“Con trai, con nhớ kỹ những lời baba vừa dặn không?”
“Dạ! Nhớ kỹ!”
Đứng trước cửa nhà mình, Park Chanyeol vừa vặn chìa khóa vừa nhỏ giọng nói với Oh Sehun, hai người như kết thành đồng minh mà hướng đối phương gật đầu nhẹ. “KỊCH!” một tiếng, cửa được mở ra.
Quả nhiên, Byun Baekhyun đứng ở chính giữa phòng khách, đại khái là đợi lâu rồi.
“Daddy…” Oh Sehun cắn môi có chút chột dạ, nhưng và vẫn đá văng đôi giày trên chân, hai cánh tay quơ quơ muốn chui vào trong lòng của Byun Baekhyun.
“Ai ai, con đừng tới đây, đúng, Tiểu Bạch Cửu, con cứ đứng ở đó, không được cử động!”
“〒▽〒 Ang…”
Park Chanyeol đang đứng ở một bên thấy thế thì lòng bàn chân như bôi mỡ mà chạy tới, nhưng cũng không chạy khỏi pháp nhãn của Byun lão gia: “Cậu cũng đứng yên ở đó cho tớ! Đừng lộn xộn!”
“〒▽〒 Ang…”
“Không phải lúc bảy giờ đã nói với tớ đang ngồi xe buýt sắp đến trạn Hành Tinh, sao mất nửa tiếng mới về đến nhà?” Byun Baekhyun ôm cánh tay, mặt đầy hung dữ —— Biết rõ hai người làm chuyện xấu sau lưng tớ mà, đừng hòng giấu giếm tớ!
Park Chanyeol gãi gãi đầu, định làm cho mình thoạt nhìn rất chân thành: “Kẹt xe, kẹt xe mà…”, lại còn đưa tay len lén thọt Oh Sehun ở bên cạnh, thằng bé lập tức phụ họa theo mà nói: “Đúng! Kẹt xe~~ Kẹt lâu dữ lắm!”
“Vậy sao?” Byun Baekhyun chậm rãi đến gần Oh Sehun, nhẹ nhàng bế thằng bé lên: “Tiểu Bạch Cửu, phải nói thật với daddy~ Nếu mà nói dối thì buổi tối sẽ tè dầm, daddy không thích con nữa đâu~”
“Ưm… cái kia… thật sự kẹt xe mà…” Chống cự không nổi ánh mắt chân thành lại dò xét của Byun Baekhyun, Oh Sehun ấp úng nói vài câu, càng về sau càng dứt khoát che mặt không dám nhìn Byun Baekhyun nữa.
“Sehun a~~ Thật sự không nói thật với daddy sao? Daddy thật đau lòng a…”
“Hing ><… Daddy… A…, baba…” Nhìn xem baba ở một bên đang giương nanh múa vuốt không cho nó nói chuyện, lại nhìn xem daddy đang bế nó dường như một giây sau sẽ khóc lên, Oh Sehun đứng giữa hoàn toàn khó xử.
Park Chanyeol ở một bên diễn kịch câm cũng sắp vội gần chết: “Con ơi, con ngàn vạn không thể nói thật a! Ngàn vạn lần không thể!”
“Sehun, nói cho daddy được không, đã đi đâu mà muộn như vậy mới trở về?”
Thằng bé cúi đầu, đến cùng vẫn bán đứng Park Chanyeol: “Baba mang Bạch Cửu đi uống trà sữa chocolate, còn mua bóng chocolate… Daddy, con không có ăn nhiều lắm đâu! Thật sự thật sự!”
“Thật sao…” Nghe xong lời mà Oh Sehun nói, Byun Baekhyun mỉm cười sờ lên đầu của thằng bé: “Ngoan, trước rửa tay rồi đi chơi với chú Lu một lát, lập tức có cơm ăn ngay.” Thả Oh Sehun xuống đất, thằng bé nhanh như chớp liền chạy vào phòng của Lu Han rồi không thấy bóng dáng nữa.
… Sẽ không dẫn thằng bán đứng đồng đội như con đi đâu hết á Oh Sehun, con thật là không có phúc hậu!
Trong một khắc cửa phòng của Lu Han bị đóng lại, Park Chanyeol thật giống như cảm giác được bầu không khí không tốt chút nào.
Byun Baekhyun mạnh mẽ ngẩng đầu lên, mắt đao liền phóng tới giết baba của nó: “Park Chanyeol, cậu hay lắm rồi, còn biết xúi giục con trai nói dối nữa phải không?! Đêm nay cậu không có cơm ăn.”
“A không được mà…” tuyển thủ Park thân bị trọng thương nhưng vội vã nắm lấy tay của Byun Baekhyun, mau mắn giải thích: “Tiểu Bạch Cửu đã muốn uống trà sữa chocolate suốt mấy ngày nay, cậu không cho nó uống thì ngày nào nó cũng quậy tớ. Cậu biết tớ không nhìn nổi khi nó làm nũng mà, làm sao mà chịu được chứ…”
Quay đầu, lại là mắt đao phóng qua: “Vậy cậu cũng không thể dạy nó nói dối a, cậu là tên khốn kiếp…”
“Còn không phải sợ cậu biết sẽ giận sao? Tựa như hiện tại…” Lại bị đánh một đao, tuyển thủ Park ‘lung lay sắp đổ’ mà ôm Byun Baekhyun, thân mật mà hôn một cái lên mặt người ta.
“Tránh sang một bên… Tớ không cho con trai ăn bậy không phải vì muốn tốt cho nó sao? Cậu suốt ngày đối nghịch với tớ. Giờ thì hay rồi, hai người mỗi ngày lén lút hẹn hò, cảm giác khi không dẫn tớ theo đặc biệt tốt hơn phải không?” Byun Baekhyun dẩu môi, giãy dụa tượng trưng một chút, lại bị Park Chanyeol ôm chặt hơn.
“Dạ dạ dạ, lần sau nhất định dẫn cậu cùng đi… Không lén lút làm chuyện sau lưng cậu, có được không…”
Mặc dù nguyên nhân quan trọng hơn là, tớ cũng không dám làm đồng minh với Tiểu Bạch Cửu nữa =口=.
“Dọn dẹp một chút chuẩn bị ăn cơm đi.”
Park Chanyeol thoáng cái liền cười toe: “Tạ ơn ban cơm của cục cưng!”
“Mặc kệ cậu~~” Byun Baekhyun cũng vui vẻ rồi, đạp Park Chanyeol một cước liền đi vào phòng bếp, nhưng mà đi chưa được hai bước lại quay về sau: “Chanyeol, tớ đã nói với cậu rồi, cậu phải cho Tiểu Bạch Cửu ăn chocolate và đồ ngọt ít lại, giờ nó còn nhỏ lắm, ăn nhiều không tốt cho cơ thể đâu!”
“Đã biết đã biết ~~ vừa nhắc tới con trai thì lại cảm thấy không xong, biết đời nào tớ ăn bóng chocolate mà cậu cũng sợ hãi nói tớ không tốt cho cơ thể, buổi tối phạt nó không được ăn cơm. Tớ đây thật sự là chết cũng nhắm mắt~”
… Phư, nguyện vọng lâm chung của Park công quân thật đúng là nhanh và tiện, dễ dàng thực hiện à~~
Cũng sắp… một tháng rồi. Ừm, thời gian ở cùng một chỗ với Park Chanyeol, cũng gần một tháng rồi.
Còn tưởng rằng thời gian sẽ không nhẹ nhàng trôi nhanh như vậy. Lại không nghĩ qua, thật ra cũng không quá mức hỏng bét.
Tuy rằng Park Chanyeol vẫn trước sau như một mà luôn làm cho người khác phát điên, nhưng Byun Baekhyun vẫn cảm giác được, sức nặng của cậu ấy trong lòng mình.
Chuyện gì cũng có thể cẩu thả mà quên mất, lại nhớ rõ thời gian trực ca đêm mỗi tuần một lần nhưng không cố định ngày của mình.
Khi cậu ấy vụng về giúp Tiểu Bạch Cửu vá quần áo, không cẩn thận đâm ngón tay mình bị thương lại chỉ biết nói “Để tớ làm đi”, kết quả là hai người làm một chiếc áo còn mới ‘đẻ’ ra hai chiếc.
Lúc thổ lộ thì nói nghe êm tai lắm, gì mà cùng nhau làm điểm tâm, thật ra mỗi ngày không hành hung cậu ấy một trận thì sẽ không rời giường. Về sau cũng biết học xuống bếp —— nhưng mà sau khi cậu ấy làm bể bộ chén đĩa mà anh Lu Han thích nhất, người này liền biến thành “người giao hàng kiêm tìm kiếm các món ngon.”
Byun Baekhyun cũng phát giác được sự biến hóa của mình, tựa như càng thích nở nụ cười, càng có trách nhiệm hơn, cũng không thể nào rời xa tên kia nữa.
Một Park Chanyeol lúc nào cũng cho mình nụ cười.
Cho tới bây giờ lại chưa từng nói qua những lời có cánh, nhưng vào lúc cậu ấy mệt mỏi thì vẫn là người đầu tiên nói cho cậu ấy biết: Còn có tớ.
“Đinh~~” tiếng lò viba vang lên kéo Byun Baekhyun ra khỏi trạng thái suy tư. Hô~ lại suy nghĩ cái gì vậy chứ~~
Để thức ăn vẫn còn nóng hổi lên bàn, Byun Baekhyun lớn tiếng rống họng lên: “Ăn cơm thôi~~”
Chỉ chốc lát, chó bự và chó nhỏ liền một trước một sau mà chạy ra, phía sau còn có anh Lu Han dường như vừa tỉnh nhủ.
“Sehun, đi lấy đũa~”
“Dạ~~~ ”
Byun Baekhyun vừa nói vừa vỗ Park Chanyeol một phát: “Đừng ăn vụng! Con của cậu cũng không có dùng tay không bóc thức ăn!”
Park Chanyeol hậm hực mà rụt tay lại: “Đó là bởi vì cậu kêu nó đi lấy đũa mà~”
“Đến rồi! Đũa đến rồi! Con muốn dùng cái muỗng mà daddy mới mua cho con. Chú Xiao Lu xem đi, đây là em gái của cậu bé bút chì Shin-chan đó~~”
Lu Han ngáp một cái nhìn xung quanh bàn ăn, đột nhiên cảm thấy tim có hơi đau xót.
“Anh cảm giác anh thật sự là một bóng đèn sống khổng lồ… Nếu như có một buổi sáng các người phát hiện anh không nhìn thấy nữa, đó nhất định là bị một nhà ba người chói lóa đến mù lòa~”
Nghe nói như thế, Park Chanyeol và Byun Baekhyun đều vui vẻ.
“Cho nên anh cũng mau đi tìm một cô em chân dài đi anh Lu Han! Anh thích dạng gì để em giới thiệu cho anh?” Park Chanyeol vừa cắn đùi gà vừa nói một câu bu lu ba la.
Lu Han vừa giận vừa buồn mà gắp một miếng cơm bỏ vào miệng: “Cái đó dễ dàng như vậy sao! Xã hội bây giờ ếch xanh ba chân chạy đầy đất, một cô em có cặp chân dài đốt đèn lồng cũng tìm không ra đó~ Làm thẳng nam bi ai lắm, các người không hiểu đâu…”
“Nghe em nói, là do mắt anh Lu Han kén chọn quá thôi ~”, múc một muỗng đậu nành vào trong chén của Oh Sehun, Byun Baekhyun cũng tiếp lời.
Thằng bé ôm chén, gương mặt đầy vẻ không muốn: “Daddy, con không thích ăn đậu đậu…”
“Không được, phải ăn hết~ tốt cho cơ thể~”
“Baba… Baba giúp Bạch Cửu ăn hết được không…” Vừa nói vừa múc đậu nành trong chén của mình, Oh Sehun đưa cánh tay muốn bỏ vào trong chén của Park Chanyeol, lại bị Park Chanyeol nhanh nhảu tránh né.
“Đừng cho ba à! Ba cũng không thích ăn đậu nành!”
Vừa dứt lời, ở bên trong chén của mình liền có một muỗng đậu nành lớn, kèm theo chất giọng như mệnh lệnh của Byun Baekhyun: “Con trai đều là học theo cậu nên cũng bắt đầu kiêng ăn. Phải ăn hết~ tốt cho cơ thể~”
“〒▽〒nhưng mà tớ thật sự không thích ăn a…”
“〒▽〒 daddy, con cũng không thích ăn…”
Trên đầu Byun Baekhyun “BA BA BA” mà nhảy ra mấy cái đấu #: “=V= Làm nũng cũng vô dụng, đều ăn sạch hết đi!”
Hai ba con nhìn nhau, đành phải cúi đầu lặng yên ăn hết đậu.
Lu Han vẫn vừa giận vừa buồn mà xới cơm trong chén —— Cho nên chuyện mình không tìm được cô em chân dài hoàn toàn kết thúc vào lúc Byun Baekhyun bắt Oh Sehun ăn đậu sao?... Anh vẫn nói câu đó, nếu như sáng mai mà anh không nhìn thấy nữa, đều tại ba người…
Sau khi xác định quan hệ, Byun Baekhyun liền dọn đến ngủ trong phòng của Park Chanyeol. Vốn đã mua một chiếc giường nhỏ cho Oh Sehun ngủ một mình, nhưng mà tối nào thằng bé cũng ăn vạ trên giường lớn không chịu đi, không ôm người nào đó thì không ngủ được. Có đôi khi Park Chanyeol đợi thằng bé ngủ rồi sẽ bế nó qua giường nhỏ, có đôi khi để mặc nó nằm trên giường lớn, cứ ngủ chung với nhau như vậy —— Cũng may Oh Sehun vẫn chưa lớn lắm, ba người ngủ trên một chiếc giường lớn cũng không tính là chen chúc.
Tựa như hiện tại, Byun Baekhyun nằm ở bên trái của Park Chanyeol, Tiểu Bạch Cửu ôm cánh tay của Park Chanyeol nằm ở bên phải cậu.
“Baba, baba, kể chuyện đời xưa! Con muốn nghe chuyện con khỉ bự!”
Byun Baekhyun phư một tiếng liền bật cười: “Là chuyện Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung đó Sehun…”
Oh Sehun gật gật đầu: “Đúng đúng! Là chuyện con khỉ bự Tôn Ngộ Không!”
“Ha ha ha… Được, kể cho con nghe~ Baek Baek, cậu đã chỉnh đồng hồ báo thức trong điện thoại di động chưa? Chẳng phải nói ngày mai có lãnh đạo đến nên cậu phải tới trước nửa tiếng sao ~”
“Ừ, chỉnh xong rồi. Cậu mau kể chuyện đời xưa cho con nghe đi, tớ vừa lúc phải sửa biểu bảng này lại một chút, ngày mai là nộp rồi.”
Ngồi thẳng lên, Byun Baekhyun chuyên tâm nghiên cứu biểu bảng của mình, Park Chanyeol vỗ sau lưng của Oh Sehun bắt đầu kể câu chuyện của “con khỉ bự”.
“Lúc trước có một con khỉ bự tên là Tôn Ngộ Không, cái gì nó cũng biết hết, có thể lên trời xuống đất, còn có thể biến thân thành rất nhiều thứ, rất lợi hại~ Có một ngày…”
“Ngủ rồi?” Nghe thấy tiếng hít thở của Oh Sehun dần đều lại, Byun Baekhyun dùng khủy tay đụng đụng Park Chanyeol, nhẹ giọng hỏi.
“Ừm, để tớ bế nó qua giường nhỏ… Tớ cảm thấy công lực kể chuyện của tớ ngày càng cao! Tiểu Bạch Cửu ngủ càng lúc càng nhanh!”
Byun Baekhyun cũng đã làm xong biểu bảng trong tay, để nó xuống mặt bàn bên cạnh, nhìn dáng vẻ đắc ý của Park Chanyeol xong cũng bật cười theo: “Sao mà chuyện gì đến trong miệng của cậu đều trở nên kiêu ngạo như thế hả~”
“Đó là~ do mỗi ngày tớ đều sống rất đầy đủ!” Nhảy lên giường, Park Chanyeol thoáng cái liền kéo Byun Baekhyun vào trong ngực —— Lúc có Oh Sehun ở bên cạnh vẫn không tiện quá mức thân mật —— Không giống hiện tại, có thể bất ngờ hôn lên môi của Byun Baekhyun, thẳng đến lúc con người nhỏ nhắn kia đỏ mặt lên đấm thùm thụp vào sau lưng mình biểu thị chống cự mới lưu luyến không rời mà bỏ ra.
Nằm ở trong lòng của Park Chanyeol, Byun Baekhyun có chút thở gấp: “Cậu… Công lực cưỡng hôn của cậu cũng ngày càng tăng cao hơn rồi…”
Park Chanyeol đột nhiên búng tay một cái, nhớ tới thứ hai tuần sau chính là sinh nhật của Do Kyungsoo.
“A… Cũng sắp tới sinh nhật của Do Do rồi~ Ai, không biết cậu ta có tâm trạng chúc mừng hay không.”
“Cậu ta và Kim Jongin thế nào rồi? Nge cậu nói là cậu ta đã từ chức ở công ty.” Nhắc tới Do Kyungsoo, bầu không khí dường như đột nhiên có chút nặng nề.
“Tính tình của Do Do rất bướng bỉnh, làm sao có thể khoan dung mà để mình làm công cho Kim Jongin. Nhưng mà lúc chào từ giã cũng không quá thuận lợi. Dường như mọi người trong công ty đều biết mặt của Kim Jongin nên khiến cho chuyện càng thêm phiền toái.”
“Cho nên Jongin đến cùng là vẫn còn thích Do Do, nếu không thì vì sao lại giữ cậu ấy làm tiếp?”
Park Chanyeol lắc đầu: “Vấn đề nằm ở chỗ, Do Do một mực không chịu tin tưởng tình cảm mà Kim Jongin dành cho cậu ta, luôn cảm thấy Kim Jongin vì lòng tự trọng nên mới làm thế. Nhưng mà thật ra thì tớ cũng cảm thấy Kim Jongin cần phải biểu đạt thành ý giữ người ta ở lại, thích thì thích, không thích thì không thích, làm chuyện nửa vời như vậy là có ý gì chứ~ Mặc dù lòng dạ Do Do cứng rắn nhưng tuyệt đối không phải người có tâm địa sắt đá… Anh Yifan cũng lôi anh Xing Xing về được rồi, hai người bọn họ vẫn không được…”
“Phư, ” Byun Baekhyun quyết định tìm tư thế thoải mái mà nằm trong lòng Park Chanyeol nghe kể chuyện: “Hai chuyện này khác nhau mà.”
“Dù sao thì bây giờ Do Do đang làm việc ở một công ty khác. Không biết bình thường cậu ta sống thế nào, mấy lần tớ gặp đều thấy cậu ta không được vui. Cũng không biết cậu ta có còn liên lạc với Kim Jongin hay không…”
“Tớ đoán… hẳn là có đó. Tớ cảm giác là, tuy rằng Do Do giận Kim Jongin phụ cậu ta, nhưng phần thích vẫn nhiều hơn một chút.”
“Tớ cũng cảm thấy như vậy… Ai, chẳng rõ ràng gì hết, Baek Baek, đợi hai ngày nữa gặp Do Do thì cậu phải giúp tớ khuyên nhủ đó.”
“Tớ? Khuyên nhủ cái gì chứ~” Byun Baekhyun bật cười: “Loại chuyện này chúng ta có thể vội vã cái gì được đây, nếu là người bình thường thì còn đỡ, đằng này lại là một thái tử không thể dễ dàng gặp được?”
“Ai…” Dịch chuyển thân thể, người nào đó có chút bực bội.
Quả nhiên đối với tình yêu của người khác, mình chỉ có được phần lo lắng suông thôi.
Im lặng một hồi, gặp Park Chanyeol vẫn cau mày, Byun Baekhyun liền rướn cổ lên hôn một cái lên cổ của cậu ấy, giọng nói êm dịu vang lên: “Chanyeol, qua sinh nhật Do Do cũng sắp đến năm mới rồi, cậu có tính toán gì không?”
“Hả? À… Tạm thời còn không có. Có lẽ là làm tiệc trong nhà~”. Dường như không nghĩ tới Byun Baekhyun sẽ nhảy đến đề tài này, trên mặt của Park Chanyeol lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Tớ phải về nhà vài ngày, một năm cũng không gặp mặt ba mẹ được mấy lần. Lần này…”
“Cậu cứ về nhà đi~~ Tớ và con trai ở nhà chờ cậu”
“Ai~ Cậu đừng cắt ngang tớ, tớ muốn nói, lần này tớ dẫn cậu và Sehun cùng nhau về nhà ăn lễ mừng năm mới, có được không?”
“… Hả?”
“Tớ không muốn để một mình cậu và Sehun ở nhà ăn lễ mừng năm mới, đúng lúc muốn giới thiệu hai người với ba mẹ tớ, cậu cảm thấy như thế nào?”
“… A…”
“Mà phải thôi, nếu như cậu cảm thấy không ổn thì cũng không sao hết. Tớ có thể nói với ba mẹ sẽ về ở ít đi vài ngày, thật ra tớ cũng muốn sớm trở về với hai ba con~~”
“… A! Cái gì! Baek Baek, cậu muốn dẫn tớ và Tiểu Bạch Cửu về nhà ăn tết??”
=口= Thật ra là đến cùng thì tên này có nghe lời mình nói hay không đây!
Đêm hôm đó, weibo của 《 Nhà có Bạch Cửu 》không giải thích được mà xuất hiện hơn mười tin tức giống nhau như đúc.
[A Chan phải dẫn vợ con về gặp ba mẹ vợ rồi ///ㅅ///]
[A Chan phải dẫn vợ con về gặp ba mẹ vợ rồi ///ㅅ///]
[A Chan phải…
Trong đó, có một phản hồi đặc biệt nằm ngoài muôn vạn tiếng chúc phúc.
[Xem ra anh thật sự mù rồi! Thằng khốn này sưởi ấm hạnh phúc nhà các người còn tỏ vẻ đáng yêu nữa! Khốn khiếp, anh đi tìm cô em chân dài, anh không dẫn mấy người đi chơi nữa!]
BY người bạn hay dạo mạng: ‘Ông Lu đã xem tới chán ngấy’.
Chúc quân, *khụ khụ*, chúc quân may mắn.
————————-
Chúc quân:Một cách xưng hô mấy chàng công vậy thôi TvT