Cũng không tính là ngoài dự liệu, tuyển thủ Oh Sehun, trong đại hội thể dục thể thao cho cả nhà lần thứ nhất… đứng bét bảng.
Huang Zitao cũng không lấy được giải nhất, bởi vì nửa sau nó đều gần như loanh hoanh bên người Oh Sehun.
“Hun Hun, cậu đừng dẩu môi nữa… Mama vừa mới đồng ý với tớ! Tuần sau mama sẽ dẫn chúng ta đi khu vui chơi, không được giải nhất cũng có thể đi khu vui chơi đó! Tớ gắp gấu gấu cho cậu!”
Oh Sehun vẫn cúi đầu y như thế, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn viết đầy mất hứng: “Sao tớ lại đứng bét… Tớ không muốn đứng bét đâu…”
“Hun Hun không có đứng bét mà! Còn có, còn có Táo Nhỏ nữa, Táo Nhỏ mới đứng bét!” Huang Zitao vội vàng xua tay nói.
“Đào Đào nói bậy… Táo Nhỏ đi Mỹ với ba mẹ bạn ấy rồi, chưa từng đến tham gia đại hội thể dục thể thao mà…”
Dần dà, Huang Zitao hùng hết mưu mẹo trên người vẫn không thể thành công trong việc dỗ cho Oh Sehun vui lên —— Hả, hôn nhẹ hả, đương nhiên là có hôn rồi! Chỉ có điều là lúc này đây chiêu đó hình như không có hiệu quả mấy…
Tới lúc tan học, Huang Zitao bị Huang baba bế về nhà. Gấu trúc một tay ôm cổ baba mình, một tay không ngừng vung vẫy về phía Oh Sehun: “Hun Hun, nói rồi đó nha! Tuần sau đi khu vui chơi với tớ, nghìn vạn lần nhớ kỹ phải đi với tớ~~ Hun Hun, Hun Hun nha~~”
Huang baba đẩy kính mắt có chút bất đắc dĩ, quay đầu hướng Huang mama ở bên cạnh nói: “Thằng nhóc này sao cứ huyên thuyên mãi thế… Tại em không đấy.”
Huang mama lạnh nhạt tiếp một câu: “Anh nhìn dáng vẻ nó sợ Sehunie kìa… Tại anh không đấy.”
“Hun Hun, Hun Hun, tớ phải về nhà đây~~~ Hun Hun~~”
Oh Sehun quả thật là có chút mất hứng, nhưng mà so ra, hình như Byun Baekhyun còn mất hứng hơn nó.
“Chanyeol, cậu làm gì thế? Sao lại tự mình đưa ra quyết định! Sao không bàn bạc với tớ một chút rồi mới hẹn người đàn bà kia đi ăn cơm!”
“Tớ muốn giải quyết vấn đề…”
“Cậu có biết mình đang làm gì không… Ăn xong bữa cơm này cũng là đưa một nửa con trai ra rồi, cậu đừng nói với tớ là cậu không biết… Chan Chan, cậu như vậy rất dễ làm người khác tức giận… Cũng không hỏi ý tớ và Tiểu Bạch Cửu, chẳng phải chúng ta là người nhà sao…”
“Hing… Daddy…”
Cảm giác được góc áo của mình bị túm một chút, Byun Baekhyun cau mày quay đầu nhìn thoáng qua, Oh Sehun đang rụt rè nắm lấy vạt áo cậu: “Daddy, tại sao lại cãi nhau với baba… Không được cãi nhau… Đừng cãi mà…”
Khẽ thở dài một hơi, Park Chanyeol đi qua bế thằng bé lên, yêu thương mà áp mặt lên mặt thằng bé, ôn nhu trấn an: “Không có~ Baba không có cãi nhau với daddy~ Bạch Cửu đừng sợ…”
Byun Baekhyun cho tới bây giờ cũng chưa từng nghi ngờ tình cảm mà Park Chanyeol dành cho Oh Sehun.
Cậu từng nghi ngờ cậu ấy có phải là một baba xứng chức hay không, cũng từng nghi ngờ cậu ấy có phải là một người yêu hợp cách hay không, thậm chí cậu từng nghi ngờ cậu ấy có thật tâm thật ý yêu mình hay không. Nhưng phần tình cảm mà Park Chanyeol dành cho Oh Sehun, cậu chưa từng mảy may do dự.
Tên ngu ngốc này quá lương thiện… Luôn muốn dùng hai tay của mình dựng cho Oh Sehun một thế giới nhỏ tràn ngập sắc màu, uất ức gì cũng không để cho nó gánh chịu, chuyện gì cũng tự mình chống đỡ, dù cho thằng bé này không có chút quan hệ máu mủ với cậu ấy, thậm chí nói thẳng ra là nuôi con dùm cho người phụ nữ cắm sừng trên đầu mình…
Tựa như vĩnh viễn không muốn người khác trải qua những chuyện không hay mà cậu ấy từng trải qua.
Lại còn không tự hỏi bản thân xem mình có mệt mỏi hay không, có phải cũng cần được bảo vệ, được chăm sóc hay không.
Nhưng mà trong lòng Byun Baekhyun bất kể là thế nào vẫn không vượt qua được chướng ngại kia.Những ngày tháng sớm chiều chung sống với thằng bé cậu đều đã quên rồi sao? Tại sao có thể cứ thế mà đưa con đi… Sẽ chết, Park Chanyeol, cậu sẽ khổ sở đến chết đấy.”
Là Tiểu Bạch Cửu mà cậu đã yêu mến như thế đó, là Tiểu Bạch Cửu đó.
“Baba, con không vui… Bạch Cửu được giải nhất từ dưới đếm lên~~ Hu hu…” Ôm cổ của Park Chanyeol, Oh Sehun bập bẹ làm nũng.
“Không có việc gì~ Chẳng phải là không được đi khu vui chơi thôi sao~ Baba cho con cưỡi ngựa~~ Không được dẩu môi nữa~ Tiểu Bạch Cửu của baba mới sẽ không buồn bã, có phải không?”
Đỡ hai chân Oh Sehun để thằng bé ngồi vững trên vai mình cưỡi ngựa, thằng bé quả nhiên chỉ trong chốc lát liền vui vẻ trở lại, túm lấy hai lỗ ta to của baba, còn ra dáng mà la hét: “Jia jia! Tiến lên đi baba!! Tiến lên đi!”
Nhìn dáng vẻ hai ba con cười đùa chạy tới chạy lui trong phòng học, Byun Baekhyun bỗng dưng cảm thấy trong lòng chỉ có xót xa chứ không phải là ngọt ngào.
Bất kể là như thế nào, bất kể là thế nào cũng không thể chấp nhận bài toán số người trong nhà có thêm phép trừ.
Chanyeol a, sau này tớ sẽ không tùy hứng nữa, nhưng mà lúc này đây, cậu cứ mặc tớ đi, có được không?
Trầm tư một lúc, Park Chanyeol đã lôi kéo Oh Sehun đứng ở trước mặt của Byun Baekhyun, bởi vì cõng thằng bé chạy cả buổi nên trên trán đều rịn mồ hôi, ánh mắt nhìn Baekhyun lại ôn như, như là đang lấp lánh những tia sáng nho nhỏ.
“Baek Baek, cậu còn giận tớ sao?”
… Đồ đần.
Thấy Byun Baekhyun không nói chuyện, Park Chanyeol gãi gãi đầu giải thích: “Tớ không phải… Tớ cũng không nỡ đem thằng bé… Nhưng mà…”
… Đồ đần, Park Chanyeo l, cậu là đồ đần!
Không có phản ứng chó bự quýnh quáng nên nói lắp, Byun Baekhyun phất phất tay ra hiệu cho chó con chạy vào vòng tay cậu. Byun Baekhyun xoa đầu nó, dịu dàng nói ra: “Tiểu Bạch Cửu, lát nữa nữa ăn cơm phải lễ phép, nghe lời baba và daddy, có biết không?”
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đã đổ đầy mồ hôi, ngoan ngoãn khẽ gật đầu, ngay sau đó thì ngáp một cái, đại khái là có hơi mệt rồi.
“Daddy, Bạch Cửu buồn ngủ…”
Ôm lấy thằng bé đang lười biếng, Byun Baekhyun vừa ngẩng đầu liền đối mặt với ánh mắt có chút kinh ngạc của Park Chanyeol.
“Có một câu mà cậu nói cũng đúng, dù sao cũng là ba mẹ ruột, gặp một mặt vẫn là nên.”
“Baekhyun…”
“Nhưng mà, tớ tối đa chỉ có thể tiếp thu đến mức này. Cậu là của tớ, con trai cũng là của tớ, ai chia rẽ một nhà ba người của chúng ta thì liều với người đó!”
Nhìn thấy bộ dáng Byun Baekhyun nghiêm túc ôm chặt Oh Sehun như kiểu “Ai giành con với tớ thì tớ cắn chết người đó, cùng lắm thì chết chung cả lũ”, Park Chanyeol đột nhiên bị cậu ấy chọc cười.
Mặc dù cũng vì sự nhận thức muộn màng của mình mà cảm thấy thổn thức, nhưng ở trong tình cảnh này, lần đầu tiên đặc biệt cảm nhận sâu sắc rằng “Mình có một gia đình.”
Gia đình thuộc về Park Chanyeol, gia đình của chúng ta.
Oh Miri và Oh Imhang đặt chỗ ăn cơm ở nhà hàng nằm trên tầng cao nhất của một khách sạn năm sao. Hai vợ chồng đến sớm một lúc, Oh Miri như có chuyện tranh chấp vối Oh Imhang.
“Ông đây đã bỏ ra nhiều tiền như vậy để mời bọn họ ăn cơm chỗ này! Còn mua thứ đồ chơi vớ vỉn cho thằng nhóc kia, mấy trăm đồng đó không bằng đi mau gói thuốc xịn!”
Oh Miri thở dài, bất mãn liếc nhìn Oh Imhang, nhưng cũng đã quen với người đàn ông xấu tính này: “Đã lâu rồi không gặp Sehun, rất nhớ nó, cảm thấy cũng nên mua chút gì đó… Nó vui vẻ thì nói không chừng sẽ đồng ý đi theo chúng ta~”
“Hừ, không muốn cũng phải muốn, anh cũng không có thời gian đợi. Em nhớ lát về mua cho con em hai bộ quần áo sang sang một chút, như vậy phần thắng sẽ lớn hơn… Mẹ nó, lại phải tốn tiền!”
“Imhang, Sehun là con trai của hai chúng ta mà, đừng nói như là con của mình em. Nếu không có Sehun thì cái chuyện be bét của anh còn không biết phải giải quyết thế nào đấy!”
Bị Oh Miri mắng, Oh Imhang trề môi không phản đối: “Được được được, con của anh, Sehun là con của anh, được chưa?”
Oh Miri vẫn không vui vẻ gì mấy mà lườm Oh Imhang: “Đồ không có lương tâm.”
Người đàn ông ở đối diện chân bắt chéo, gương mặt ngược lại là chẳng quan tâm gì cả: “Chỉ cần có thể giúp anh giải quyết công việc, em muốn anh gọi nó là ba cũng còn được…”
Một lát sau, Park Chanyeol và Byun Baekhyun dẫn theo Sehun đến.
Oh Sehun mới vừa tỉnh ngủ, dụi mắt mơ màng đi theo sau lưng Park Chanyeol, còn chưa kịp phản ứng chuyện đang xảy ra thì đã rơi vào một vòng tay xa lạ.
“Con trai… Con trai, mama nhớ con muốn chết…”
“Hing…”
Thằng bé dùng sức giãy giụa một chút, sau khi thấy rõ người tới là Oh Miri, vốn là đang ngẩn người, lại lập tức vọt khỏi vòng tay Oh Miri, trốn ở phía sau Byun Baekhyun không nói gì cũng không chịu đi ra.
Đáy mắt Oh Miri đã mau chóng hiện lên vẻ thất vọng: “Sehun… Con không nhớ mama sao…”
Cũng không được đáp lại.
Cảm giác được có một cái tay nhỏ nắm chặt lấy bắp đùi của mình, Byun Baekhyun có chút lo lắng mà xoay người ngồi xổm ở bên cạnh Oh Sehun, giọng nói rất dịu: “Tiểu Bạch Cửu, còn nhận ra bọn họ là ai không?”
Thằng bé cắn môi im lặng một hồi lâu mới không tình nguyện gật gật đầu: “… Là mama…”
Nghe được Oh Sehun còn nhận ra mình, Oh Miri quá mức vui mừng, nắm lấy Oh Imhang vội vàng giới thiệu: “Con trai ngoan, đây là baba con, Oh Imhang, mau kêu baba đi…”
“Baba con là Park Channal!”
Oh Imhang cũng học theo bộ dáng của Byun Baekhyun mà ngồi xổm xuống, cũng cố gắng cho Oh Sehun một nụ cười thân thiện: “Cục cưng, ba là ba ruột của con, ba mới thật sự là baba của con…” Nói xong cũng muốn ôm con, nhưng lại bị Oh Sehun linh hoạt tránh né.
“Baba con là Park Channal!”
“Không, bảo bối, sao mà giống được… Ba ruột với ba nuôi sao có thể so đo, ba ruột mới là ba của con~~ Đến đây, đến chỗ baba được không?”
Byun Baekhyun ở một bên không thể ức chế mà hừ một tiếng.
Đúng vậy a, ba ruột sao có thể so đo với ba nuôi, ba ruột chỉ sợ con trai tè dầm ra sao cũng chưa từng thấy qua, còn ba nuôi liền drap giường cũng không biết giặt sạch biết bao nhiêu lần rồi.
“A đúng rồi, vẫn chưa giới thiệu với mọi người. Miri, Imhang, người này chính là Baekhyun, là người yêu của tôi.” Thấy sắc mặt Byun Baekhyun không đúng lắm, Park Chanyeol vội vã đưa tay nắm lấy bờ vai cậu, cố làm ra vẻ tự nhiên, hi vọng bầu không khí cũng không quá khó xử.
Oh Imhang không chút che giấu mà nhìn Byun Baekhyun từ trên xuống dưới, điều này khiến anh Byun càng không thoải mái. Nhưng mà so ra, Oh Miri hoàn toàn đặt trọng tâm trên người Oh Sehun.
“Sehun, Sehun~ Mama mua cho con người máy đồ chơi này…”
Park Chanyeol vỗ nhẹ vào sau lưng của Oh Sehun, thằng bé dẩu môi, chân này xoắn chân kia đi tới trước mặt Oh Miri.
“Thích không? Ba mẹ thật lâu không gặp Sehun rồi, cũng không biết con thích gì, tặng con một người máy thật to được không?”
Vừa nhìn thấy món đồ chơi trong tay Oh Miri, Oh Sehun lập tức vui lên, vội vàng quay người lại cầm lấy tay của Park Chanyeol lắc lắc: “Oa… Là loại người máy biến hình… Baba nhìn đi!! Là con hôm qua Bạch Cửu thấy trong TV rồi nói với baba đó!!”
“Vậy hãy mau cám ơn mama đi~”
“Cám ơn… Mama…”
“Ngoan… Sehun a, mama ôm một cái được không?”
Ôm người máy lớn trong tay, Oh Sehun do dự một chút, vẫn gật đầu.
“Con trai ngoan, đã lớn như vậy rồi… Mama nhớ con muốn chết… Những ngày qua con sống có tốt không, có nhớ mama không?”
Sự chú ý của thằng bé trong lòng nhưng thật giống như đã hoàn toàn bị người máy hút đi: “Mama… Mama biết nhấn nút nào có thể phun nước không? Trong TV nói mắt có thể phóng ra ánh sáng màu xanh a…”
Cho dù là gà với vịt nói mẫu tử tình thâm, trong mắt Park Chanyeol vẫn là mẫu tử tình thâm.
Hình như lúc nào cũng đang ngầm so sánh, nhưng trong lòng lại biết, cậu ước chừng không thắng được.
Nhìn hai gương mặt với độ tương tự cực cao kia sẽ biết, chỉ bằng vào điều này, cậu vĩnh viễn cũng không đạt được.
Byun Baekhyun vẫn đặt sự chú ý trên người Oh Imhang, hiện đang định ngồi bên cạnh làm chậu kiểng —— So với Oh Miri, Oh Imhang gần như không có đưa mắt nhìn Oh Sehun mấy lần, ngược lại là càng không ngừng bỏ tay vào túi quần móc móc cái gì đấy, bộ dạng như là rất nóng nảy.
Hẳn là bị nghiện thuốc lá.
… Nếu quả thật là người đại phú đại quý, sao mà ngay cả giày da cũng không lau sạch?
Lúc cười lên thì khiến người ta cảm thấy cực kì không thoải mái.
Vừa ngồi xuống, đồ ăn còn chưa có bưng lên thì Oh Imhang liền trực tiếp la hét lúc nào có thể trả Oh Sehun về, dường như không cũng có ý định ném một lời cảm ơn cho phía Park Chanyeol đã dốc lòng chăm sóc con của bọn họ rất lâu.
… Đừng quậy nữa, hắn sao có thể làm baba của Tiểu Bạch Cửu.
“Baba, ba muốn đưa Bạch Cửu đi đâu vậy?”
Trong bữa tiệc, Oh Sehun đang cố gắng lột tôm, đột nhiên nghe thấy lời Oh Imhang nói, liền tò mò nhìn Park Chanyeol hỏi.
“Đưa con về bên ba mẹ, sau này Sehun sẽ sống cùng với ba mẹ rồi~” Oh Miri ôn hòa nói.
“Còn baba với daddy thì sao? Cũng cùng một chỗ sao?”
“À… Không có baba và daddy của con, chỉ có Sehun và mama, còn có baba ruột của con nữa… Cả nhà chúng ta sống cùng nhau nhất định sẽ…”
“Vì sao? Mama, không phải mama đưa con cho baba sao? Không phải mama không cần con sao?”
Bị Oh Sehun nhìn chằm chằm đến phát hoảng, Oh Miri ú ớ không thành lời, đành phải kéo tay áo của Oh Imhang.
“Con trai cưng… Mama của con đâu có nói không cần con, chỉ là trước đây có chút chuyện nên đành phải tạm thời giao con cho Chanyeol baba để cậu ấy giúp chăm sóc cho con. Hiện tại ba mẹ đã giải quyết xong chuyện, tới đón con về nhà đây~”
Đối với việc giải thích, Oh Imhang tựa hồ quen việc dễ làm, còn dễ hơn là khi hắn hướng về Oh Sehun giả làm từ phụ.
“Nhưng mà, nhưng mà con ở cùng với baba và daddy nha… Nhà của con ở đường Hành Tinh, cư xá Đại Bạch Nha…”
Park Chanyeol rốt cuộc chen vào một câu: “Tiểu Bạch Cửu, sống cùng với mama và baba phải ngoan ngoãn, có biết không?”
Byun Baekhyun ở bên cạnh lập tức không vui: “Chan Chan, cậu nói nhăng gì đấy! Chuyện này còn chưa đâu vào đâu hết!”
“Hơ, sao mà chưa đâu vào đâu được, Chanyeol cũng nói trả con cho chúng tôi rồi, cậu còn ngăn cản cái gì nữa…” Oh Imhang cũng không vui theo.
“Chanyeol là quả hồng mềm để cho các người tùy tiện nắn bóp, nhưng mà tôi không phải! Đừng tưởng rằng nói ra hai ba câu dễ nghe, lấy trò liên hệ máu mủ hay mẫu tử tình thâm gì đó ra lừa bịp thì chúng tôi sẽ theo các người! Chan Chan là cô nhi, dễ dàng bị các người chọt trúng, nhưng tim tôi không có bằng pha lê như vậy! Tôi sẽ không đồng ý đưa Sehun cho các người!”
Mặc dù đang trong lòng cảm thấy những lời hùng hồn này của Byun Baekhyun không khỏi làm phấn khởi lòng người, nhưng Park Chanyeol vẫn không nhịn được mà lầm bầm một câu: “Cậu mới là quả hồng mềm, cậu mới tim pha lê…”
Tốt xấu gì người ta cũng là công kia mà!
Oh Imhang cũng không phải là người sợ kẻ mạnh, nghe xong Byun Baekhyun nói như vậy, trực tiếp ném đôi đũa trong tay xuống: “Ơ hơ, bảo sao hôm nay Chanyeol chủ động tìm Miri nói muốn cùng nhau ăn cơm, thì ra là dẫn theo người giúp đỡ! Dù sao thì nó là máu của tôi, là con của tôi, các người nói không trả là không trả sao? Có tin tôi kiện cho các người ra tòa luôn không? Đến lúc đó các người không những phải trả con cho tôi mà con phải đền tiền!”
“Imhang, anh đừng gây nữa…”
“Có bản lĩnh thì anh kiện đi! Tôi đây cũng muốn nhìn xem, là ba ruột không làm hết một nửa trách nhiệm, tùy tiện ném con ruột cho người khác sẽ thắng, hay là ba nuôi xem Tiểu Bạch Cửu còn nặng hơn mạng của mình sẽ thắng!”
“Baek Baek, cậu đừng như vậy…”
“Thì ra là vậy, hôm nay các người tới nói không chịu trả thằng bé lại cho chúng tôi, đúng không? Thời buổi này đúng là có nhiều chuyện lạ,” Oh Imhang cười lạnh một tiếng, đột nhiên chỉ thẳng một ngón tay về phía Park Chanyeol: “Chanyeol, chẳng phải trước đó cậu đã đồng ý hết rồi sao? Giờ lại lật lọng kéo người yêu đến đây cãi nhau, chẳng lẽ thứ gay như các người đều làm những chuyện như vậy sao?”
Lúc này, trong lòng của Byun Baekhyun liền trầm xuống một chút: “! Cái gì! Chanyeol, cậu đã đồng ý với bọn họ? Sao cậu lại đồng ý với bọn họ!”
Park Chanyeol có chút mơ hồ: “Hả? Tớ, tớ không có…”
“Chanyeol, này là do cậu không đúng, trong cú điện thoại trước đó cậu nói chuyện rất thoải mái mà, nói không có vấn đề gì, sẽ trả thằng bé lại cho chúng tôi đàng hoàng, giờ lại làm thành như vậy, tôi rất khó xử đấy…”
“Tôi chỉ nói là tôi cần có thời gian để suy nghĩ…”
“Đúng vậy, đúng vậy. Chuyện này tôi hiểu. Cậu nói cần có thời gian suy nghĩ xem nên nói với Baekhyun thế nào. Cậu cảm thấy phận đồng tính còn dẫn theo một thằng bé rất là không ổn, miệng lưỡi thiên hạ rất ghê gớm, để cho thằng bé biết mình được một đôi gay nuôi lớn cũng rắc rối lắm. Hơn nữa, con trai lớn lên không chừng cũng sẽ đi sai đường, nên hiển nhiên là để tôi và Miri nuôi là tốt nhất… Chỉ là không biết nên nói với Baekhyun thế nào, tôi hiểu mà~ Nhưng mà xem ra, cậu vẫn chưa giải thích với cậu ấy…”
Mặt của Byun Baekhyun vù một cái liền trắng bệch.
“Chan, Chanyeol?”
“Tớ không có nói như vậy…!! Tớ chỉ lo lắng chúng ta không thể cho Tiểu Bạch Cửu một gia đình hoàn chỉnh, tớ không có đồng ý đưa Tiểu Bạch Cửu cho bọn họ!!” Park Chanyeol bị làm cho bối rối lại nổi nóng lên, vội vàng giải thích với Byun Baekhyun.
Nhưng không nghĩ, nhất thời tìm sai từ, thế là lại thành công làm bác sĩ Baek đang trong cơn tức giận hiểu sai ý cậu: “Cái gì gọi là không thể cho một gia đình hoàn chỉnh… Chẳng lẽ trong lòng cậu cả tớ và đầu đều có chỗ thiếu hụt sao? Chẳng lẽ cậu vẫn luôn cảm thấy chúng ta khác người…”
“Tớ không có… Baek Baek, tớ không có!! Chẳng qua là tớ cảm thấy bởi vì quan hệ của chúng ta như vậy, có rất nhiều thứ không thể cho Tiểu Bạch Cửu, cho nên tớ mới cảm thấy nó sống cùng với ba mẹ e rằng mới là tốt nhất cho sự phát triển của nó…”
“Quan hệ của chúng ta thế nào… Thật ra thì vấn đề đều nằm chỗ tớ phải không? Mẹ nó, nếu tớ là con gái thì căn bản là cậu sẽ không nghĩ đến chuyện trả Tiểu Bạch Cửu lại, có đúng không!!”
“A, điên thật đấy… Em gái cậu Byun Baekhyun, cậu nghe tớ giải thích có được hay không! Lại không nghe giải thích liền mở súng máy! Tớ xin cậu nói lý một chút có được không!!”
“Tớ cũng xin cậu nghĩ đến cảm nhận của tớ có được không? Tớ đâu có buộc cậu làm người đồng tính! Chớ mỗi khi có chuyện lại đổ tội lên người của tớ có được không?!”
“Tớ đổ tội lên người cậu hồi nào! Người khác nói cái gì cậu cũng tin, còn tớ nói toạc con mẹ nó mồm thì cậu cũng cũng xem là nói nhảm!”
Vốn cũng không phải là một khung cảnh ấm áp, hiện tại xem như triệt để biến thành chiến trường —— mặc dù là trận nội chiến nghìn vạn lần không nên xảy ra.
Oh Miri vứt cho Oh Imhang một ánh mắt khi dễ: “Imhang, anh hơi quá đáng đấy. Cho dù là vì muốn con trai…”
“Không thể trách anh được, dễ dàng lật thuyền trong rãnh như vậy, cũng quá yếu~”
“Muốn đòi con lại thì anh cũng cần chi phải châm ngòi ly gián… À đợi một chút, Sehun đâu?”
Lại nói tiếp, không biết là có buồn cười không, màn tranh cãi và cướp đoạt này là vì Oh Sehun, mọi người đều nói này là vì Sehun, kia cũng vì Sehun.
Nhưng mà lúc thằng bé ôm người máy trốn xuống bàn khóc đến sắp ngất đi, cũng không có ai để ý tới nó.
“Hu hu… Sao lại phải cãi nhau… Daddy không được hung dữ với baba mà…”,
“Sao baba lại không cần Bạch Cửu rồi… Chẳng phải baba thích Bạch Cửu nhất sao…”
“Hing… Không được… Đừng dẫn con đi… Không được cãi nhau…”
Đến cuối cùng vẫn là Oh Miri chui xuống dưới bàn ôm Oh Sehun mặt mũi đều là nước mắt ra. Không biết có phải trong lòng cảm thấy uất nghẹn và bất lực hay không, thằng bé đột nhiên ôm lấy Oh Miri, hing hing mà mà khóc rống lên.
Bên kia, Park Chanyeol và Byun Baekhyun lập tức ngừng cãi nhau, hai người đều muốn tiến lên ôm Oh Sehun vào trong lòng dỗ dành, lại đồng thời đơ ra tại chỗ bước đi không được.
Oh Imhang cảm giác mình thật sự là đang thưởng thức trò hay.
“Đừng khóc, đừng khóc mà~~ Sehun là đàn ông con trai~~ Đừng khóc đừng khóc~~”
“Hu oa… Mama, mama…”
“Mama ở chỗ này, ở chỗ này đây bảo bối của mẹ~~~~”
“Mama…”
Oh Sehun ôm chặt Oh Miri, một tiếng một tiếng kêu mama, Park Chanyeol nghe được tim đều tan nát —— Nhưng cũng là lần đầu tiên, ý thức được rõ ràng, cậu không phải là người mà Tiểu Bạch Cửu cần.
Vẫn luôn là baba, và daddy mà.
Đột nhiên, vào lúc nó đau lòng và khổ sở như vậy, người mà nó hô lên, lại là “Mama”.
Byun Baekhyun bỗng dưng bắt đầu bối rối, quay đầu nhìn Park Chanyeol, nhìn miệng người kia đóng đóng mở mở, là đang nói chuyện.
“… Tôi… dẫn Tiểu Bạch Cửu về nhà thu dọn đồ đạc, hẹn thời gian mai gặp sau.”
Park Chanyeol, đến cùng, cậu vẫn không hỏi tớ một câu.
“Được rồi! Vậy ngày mai điện thoại liên lạc! Tôi biết rõ Chanyeol là người hiểu chuyện mà!” Oh Imhang ngồi ở trên mặt bàn vây xem nửa ngày thoáng cái nhảy xuống, ý cười ở khóe miệng không sao giấu được, tâm trạng phải nói là cực tốt.
“… Ừ.” Park Chanyeol cúi đầu, vẻ mặt không nhìn ra là thế nào: “Vậy… tôi có thể dẫn Tiểu Bạch Cửu đi được chưa…”
“Nếu mà cậu đưa Tiểu Bạch Cửu đi,” Byun Baekhyun gắt gao nhìn chằm chằm vào Park Chanyeol, dường như là đang cố sức chịu đựng để nước mắt đừng chảy ra, “Park Chanyeol, nếu mà cậu đưa con trai đi, thì hai chúng ta cũng xong luôn… Tớ không có đùa với cậu đâu.”
“… Tiểu Bạch Cửu, đi kìa con.”
“Mama… Mama…”
Oh Sehun khóc đến thở không ra hơi, nấc hơn nửa ngày cũng không nói được một câu đầy đủ, khiến Oh Miri kinh ngạc đến nói không ra lời. Thằng bé này… cho dù là trước kia… cũng không quá thân thiết với mình.
“Mama ở chỗ này đây, Sehun đừng sợ ~~”
“Mama, mama, con, con trả người máy lại cho mẹ, con không cần người máy… Mẹ cũng trả con cho baba và daddy có được không, đừng dẫn con đi…”
“Con không muốn, con không muốn xa baba và daddy…”
“Chúng ta ngéo ngéo tay làm dấu đi…”