không phải đồ ngốc! Cậu mới ngốc đấy!” Kéo Oh Sehun đứng lên, Huang Zitao cố gắng phản bác lại cậu nhóc trước mặt.
Dáng vẻ đối phương vẫn dửng dưng: “Vậy cậu nói cho tớ biết 6 nhân 5 bằng mấy?”
“... 6 nhân 5... 6 nhân 5 là cái gì...”
“Hừ, không biết à~ Hỏi hai cậu câu đơn giản hơn chút, 188 cộng 256 bằng bao nhiêu?”
“Cậu-cậu đừng có đắc ý! 188... tớ sẽ ra kết quả rất nhanh. 100 cộng 56... A, không đúng...”
Hình bộ dạng Oh Sehun và Huang Zitao ước gì có thể bẻ ngón chân đem ra tính chung, cậu nhóc mặc đồ bệnh nhân lại trưng ra nụ cười “khinh bỉ” lần nữa, vừa lúc Oh Sehun cũng nhìn sang ——Trời ơi, rõ ràng là chỉ bị cười nhạo một chút, sao cảm thấy như bị đâm vài nhát dao...
“Đào Đào, Đào Đào, cậu ấy thật đáng sợ...”Cậu ấy sẽ đâm mình bằng dao tàng hình đó Đào Đào a, chúng ta đi mau!!
“Hun Hun, cậu đừng quấy rầy tớ, tớ sẽ tính xong ngay... 188 cộng 6... Sau đó là 100, hơn 100 cơ à...”
〒 ▽〒 Sao lúc nào mình cũng gặp quái thú vậy nè...
Đại khái là nghĩ đến cảnh ngộ “bi thảm” của mình, hoặc giả là nhìn thấy dáng vẻ gấp đến độ sắp khóc của Huang Zitao, hay đơn giản là không muốn bị dao đâm, dù sao cuối cùng cùng Oh Sehun cũng nắm tay áo Huang Zitao, bĩu môi oa một tiếng liền khóc lên.
“Hun Hun... Hun Hun, cậu đừng khóc mà! Tớ sắp tính ra rồi!” Thấy nước mắt của Oh Sehun, Huang Zitao càng sốt ruột, xoay người liền chỉ ngón tay về phía cậu nhóc mặc đồ bệnh nhân mắng: “... Đều tại cậu! Cậu chọc Hun Hun khóc rồi!”
Đối phương cũng không chịu yếu thế: “Rõ ràng là cậu quá ngốc, tính không ra đề toán đơn giản như vậy!”
“Tớ sắp lên lớp 1 rồi, tớ sẽ biết nhanh thôi! Cậu đừng đắc ý!”
“Tớ đã học xong lớp 1 rồi! Tớ lợi hại hơn cậu!”
“Cậu, cậu bắt nạt người khác!”
“Ai ôi, sao lại nhao nhao như vậy... Jongdae, chẳng phải sáng nay con bị mệt ư~ Sao giờ lại không ngủ?”
“Baba! Baba!!”
Đột nhiên một người đàn ông lạ hoắc đi vào phòng, hình như là baba của cậu nhóc mặc đồ bệnh nhân... Oh Sehun bận lau nước mắt nên không thấy rõ dáng vẻ của người kia, trong khi người kia đã bước tới ngồi xổm trước mặt Huang Zitao.
“Ơ? Là con sao~~~ Chú nhớ con tên là Đào Đào phải không? Còn nhớ chứ không? Lần trước ở nhà họ Oh đấy~~?”
Sau khi nhận ra người đàn ông đối diện chính là quản lý đội bảo vệ của nhà họ Oh, tên là Kim Minseok, Huang Zitao xem như đã tìm được tổ chức, kéo lấy cánh tay của Kim Minseok liền chỉ vào cậu nhóc đối diện la làng: “Chú! Cậu ấy là trẻ hư, cậu ấy bắt nạt con với Hun Hun!”
Cậu nhóc vốn luôn bình tĩnh đột nhiên cũng bắt đầu la lên: “Cậu đừng nói xấu tớ trước mặt baba của tớ! Baba, con không có! Jongdae là trẻ ngoan! Jongdae thật biết điều!”
“Cậu gạt người! Cậu ra đề toán khó cho tớ, còn chọc Hun Hun khóc!”
... Có chỗ dựa quả nhiên khắc hẳn... Tiểu Đào Tử thông minh quá!
“Do cậu ngốc mới tính không ra, còn cậu ấy là tự khóc! Không phải tại tớ!”
Cậu nhóc được gọi là “Jongdae” càng quát thì giọng càng to, không biết có phái dùng sức quá nhiều hay không, cuối cùng lại bắt đầu thở dốc.
Kim Minseok thấy thế, vội vàng để đồ đạc trong tay xuống, vỗ vỗ sau lưng Kim Jongdae giúp nó thở xuôi, giọng nói cũng đầy lo lắng: “Sao rồi con? Đã đỡ chưa?... Jongdae, baba nói với con rất nhiều lần rồi, đừng mãi dùng đề toán trêu chọc các bạn nhỏ chung quanh~ Còn nữa, đừng động một chút lại quát lên, con biết rõ bản thân rất dễ khó chịu mà...”
Thằng bé nghe lời mà khẽ gật đầu: “Sau này không dám nữa...”
“Vậy xin lỗi hai em đi~”
“Không được...”
“Ài, Jongdae...”
“... Xin lỗi, sau này sẽ không làm vậy nữa.”
“Tốt rồi~~ Vậy sau này các con làm bạn với nhau nhé, không được cãi nhau~ Đến đây, mau giới thiệu bản thân một chút đi~”
Nắm vạt áo của mình, Kim Jongdae hình như vẫn có chút không tình nguyện, gương mặt vốn hơi tái nhợt lại ửng đỏ vì xấu hổ: “Anh là Kim Jongdae, anh 7 tuổi...”
Vẻ mặt của Huang Zitao vẫn thối thối: “Em là Huang Zitao! Em sáu tuổi!”
“Em là Oh Sehun! Năm nay em 5 tuổi! Anh có thể gọi em là Tiểu Bạch Cửu. Anh ơi, anh dạy Bạch Cửu làm toán được không?”
... Cảm giác mỗi lần tình tiết đến chỗ Oh Sehun đều khắc hẳn kịch bản ban đầu...
Chuyện cũng xem như là khá suôn sẻ, cuối cùng Oh Sehun, Huang Zitao và Kim Jongdae cũng trở thành bạn thân. Bởi vì Byun Baekhyun làm việc trong bệnh viện, nên cho dù Huang Zitao đã xuất viện thì hai thằng bé cũng có thể thường xuyên đến thăm, mới có mấy lần liền anh Jongdae à~ anh Jongdae ơi~ theo chân cậu ấy chạy khắp bệnh viện.
Theo lời Oh Sehun chính là, anh Jongdae mặc dù không phóng dao găm tàng hình nữa, nhưng mà anh Jongdae cái gì cũng biết, nó rất là thích chơi với anh Jongdae!
Đối với chuyện này, Huang Zitao đều biểu hiện ra sự ghen tuông sâu sắc, đặc biệt là khi đến nay nó vẫn chưa tính ra 188 cộng 256 bằng bao nhiêu.
Mà cũng nhờ đám trẻ, Park Chanyeol và Byun Byun cũng hiểu về Kim Minseok nhiều hơn, biết được bệnh của Kim Jongdae không phải bệnh thông thường, là bệnh tim bẩm sinh. Vợ của Kim Minseok lúc sinh con mất máu quá nhiều, sau khi sinh ra Jongdae cũng qua đời, mấy năm này đều là Kim Minseok gà trống nuôi con.
Thằng bé càng ngày càng lớn, bệnh tình cũng càng ngày càng không dễ dàng khống chế, mỗi lần phẩu thuật đều có thể làm hai ba con họ xa cách thiên thu...
Kim Minseol thở dài: “Chỉ có thể nói mỗi một ngày đều là món quà ông trời ban tặng, cho nên phải quý trọng từng ngày, Jongdae cũng phải quý trọng.”
Kim Minseok nhất định là một người lạc quan —— nếu không thì, cũng sẽ không kiên trì đến bây giờ.
Sau khi biết được câu chuyện của hai ba con nhà họ Kim, Park Chanyeol cảm động sâu sắc, thường xuyên chủ động dẫn Oh Sehun đến bệnh viện thăm Kim Jongdae, có đôi khi lại mua đồ chơi và sách toán học mà nó thích.
Người tích tụ duy nhất chính là Đào Đào a...
Hing... Sao mà cả chú Chan cũng thích anh Jongdae vậy...
Con mới là chú rể của Hun Hun mà!!
Kim Jongdae đặc biệt ỷ lại Kim Minseok, thậm chí còn hơn cả Oh Sehun ỷ lại Park Chanyeol.
Có lẽ là vì Kim Minseok ngậm đắng nuốt cay nuôi nó lớn lên.
Có một buổi chiều nọ, Kim Minseok vì bận việc nên không thể đến bệnh viện với Jongdae, Park Chanyeol liền xung phong nhận việc nói mình sẽ ở cùng thằng bé, còn dẫn Oh Sehun theo.
Cùng Kim Jongdae nằm trên một cái giường, Oh Sehun dùng giọng nói bập bẹ của mình hỏi: “Anh Jongdae, mama của anh đâu?”
Kim Jongdae buồn buồn đáp một câu: “Anh không có mama.”
Park Chanyeol vừa định cắt ngang chủ đề này của Oh Sehun, không nghĩ tới thằng bé lại nói tiếp: “Không sao đâu, em cũng không ở bên mama.”
“Nhưng mà em có hai baba. Còn anh chỉ có một baba...”
“Baba và daddy đối với Bạch Cửu siêu cấp siêu cấp tốt đấy! Là người quan trọng nhất của Bạch Cửu!... Anh có thể bảo baba tìm một daddy cho anh!”
“Này Bạch Cửu...”
“Ưm... Em có thể giới thiệu chú Lu cho chú Minseok! A nha không được, chú Lu đang quen với dì Chaesim... Vậy, vậy... còn có chú Joonmyeon! Chú Joonmyeon nấu ăn ngon lắm!”
Park Chanyeol lẵng lặng lau mồ hôi.
Con à, con nghiện làm bà mối rồi phải không...
Đứng bán anh Joonmyeon đi như vậy mà con trai!
“A đúng rồi, anh Jongdae, vừa nãy em quên nói~ Đào Đào cũng là người quan trọng nhất của Bạch Cửu!”
“Đào Đào cứ thích trừng anh! Hừ!”
“Đào Đào nói em là chú rể của cậu ấy~~ Còn tặng transformer mà cậu ấy quý nhất cho em~”
“Trừng anh thì sao, đề toán đó dạy mãi mà cũng không biết~ Rõ ràng cậu ấy rất ngốc!”
“Anh Jongdae, anh có nghe em nói không?”
“Hả? Em nói cái gì?”
Hing... Lại bị dao tàng hình đâm trúng... Đau đau...
(1 part nữa là say goodbye nhe~ TTvTT)
Một buổi chiều thứ tư, tổ ba người Oh Sehun – Huang Zitao – Kim Jongdae đang chơi card rất vui, đột nhiên Kim Jongdae ôm chặt lồng ngực, hô hấp dồn dập, không đợi hai cậu em kịp phản ứng, Kim Jongdae đã ngã xuống đất ngất đi, trên mặt không còn một miếng máu, như là… như là đã chết vậy.
Cũng may là có bác sĩ đi ngang qua mau chóng phát hiện Jongdae phát bệnh nên mới không bị chậm trễ.
Nhìn xem nhân viên y tế hối hả đi tới đi lui trước mặt mình, Oh Sehun và Huang Zitao lần đầu tiên cảm nhận được nỗi sợ hãi thật sự, nỗi sợ hãi khi có thể mất đi một người bạn tốt.
“Đào Đào, anh Jongdae làm sao vậy…”
“Tớ cũng không biết… 〒▽〒 Anh ơi, em thật sự không có ghét anh đâu. Anh mau tỉnh lại đi…”
Quay đầu lại, trông thấy Byun Baekhyun đứng ở cửa ra vào, Oh Sehun vội vàng chạy tới nhào vào lòng daddy: “Daddy~ Daddy, anh Jongdae bị sao vậy? Bạch Cửu sợ quá…”
Byun Baekhyun thật sự không biết phải giải thích chuyện có hơi phức tạp với một thằng bé 5 tuổi như thế nào. Sehun còn nhỏ như vậy, nó làm sao biết cái gì là chết chóc, cái gì là vĩnh viễn chia lìa —— Hay nói cách khác, sao cậu phải để nó biết những chuyện này…
Vì vậy, Byun Baekhyun chỉ xoa đầu Oh Sehun: “Đừng sợ, có daddy ở đây, bảo bối đừng sợ.”
Làm sao daddy có thể cho con một lời hứa hẹn, trước một chuyện mà ngay cả daddy cũng ngấm ngầm lo sợ.
Bởi vì bệnh tình đột nhiên tái phát, bác sĩ đề nghị Kim Jongdae lập tức tiến hành phẫu thuật. Lúc Byun Baekhyun nghe được tin nãy cũng hoảng sợ —— mặc dù phẫu thuật là phương pháp trị liệu tốt nhất, nhưng mà phẫu thuật có tính mạo hiểm rất cao, rất có thể, rất có thể...
“Ừ, tôi đồng ý. Làm phiền mọi người, tôi trước thay Jongdae cám ơn mọi người.”
Ngoài dự đoán chính là, phản ứng của Kim Minseok lại hết sức bình tình, bình tĩnh như con trai chỉ làm phẫu thuật viêm ruột thừa vậy, thậm chí còn khẽ mỉm cười.
“Jongdae a, phải cố gắng lên, biết không? Mặc kệ ông trời cho con bao nhiêu thời gian, đều phải cố gắng mới có thể sống được, con đã đồng ý với baba rồi phải không? Lần này cũng vậy, có được không?”
Ghé vào bên giường của Kim Jongdae, Kim Minseok ôn nhu nói những lời cổ vũ bên tai thằng bé. Kim Jongdae giờ mang mặt nạ thở ô-xy rất yếu, nói chuyện cũng không quá thuận tiện, nhưng vẫn ra sức gật đầu. Kim Minseol mỉm cười hôn lên trán con mình, sau đó ngẩng đầu ra hiệu bác sĩ có thể tiến hành phẫu thuật rồi.
“Jongdae, cố gắng lên!”
Trong khoảnh khắc cửa phòng phẫu thuật đóng lại, Byun Baekhyun theo bản năng nói to lên, lúc hoàn hồn lại thì không biết hốc mắt của mình đã ướt đẫm từ lúc nào.
“Anh Minseok…”
Người cần được an ủi nhất lại xoay người an ủi Byun Baekhyun: “Anh tin Jongdae, nó sẽ vượt qua cửa ải khó khăn này.”
“Tất nhiên là, nếu như không qua được, an cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Đứa trẻ này là món quà mà ông trời dành cho anh, mỗi ngày trôi qua anh đều vô cùng biết ơn. Nếu có một ngày anh không cách nào giữ được nó, anh vẫn rất cảm kích, chỉ hy vọng con của anh ở trên thiên đường có thể sống vui vẻ.”
Nói xong lời cuối cùng, Kim Minseok không khỏi nghẹn ngào, nhưng mà trên mặt vẫn giữ nụ cười, làm lòng người chua xót.
Nước mắt của Byun Baekhyun lại càng không ngừng được.
Oh Sehun đưa cánh tay muốn giúp daddy lau nước mắt, nhưng vói sao cũng không tới.
“Daddy đừng khóc mà~~ Daddy, chừng nào anh Jongdae ra? Ngày mai Bạch Cửu đến tìm anh Jongdae chơi được không?”
“Ai ôi~~~ Sao cậu lại khóc thành như vậy~~ Trời ơi, thấy thương quá, Baek Baek, cậu không sao chứ?”
Buổi tối, Park Chanyeol tới đón Byun Baekhyun tan tầm và dẫn Oh Sehun về nhà, lúc nhìn thấy Byun Baekhyun lại bị mí mắt sưng húp của người kia dọa đến kêu lên.
“Baba~~~~!” Thấy Park Chanyeol, Oh Sehun vội vàng chạy tới, kéo cánh tay của Park Chanyeol làm nũng.
“Tiểu Bạch Cửu~~~ Hôm nay có ngoan không~ Có phải con làm daddy khóc không~”
“Không có! Daddy khóc vì anh Jongdae! Anh Jongdae bị bệnh, đưa vào phòng đèn đỏ làm phẫu thuật rồi…”
“Cái gì??”
“Hôm nay bệnh của Jongdae tái phát, bác sĩ nói phải nhanh chóng làm phẫu thuật….” Hít hít mũi, Byun Baekhyun vừa nói xong liền ôm lấy Park Chanyeol: “Jongdae còn nhỏ quá, thấy nó chịu khổ nhiều như vậy tớ thật đau lòng… Hơn nữa, không biết phẫu thuật có thành công không... Lỡ như, lỡ như...”
Nhíu mày, Park Chanyeol nhẹ giọng an ủi: “Sẽ không đâu, cậu đừng nghĩ chuyện hỏng bét như vậy...”
“Baba, anh Jongdae bị sao vậy? Con vừa mới nghe dì y tá nói anh Jongdae sẽ chết, có thật không vậy?”
“Sehun…”
Byun Baekhyun vừa muốn mở miệng nói cho qua chuyện, đã bị Park Chanyeol giành trước: “Đúng vậy, anh Jongdae bị bệnh rất nặng, có thể sẽ chết.”
“Chết là sao? Có phải là sau này sẽ không gặp anh ấy nữa?”
“Đúng vậy, nếu như một người chết đi, chính là vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này. Tiểu Bạch Cửu, không chỉ anh Jongdae, mỗi người trong chúng ta đều sẽ chết, con hiểu không? Chúng ta đều lớn lên, sau đó sẽ già đi, sau đó có một ngày, baba và daddy cũng sẽ chết, cũng sẽ biến mất, không thể ở bên cạnh con nữa.”
Thằng bé mở to mắt, hoàn toàn không thể tin được: “Hả?? Vậy phải làm sao bây giờ? Con muốn baba và daddy ở bên con!! Có cách nào làm mọi người mãi mãi không chết, mãi không biến mất không? Baba!!”
“Chan Chan, cậu đừng nói những lời này với con…”
Park Chanyeol mỉm cười kéo Oh Sehun qua: “ Vậy nên, Tiểu Bạch Cửu, chúng ta phải biết quý trọng mỗi một người mà mình gặp được trong cuộc đời này, càng phải nắm chặt bạn bè và những người quan trọng bên mình, con nói xem có đúng không?”
Oh Sehun bĩu môi, nắm chặt lấy tay cùa Byun Baekhyun và Park Chanyeol: “Bạch Cửu sẽ cố gắng cố gắng quý trọng baba và daddy! Hai người sẽ không biến mất! Con không cho!”
Byun Baekhyun hít mũi, dùng tay kia đánh Park Chanyeol một phát: “Cậu là đồ khốn, tớ lại muốn khóc rồi!!”
“Ha ha ha, khóc cái gì chứ~ Tớ đang giảng cho con trai nghe bài học cuộc sống mà!”
“Ding~” Điện thoại của Byun Baekhyun đột nhiên reo lên.
“… Chan Chan!! Là anh Minseok gửi tin nhắn tới!! Nói Jongdae phẫu thuật thành công!!”
“Quá tuyệt vời!”
“Anh Jongdae không sao hả? Phải không baba?”
“Ừ! Các con có thể cùng nhau chơi đùa rồi~”
“A~~~ Quá tốt rồi~~~”
Tay trái kéo Byun Baekhyun, tay phải kéo Park Chanyeol, Oh Sehun cứ đi cứ đi, đột nhiên như có điều suy nghĩ mà ngừng lại.
Hai baba đều tò mò ngồi xổm bên người bảo bối nhà mình, nhìn thằng bé 5 tuổi lộ ra vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc khi đang suy tư gì đó.
“Baba daddy, con vừa mới nghĩ… Nếu có một ngày chúng ta đều biến mất, vậy… có phải con nên đồng ý làm chú rể của Đào Đào trước không? Lỡ như có một ngày con biến mất, hoặc là cậu ấy biến mất, nếu con không đồng ý thì cả con và Đào Đào đều rất đau lòng…”
… 〒▽〒…
… Xin hỏi tại sao con phải nghĩ đến chuyện đó vậy bạn nhỏ Bạch Cửu…
… 〒 ▽ 〒 ĐM, baba của con nói một chuỗi dài như vậy là để động viên con! Không phải để gia tốc cho chuyện làm gay của con và Đào Đào! Hai đứa cũng! nhanh! quá! rồi! đó!
“A! Đau đau! Baek Baek, sao cậu lại đánh tớ!”
“Ai bảo cậu khoa trương, khoa trương tới đưa con trai sang nhà Đào Đào luôn!”
“Chuyện này mà cũng tại tớ sao, là chính bản thân nó hiểu sai mà…”
“Alô, alô, Đào Đào hả? Ừ, để tớ nói cậu nghe nha Đào Đào, tớ vừa nghe baba của tớ nói…”
“Byun Baekhyun! Điện thoại di động của cậu sao lại ở trong tay con trai!”
“Sao tớ biết được! A a a~ đừng nói là Sehun…”
“〒▽〒 Trời đất chứng giám tớ chỉ muốn động viên nó mà thôi…”
Mặt trời chiều ngã về tây, có ba người đang trên đường về nhà.
Con đường này có cười vui cũng có nước mắt, có tranh chấp cũng có hiểu lầm. Tựa như là hỉ nộ ái ố, chua cay đắng ngọt, sanh ly tử biệt, muôn vàn tư vị trong đời người đều nếm trải qua.
Tớ may mắn biết bao, khi vẫn là cậu và con, theo tớ cho đến hôm nay.
“Nói một cách đơn giản, này là một câu chuyện không hồi kết.”Bế Oh Sehun đã ngủ vào lòng, Park Chanyeol nhỏ giọng nói chuyện với Byun Baekhyun, nụ cười xán lạn dưới ánh mặt trời như đóa hoa nở rộ.
“Câu chuyện không có trọng điểm? … Phư, hình như là vậy.”
“=口= Không phải không có trọng điểm, là hồi kết! Không có hồi kết!”
“Nhỏ giọng một chút, đừng đánh thức Sehun~ Không có hồi kết cũng không có trọng điểm không được sao~ Nếu không thì cậu nói cho tớ biết, trọng điểm của câu chuyện này là gì?”
Ngửa đầu, Byun Baekhyun hiêng ngang nhìn thẳng vào Park Chanyeol, có chút cố chấp nhưng lại cực kỳ đáng yêu. Park Chanyeol cứ nhìn mãi nhìn mãi. Hàng lông mi, đôi mắt, cái mũi, cái miệng… Baekhyun, là Baekhyun của cậu.
Chỉ nhìn như vậy thôi, cũng cảm thấy hạnh phúc.
Nhà chúng ta có ba người: Baba, daddy và Tiểu Bạch Cửu.
Ba chúng ta, chính là hạnh phúc.
“Ai, nói mau đi~ Trọng điểm là cái gì?”
Park Chanyeol bật cười vò rối tóc Byun Baekhyun.
“Cậu hôn tớ một cái, tớ sẽ nói cho cậu biết~”
============= Chính văn hoàn ==============