“Thi Thi, tin tức tốt!”
Tả Viên Viên vừa la to, vừa chạy một mạch như điên đến thư phòng của muội muội.
“Đã trở lại, Doãn thiếu đã trở lại!” Tả Viên Viên vội vàng tuyên bố, vỗ về ngực thở dốc.
Tả Thi Thi kìm lòng không đậu đứng lên, tiến lại nghe tin tức.
Nàng chưa từng thất thố như vậy, dung nhan trong trẻo, lạnh lùng
thường ngày thiếu mất sự ung dung, nàng mở miệng như là muốn hỏi chuyện
gì nhưng lại dừng lại, như là có gì đó khó nói.
Tả Viên Viên cũng biết nàng muốn hỏi cái gì, trịnh trọng tuyên bố:“Không có việc gì, còn sống.”
Lo lắng suốt mấy ngày rốt cuộc đã có thể thả lỏng, làm cho Tả Thi Thi không khỏi mệt mỏi ngã ngồi lên ghế.
“Nói là không có việc gì cũng không đúng.” Tả Viên Viên sửa chữa
nói:“Nghe nói bị thương rất nặng, may mắn là có Hoắc thiếu đi cùng, tuy
rằng mất một phen công phu nhưng cũng đã cứu được người trở về, nếu
không nghe nói nghiêm trọng đến mức ngay cả di chuyển cũng là vấn đề”
“Như vậy nghiêm trọng nha.” Tả Thi Thi nói nhỏ, nhịn không được nghĩ
nếu trải qua tai nạn bị trời sụp đất lở thì thương thế sẽ nghiêm trọng
thế nào.
“Như vậy mà vẫn thóat chết, lưu lại cái mạng đã là may mắn dường nào” Tả Viên Viên thở lớn một hơi nói ” lúc trước vì không muốn cho ngươi lo lắng cho nên ta không nói ra, vừa nghe nói Dõan thiếu đi ra bên ngòai
gặp phải động đất, bị núi lở chôn vùi, ta cảm thấy lành ít dữ nhiều nên
một lần nữa lại giúp ngươi xem xét đối tượng mới”
Đôi mi thanh tú nhíu lại, lời này làm cho Tả Thi Thi thấy không vui.
Mạng người quan trọng, lúc này như thế nào mà còn có tâm tư này?
Tả Viên Viên như bừng tỉnh đại ngộ chợt vỗ tay nói ” thảm, ta chỉ lo
đến nói cho ngươi tin này mà quên không hỏi đến tình hình thương tích,
nếu thiếu cánh tay hay thiếu cái chân thì thật không ổn, ta lại phải đi
hỏi thăm đây”
Tả Thi Thi mắt thấy tỷ tỷ một chút cũng không lãng phí thời gian, lời nói vừa xong liền đi ra ngòai, tim đập mạnh và lọan nhịp một chút sau,
nhịn không được sâu kín thở dài.
Quá mức ham thích .
Đối với việc hôn nhân của nàng, tỷ tỷ vẫn quan tâm quá mức như thế.
Nàng vẫn che giấu ý nghĩ của mình, chưa từng nói ra điều gì, vẫn nghĩ
thành thân là nhân sinh phải trải qua, nếu không tránh khỏi, nhất định
phải chọi đối tượng để gả vậy thì để cho tỷ tỷ thu xếp cũng tốt.
Nhưng từ sau khi tin tức Dõan Thủy Hử gặp nạn được truyền đi, làm cho Tả Thi Thi có chút không nhịn được nữa
Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, đừng nói là ngày thường
thường xuyên được Dõan Thủy Hử tặng nhiều lễ vật, quà cáp đồng thời tỷ
muội nàng vẫn nhận được chiếu cố của hắn, cũng nhờ vị thế của hắn mà ở
nhiều nơ các nàng cũng được nể mặt.
Hôm nay cho dù người gặp tai nạn không phải là Dõan Thủy Hử, là một
người không quen biết mà đại nạn không chết cầu được may mắn thì cũng
không nên lo lắng việc hắn có thiếu một cánh tay hay một cái chân.
Dù bực mình hành vi đó, cũng không phải Tả Thi Thi không hiểu đạo lý
làm người nhưng nàng có thể làm được gì? Đó là tỷ tỷ của nàng, hơn nữa
nàng cũng không thể làm như lòng vẫn mong muốn, tự mình đến nhà hỏi
thăm.
Chuyện đó không hợp lý, hợp tình…… Lại xấu hổ!
Tả Thi Thi thẳng đến hôm nay mới phát hiện, đối mặt với sự theo đuổi của Dõan Thủy Hử, nàng có bao nhiêu bị động.
Bị động đến…… Cho dù lo lắng cho thương thế của hắn, cảm thấy nên đi thăm nhưng lại không biết dùng vai trò gì để đến nhà.
Bằng hữu sao? Coi như cũng không phải.
Nữ tử quan trọng nhất là khuê dự, đối mặt với nhiệt tình của hắn nàng trước giờ vẫn dùng phong cách lãnh đạm đáp lại, như vậy nếu xưng là
bằng hữu với nhau thì nàng cũng không thuyết phục được chính mình. Nếu
đã không phải là bằng hữu thì nàng sao lại không biết xấu hổ mà trong
khi hắn cần tĩnh tâm an dưỡng lại đến quấy rầy?
Lại sâu kín thở dài.
Tả Thi Thi phát hiện…… Doãn Thủy Hử gặp nạn, sinh tử không rõ khiến
nàng phiền lòng. Nhưng sao người đã được cứu đưa về, đây là sự kiện đáng mừng mà nàng cũng vẫn thấy phiền lòng?
Một lần nữa lại chấp tay cầu nguyện.
Trước mắt nàng chỉ có thể cầu nguyện.
Người kể chuyện là người có vốn sống phong phú, thần quái huyền quái
hay các lọai ảo tưởng mạo hiểm, khó khăn…đều từ trong lời nói mà ra.
Những người này không chỉ có ở nhóm người trà dư tửu hậu nơi phố phường, tại các thành phố lớn cũng không thiếu.
Nhưng nếu người kể chuyện là người trong nhà thì…
“Mặt đất rung chuyển, nói thì chậm nhưng khi đó thì nhanh, Thủy Hử
thiếu hiệp thi triển khinh công giống như tên bắn vọt ra xa hơn mười
trượng, từ trong mưa to gió lớn mà đi…”
Nhảy hơn mười trượng?
Gân xanh nơi thái dương ẩn ẩn di động khi nghe những lời này.
Cái quỷ gì? nhảy, mười, trượng?Hắn là chim sao? hắn biết bay sao?
“Nhưng động đất liên tiếp diễn ra, hàng ngàn đất đá như thiên quân
vạn mã đuổi theo Thủy Hử thiếu hiệp thật nhanh, chớp mắt sống chết đã ở
trước mắt, đến tột cùng là người có thể thắng trời hay là thiên mệnh vẫn là không thể cãi lại?”
“Khẩn trương khẩn trương, kích thích kích thích…… Này mưa rền gió dữ, cát bay đá chạy một khắc, không !” Hì hì cười, trước một khắc người kể
chuyện ngữ điệu, nhịp điều còn đầy phong phú đột nhiên liền tuyên bố kết thúc.
“Nha, biểu tiểu thư!” Tiếng kêu này không mấy vui vẻ, làm sao mà câu chuyện lại ở lúc này bị ngưng lại?
“Đừng trách ta.” Phốc xích cười, người kể chuyện đang ngồi nhàn nhã
trên lan can chỉ chỉ người phía sau nói ” nói thêm gì nữa đi, hai mắt
của thiếu gia các người đã muốn phun hỏa”
Quay đầu lại thấy ngay đầu hành lang gấp khúc, người đang ngồi trên
ghế không phải là thiếu gia gặp đại nạn không chết của bọn họ sao?
Bốn, năm tên phó dịch chấn động, thế nào còn dám kháng nghị
Nháy mắt, người chăn ngựa nhớ tới cần phải chăm sóc cho người, kẻ
quét dọn cũng nói phải đi dọn dẹp một lượt mà tại phòng bếp nhớ còn có
việc chưa hòan thành.
Tan tác như ong vỡ tổ, đám người đang đứng nghe kể chuyện trong sân
chớp mắt đã chạy đi hết, không còn ai nghe, người kể chuyện chẳng những
không thấy xấu hổ mà khuôn mặt tựa tiếu phi tiếu lại rất hợp cùng hóa
trang thành thư sinh hào hoa phong nhã, càng tăng thêm sức quyến rũ, lộ
ra một cảm giác nhàn nhã, làm cho người khác rất muốn ở chung.
Nhìn nàng…… Đúng vậy, cho đến giờ Dõan Thủy Hử mới biết được chân
tướng, nội tâm cảm thấy rối rắm, phức tạp còn hơn là đem sổ sách trong
mười năm qua kiểm tra lại.
Ai có thể dự đoán được, hơn mười năm không thấy, lại gặp lại sẽ là thiên địa biến sắc như vậy.
Nguyên lai lúc ấy ở trong ngôi miếu đổ nát gặp nhau, lại cũng khi hắn gặp nạn thập tử nhất sinh mà cứu hắn một mạng lại chính là tiểu quỷ đã
từng nói: cứu hắn một mạng, hắn sẽ hồi đáp lại.
Tiểu quỷ đầu trưởng thành, so với tính cách hiếu động, ham chơi thuở
nhỏ thì khi trưởng thành có bộ dáng như vậy cũng là chuyện không quá khó tưởng tượng. Nhưng dù nghĩ thế nào cũng không nghĩ lại biến thành một
cô nương hàng thật giá thật.
Nữ ? Một biến hóa thật đáng sợ.
Thì ra, vì lý do nghịch thiên cưỡng cầu mà đến, vì để che giấu mệnh
số không nên tồn tại nên từ khi mới ra đời liền bị người nhà nuôi hắn
như một nam hài nhằm làm cho lão thiên gia lẫn lộn mà không đòi lại
người. Cứ như vậy cho đến năm nàng mười sáu tuổi, nghe nói là vì đã công đức viên mãn nên mới đổi về giới tính chân thật, từ nay về sau, tiểu
quỷ trở thành tiểu thư, biểu thúc trở thành biểu cô. Việc này ly ky đến
mức giống như tuyên bố Tôn Ngộ Không với Cửu Thiên Huyền Nữ là một,
khiến mọi người kinh ngạc cũng không thể lý giải được.
Cũng vì vậy hắn mới hiểu được mình xuất môn tìm kiếm biểu cô có tình duyên trắc trở lại chính là tiểu quỷ trong trí nhớ của hắn.
Rõ ràng là chuyện lớn như vậy nhưng cách đây vài ngày cha mẹ hắn mới
đối với việc thay đổi thân phận nghiêm trọng như thế nhớ ra rằng nên nói trước với hắn một tiếng. Thậm chí bọn họ còn ha ha cười, ngụy biện nói
“cũng khó trách chúng ta không nói với ngươi về biểu cô, nhìn bộ dạng
ngươi lúc đó cha mẹ còn nghĩ ngươi thật là tuyệt tình nha, tốt xấu gì
các ngươi cũng đã ở chung với nhau hai năm, thế nhưng khi muốn ngươi đi
ra ngòai tìm người, bộ dáng lại lạnh lùng như vậy”
Đối với những lời như vậy, Dõan Thủy Hử không nói gì, mà cũng chỉ có thể không nói gì. Nếu không thì hắn còn có thể làm gì?
Hơn nữa hắn phát hiện đối với chuyện nàng từ nam biến thành nữ, có vẻ như không thích ứng được chỉ có hắn.
“Hôm nay thời tiết thật tốt” Thượng San mỉm cười ” Tây Du đồng ý cho ngươi xuống giuờng sao?”
Từ khi bị thương nặng từ Yến Độ sơn trở lại Đồng Thành, Hoăc Tây Du
đã nghiêm cấm hắn chỉ có thể nằm yên trên giường tĩnh dưỡng, tính tới
tính lui cũng đã được một tháng rồi.
Đối lập với bộ dáng nửa sống nửa chết hơn một tháng trước thì khí sắc của Dõan Thủy Hử hiện nay đã khá hơn rất nhiều, đã có thể ra khỏi phòng chỉ là cái chân bị gãy thì chưa hồi phục, trước mắt chỉ có thể ngồi
trên ghế có tay vị phụ trợ. Y thuật của Hoắc gia quả thật đáng khen.
Thượng San quan sát một hồi, cuối cùng cũng gật đầu hài lòng, không
quên nói vài câu khiêu khích “vừa có thể xuống giường liền đến thỉnh an
ta, thực ngoan.”
“Ngoan cái đầu ngươi” Doãn Thủy Hử tức giận, chịu không nổi cái lọai người ỷ bối phận lớn mà lên mặt.
Cũng không ngẫm lại hai người tuổi tác không sai biệt lắm, thậm chí
nàng còn nhỏ hơn hắn một tuổi, liền ỷ vào bối phận cao hơn mà coi như
mình thực sự là trưởng bối.
“A, tức giận dữ vậy sao?” Thượng San vẫn tủm tỉm cười, đề nghị ” hay
là ngươi nói với Tây Du một tiếng, bảo hắn ngày mai bỏ vào trong dược
của ngươi thêm hai cân hòang liên để ngươi giảm nhiệt”
“Hai cân?” Doãn Thủy Hử phụng phịu, thực tế hỏi:“Kia, nhiều lắm đại nhất hang mới có thể hóa này đó dược?”
Thượng San phốc xích một tiếng bật cười.
Doãn Thủy Hử vốn định tiếp tục phụng phịu, nhưng thấy nàng cười đến vui, làm sao còn có thể tiếp tục.
Thấy hắn cũng lộ ra tươi cười, Thượng San liền hỏi nghiêm túc ” nói thật đi, thân mình có khỏe hơn không?”
“Ngươi không phải không nhìn thấy?” Dõan Thủy Hử cảm thấy hỏi điều
này thật quá dư thừa, cố gắng nhịn xuống một câu muốn hỏi: vì sao một
tháng qua cũng không nhìn thấy bóng dáng?
Việc này mặc kệ nghĩ như thế nào đều thực cổ quái. Từ khi bọn họ trở
về Đồng Thành, nàng dường như lúc nào cũng có việc làm, đây là lần đầu
tiên từ sau khi hắn gặp chuyện cùng nàng gặp mặt.
Có khoa trương tới mức đó không?
Dõan Thủy Hử trong lúc dưỡng bệnh lại dị thường lo âu. Hắn có nhiều
nghi vấn mà chỉ có nàng mới giải đáp được, mà nàng trong thời gian này
lại như thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, hắn chỉ có thể nghe thấy
một vài tin tức, tự nhiên là thấy lo. Cũng may vừa rồi Hoắc Tây Du sau
khi xem bịnh đã giải trừ lịnh cấm bắt hắn phải nằm yên trên giường, việc đầu tiên hắn làm là ra cửa tìm người.
Đóan rằng nàng bịa chuyện cũng là vì không muốn người ta biết được
chân tướng, hắn liền làm cho hạ nhân lui hết, chỉ còn lại hai người bọn
họ.
“Ngươi rốt cuộc là làm sao nói mà mọi người đều tin?” Hắn đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp hỏi
“Đây gọi là thiên phú, ngươi làm sao hiểu được” Thượng San một chút tư thái nhăn nhó, né tránh cũng không có đáp
Thiên phú? Dõan Thủy Hử nghe xong càng thấy mơ hồ.
” Là cha ta phát hiện, hắn nói đó chính là thiên phú, ta cũng không
biết vì sao như sự tình từ miệng ta nói ra, mọi người đều thích nghe, ta cũng không có biện pháp”
Doãn Thủy Hử trừng nàng.
“A, không phải là muốn hỏi ta bí quyết để được người khác hoan nghênh chứ?” Thượng San bày ra vẻ mặt vô tội.
“Ta muốn biết ngày ấy lở núi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Ngươi hỏi ta?” Thượng San nhìn hắn tỏ vẻ kinh ngạc, hỏi ngược lại ”
ngươi không phải là đương sự sao, ngươi là ở hiện trường, còn hỏi a”
Doãn Thủy Hử lại trừng nàng. Nếu hắn có một chút ít ấn tượng, không cần mở miệng hỏi nàng?
Ngày đó, bản năng sinh tồn thôi thúc, hắn chỉ biết phải mau chóng rời khỏi. Hắn quả thật đã làm như vậy.
Chỉ là uy lực của thiên nhiên cũng không phải sức người có thể chống
đỡ được, hắn chỉ nhớ được lúc đó đầu của hắn như bị đánh mạnh, có lẽ là
do đá trên núi đánh trúng. Tóm lại là hắn hôn mê bất tỉnh, chuyện sau đó thế nào thì hắn không rõ ràng lắm, hắn vẫn nghĩ là mìn khó có thể thóat khỏi kiếp nạn, đã bước một chân vào Quỷ Môn Quan, cũng không ngờ được
khi hắn vì đau đớn mà tỉnh lại thì thấy các huynh đệ của mình.
Ai cũng nói hắn may mắn, nhưng hắn rốt cuộc là may mắm như thế nào,
làm sao mà có thể giữ được tính mạng? Duy nhất chỉ có thể xác định được
mạng của hắn là do nàng cứu trở về.
Tây Du nói khi bọn hắn theo làn khói hiệu tìm được hắn thì hắn ngòai
trừ một chân bị gãy, còn bị nội thương rất nặng, lục phủ ngũ tạng dường
như là lệch vị trí, nhìn rất là thê thảm. Nhưng đầu của hắn thì chỉ bị
thương nhẹ. Nhờ vậy hắn mới có thể chờ được Quản Tam Quốc tới cứu viện,
đợi được Hoắc Tây Du cứu trị, tất cả đều nhờ nữ nhân này cho hắn ăn ngất dược, làm cho hắn vận tác giảm tới thấp nhất như thế mới may mắn cứu
được mạng của hắn. Cho dù là như thế nhưng nàng rốt cuộc là dùng cách gì để hai người thóat khỏi kiếp nạn lở núi, không bị đống đống đất đá đổ
xuống đè nát?
Doãn Thủy Hử cảm thấy khả nghi a!
Hắn biết vì có rất nhiều người cũng tò mò về việc này nên nàng mới
bịa như một truyền kỳ mà nói kích thích sự tò mò của mọi người. Mặt khác nàng còn thêm mắm dặm muối làm cho mọi người đều nghĩ hắn vận khí tốt,
trời cao thương xót nên mới trong thời điểm nguy cấp, tuyệt vọng như vậy vẫn bắn được khói hiệu ra, lại may mắn gặp được cứu viện nên mới giữ
được mạng sống.
Chuyện kể cũng rất lưu lóat, sống động làm mọi người đều tin tưởng
hắn là nhờ thần phật phù hộ nên mới tránh được một kiếp. Lời cứ thế
truyền đi, truyền một hồi thì tới tai hắn.
Nhưng hắn không tin.
Tình hình ngày đó là hắn đích thân trải qua nên hắn rõ ràng nhất,
biết rõ tai nạn ngày đó không dễ dàng mà tránh được. Cho dù nàng có nhớ
lúc nhỏ bọn họ đã từng nói qua luôn mang theo bên mình khói hiệu, khi
gặp nạn liền phóng lên để cac huynh đệ tới cứu nhưng nàng làm sao có thể khẳng định nhiều năm sau bọn họ thực sự sẽ gặp chuyện?
Còn khó lý giải hơn nữa là nàng làm sao biết được cứu viện đang ở gần mà phóng khói hiệu lên đúng lúc như vậy?
Tất cả, tất cả làm cho Dõan Thủy Hử hòai nghi không ngừng
“Ngươi rốt cuộc là làm như thế nào?”
Thượng San phốc xích một tiếng bật cười khi Dõan Thủy Hử nói ra nghi vấn của hắn
“Cháu họ, biểu tình của ngươi cũng thật nghiêm túc a.” Nàng cười nói.
Doãn Thủy Hử trực giác nhíu mày, khi nghe nàng gọi ‘ cháu họ”.
Đã qua mười năm, hắn hiện tại đã là một nam nhân thành thục, tự nhiên sẽ không như trước đây ồn ào phản đối khi nghe lời không lọt tai, vì
vậy hắn cố gắng nhịn xuống.
“Đừng đáng trống lảng với ta” Hắn không cho nàng chuyển đề tài.
“Ngươi biết trên đời này người hạnh phúc nhất là dạng người gì không?” Nàng đột nhiên hỏi
Doãn Thủy Hử nhíu mày, không biết nàng lại làm cái gì. Hắn chợt phát
hiện nàng từ sau khi lớn lên trở nên bí ẩn vô cùng, tác phong làm việc
đều là một dấu chấm hỏi thật lớn.
Thượng San tựa hồ như cũng biết hắn không tra lời được, trên khuôn
mặt thanh tú lộ vẻ mỉm cười nói ” trên đời này hạnh phúc chính là người
cái gì cũng không biết:.
Doãn Thủy Hử trừng nàng coi như thành thói quen, trong thời gian ngắn nhất bồi dưỡng ra thói quen.
“Không phải gạt ngươi mà đây là nói thật” cũng không biết từ đâu lấy
ra một cây qụat, Thượng San ba một tiếng, mở cây quạt, thọat nhìn bộ
dáng của nàng có vài phần phong thái tiên phong đạo cốt ” có một số việc không phải cứ biết chân tướng là tốt”
Dõan Thủy Hử nheo mắt lại, không biết trong hồ lô của nàng rốt cuộc là bán thuốc gì?
Nhìn bộ dáng khả nghi của hắn, Thượng San nhịn không được lộ ra tươi
cười, nụ cười chân thành làm cho khuôn mặt thanh tú trở nên sáng bừng.
“Đừng nghĩ , quan trọng là ngươi hiện tại còn sống.” Nàng lúc này còn thật sự nói tiếp,“Đây là ta nợ ngươi , ngươi chỉ cần tiếp tục hảo hảo
mà còn sống.”
Hắn nhớ rõ nàng đã từng nói, vận mệnh con người giống như sợi tơ trên khung cửi, sợi tơ đang vào nhau cũng chính là quan hệ giữa người và
người, cuối cùng khi tấm vải hòan thành cũng giống như cuộc đời của một
con người.
Không hứa hẹn sẽ cứu hắn một mạng, nhưng cứ như vậy mà…
“Nếu ngươi vì thực hiện lời hứa trước đây mà cứu ta một mạng, ngươi không biết là càng thiếu nợ ta sao?”
Mày liễu khẽ nhếch, Thượng San khó hiểu này ý.
“Ngươi có vẻ đã quên một vấn đề lớn nhất, nếu không phải vì đi tìm
ngươi, ta căn bản sẽ không xuất hiện trong gian miếu đổ nát đó, cũng sẽ
không gặp nạn, như vậy…Nguơi cảm thấy ngươi thực sự đã cứu ta một mạng
sao?”
Ý tứ cũng chính là, nếu không bởi vì nàng, hắn căn bản không bị nguy hiểm đến tính mạng.
Vấn đề đuợc đưa ra, khuôn mặt thanh tú vốn luôn điềm tĩnh lại phan
chúy khóai trá lại ngẩn ra, nàng thực sự không nghĩ tới chuyện này.
Thấy thế, nội tâm Dõan Thủy Hử đắc ý vô cùng.