Hoắc Tây Du phát giác từ sau khi thành thân, tu dưỡng của hắn ngày
càng tốt, đây là chuyện không thể bàn cãi, bằng không từ nửa canh giờ
trước hắn đã kêu Dõan Thủy Hử câm miệng, chứ làm gì có chuyện để cho hắn óan giận từ nãy đến giờ.
Nhưng Thượng San cũng quá là tùy hứng, luôn mặc nam trang chạy đông
chạy tây, một chút quy củ cũng không có, tính tình lại cứng đầu, nói thế nào cũng không nghe, mỗi ngày luôn có những chuyện mới mẻ phát sinh từ
nàng…
Nếu thường lui tới, Dõan Tây Du khẳng định là sẽ cãi lại, dù sao hắn
đến đây là để khám bịnh, xem Dõan Thủy Hử phục hồi thế nào chứ không
phải đảm đương nghe hắn óan giận. Thế nhưng lại làm cho hắn có thể bao
dung một chuỗi, lại một chuỗi óan giận dài dòng, được nhắc đi nhắc
lại…Nhưng những chuyện này liên quan gì tới hắn chứ?
Đương nhiên cũng vì không liên quan, cho nên mặc kệ Dõan Thủy Hử hết
niệm rồi lại niệm, hắn cũng lười đáp lại. Nhưng thật ra Hoăc Tây Du cũng cảm thấy thắc mắc, có cái gì đâu mà niệm?
Thượng San sự tình nhiều lại như thế nào?
Thường xuyên đến trà lâu nghe hí khúc, đi khắp nơi tìm thức ăn ngon thì thế nào?
Nói như thế nào thì cũng nhiều năm rồi không trở lại Đồng Thành, cho
dù Dõan phủ bỏ ra số tiền lớn mời đầu bếp tay nghề giỏi để nấu thì sao?
Mới vừa trở về, đi dạo chung quanh một chút cũng là chuyện thường tình.
Huống chi nghe nói Thượng San quanh năm đều ở Vô Vi thôn, nơi đó tòan
những người thanh tâm quả dục, một lòng tu đạo…Đừng nói là họat động
giải trí gì, ngay cả bữa ăn hàng ngày cũng chỉ tòan rau dại, chẳng khi
nào có vị thịt a!
Cuộc sống như vậy người bình thường chịu được sao?
Nay thật vất vả mới được xuống núi, đối với thế giới hòan tòan mới
mẻ, chỗ nào náo nhiệt liền tìm tới, còn không thì đi nghe hí khúc…có là
cái gì đâu?
Tựa như thê tử của hắn bị quản lâu như vậy, trước khi thành thân với
hắn giống như là bị nghẹn đến hỏng rồi, cho nên sau khi được tự do liền
tham mới mẻ, tham náo nhiệt, ngày thường chỉ cần được đi chơi thì sẽ
không biết chữ mệt viết thế nào…Nghĩ đến, có lẽ nên lãnh giáo Thượng san một chút, xem sắp tới trong Đồng Thành có chuyện gì vui để hắn có thể
dẫn thê tử đi xem. Nếu không thì cũng có thể hỏi han về các món ăn vặt,
có lẽ có nhiều thứ hấp dẫn mà hắn chưa biết đến, có thể mang thê tử đi
nếm thử. Nghĩ đến lúc đó nàng nhất định sẽ rất vui vẻ, chỉ nghĩ đến bộ
dáng tươi cười của nàng, thật sự là…
“Tây Du, ngươi là không phải thực không cho là đúng?”
Câu hỏi đột ngột ngắt ngang suy nghĩ của Hoắc Tây Du.
Không tiếp lời, Hoắc Tây Du lại lần nữa thay dược.
” Ngươi đừng tưởng làm như vậy là có thể không trả lời ta”, Dõan Thủy Hử tức giận, hỏi thẳng vấn đề ” mới vừa rồi vì sao ngươi lại thất thần
như thế?”
Hoắc Tây Du dừng động tác thay dược, cũng không xem như đáp lại rồi
đột nhiên như nhớ tới chuyện gì, vẻ mặt nghiên túc hỏi ” Ta nghe nói,
dạo này ngươi cùng Tả cô nương rất thân thiết, nàng thường đến đây thăm
viếng?”
Doãn Thủy Hử sửng sốt, giải thích nói “tỷ muội các nàng tổ chức một
cuộc thi hội, khi có vấn đề khó khăn thì đến hỏi ý kiến của ta”
“Vậy ngươi có cảm giác gì?” Hoắc Tây Du có vẻ quan tâm đến chuyện này.
“Cái gì cảm giác?”
“Trước kia, thường chỉ có ngươi muốn tìm gặp Tả cô nương, còn thường
không được vào cửa, ngươi khi đó ba ngày thì tìm gặp ta hai lần, cũng vì chuyện này mà phiền lòng. Khi đó ngươi có bao nhiêu là đáng ghét, nếu
không nghĩ tình huynh đệ, ta đã sớm báo là không có ở nhà…”
“Ngươi sao lại nói tới chuyện này” Doãn Thủy Hử tức giận.
Hoắc Tây Du làm bộ không có nghe đến, rồi nói tiếp:“Hiện tại thì
ngược lại, người ta tìm đến ngươi, ngươi không nghĩ là ông trời bồi
thường ngươi, cho ngươi cơ hội tốt sao?”
Nói đến việc này, tâm tình Dõan Thủy Hử lại rất phức tạp, cũng không muốn nhắc đến.
“Thủy Hử, ngươi làm sao vậy?” Hoắc Tây Du mắt cũng không phải mù, tự nhiên nhìn ra được hắn không thỏai mái.
Hoắc Tây Du cũng không phải người lạ, mà là hảo huynh đệ, Dõan Thủy
Hử tuy không muốn nói nhưng cũng biết không thể giấu được lâu nên phải
mở miệng ” ta cũng không biết nên nói thế nào, rõ ràng là ta, cũng đúng
là nàng, hiện tại gặp nhau cũng thấy nàng khí chất xuất chúng, phong
thái mê người, là một cô nương phi thường đặc biết, nhưng so sánh với
trước kia thì…”
Ngừng lại một chút, cũng chần chờ một lát, cuối cùng là hoang mang
nói nhỏ “chính là thiếu một lọai cảm giác, một lọai…một lọai…”
“Thất tâm điên?” Hoắc Tây Du tốt bụng hỗ trợ.
Doãn Thủy Hử trừng hắn liếc mắt một cái.
Hoắc Tây Du thấy hắn không hài lòng, đành phải bổ sung thêm vài từ để hỗ trợ ” thất hồn điên dảo, hay là thất hồn lạc phách, bị ma quỷ ám
ảnh…”
“Uy! Uy!” Doãn Thủy Hử tức giận cắt ngang lời hắn ” đủ chưa, ngươi không có từ nào dễ nghe hơn sao?”
“Dễ nghe?” hai chữ này làm cho Hoắc Tây Du lộ ra biểu tình khiêm tốn muốn nghe chỉ giáo.
“Rung động.” Doãn Thủy Hử tìm được từ vừa lòng nói ” đó là một lọai
rung động từ tâm hồn, một lọai cảm giác khó diễn tả bằng lời”
“Nói dễ nghe như vậy có ích gì? Ý tứ không phải cũng giống nhau, chính là bị ma quỷ ám ảnh a!”
Cùng Hoắc Tây Du nói chuyện thì không thể nói lời văn vẻ, cho nên
Dõan Thủy Hử đổi phương thức, hỏi ” tóm lại, vấn đề hiện tại của ta là
có phải người ta sau khi trải qua biến cố lớn có thể sẽ thay đổi tâm
tính?”
“Này xác thực rất khả năng.” Hoắc Tây Du còn tìm chứng cứ để khẳng
định ” nhất là những người tìm được đường sống trong cái chết, trải qua
đại nạn, không cần biết là chuyện gì nhưng tâm tính, tình cảm ít nhiều
sẽ có thay đổi”
Doãn Thủy Hử không tiếp lời, lại như đang suy nghĩ về điều gì đó.
Hoắc Tây Du cũng không để ý đến hắn, đem phương thuốc cùng cách dùng
giao cho Mạch Đại, đại khái như là dùng lửa thế nào, sắc mấy chén nước
thành một phần, một ngày uống mấy lần…
“Ta đã khá lên rất nhiều, còn phải uống thuốc sao?”, Dõan Thủy Hử
nhịn không được lên tiếng, phản đối Hoắc Tây Du một ngày khám bịnh ba
lượt.
“Là ta quyết định hay là ngươi?”, Hoắc Tây Du cũng không cho hắn chút mặt mũi nào ” Ngươi cho là hiện tại có thể miễn cưỡng đi lại thì đã là
tốt lắm? Đừng có ngây thơ như vậy, nói cho ngươi biết, không chỉ có cái
chân mà nội thương cũng cần phải nhẫn nại điều trị cho tốt”
Lời này coi như cho Doãn Thủy Hử linh cảm, làm cho hắn nếu có chút
đăm chiêu……” vết thương trên người có thể trị, còn vết thuơng trong lòng thì bao lâu mới hết?”
“Tây du.” Nhịn không được mở miệng, Doãn Thủy Hử có chút hoang mang
hỏi:“Trên người thương có thể trị, kia trong lòng thương muốn bao lâu
mới có thể khỏi hẳn?”
Hoắc Tây Du nhướng mày, vấn đề này như là ngòai dự liệu cỉa hắn.
“Ta nghĩ qua.” Doãn Thủy Hử vẻ mặt còn thật sự nói:“Tiểu San hiện tại bộ dáng điên điên khùng khùng là từ sau khi hôn phu thanh mai trúc mã
của nàng qua đời mới bắt đầu”
Hoắc Tây Du sửng sốt, kinh ngạc…Sao nói một vòng lại nói đến Thượng
San chứ? Hắn còn đang định hỏi chuyện Dõan Thủy Hử, như thế nào lại nghĩ đến chuyện của Thượng San. Mà vừa nhắc đến đã thấy người xuất hiện.
Thượng San trong tay mang theo hai luồng dây thừng trói một đòan nê cầu (biết được là gì,chết liền á), mặt mày bơ phờ nhưng lại tràn đầy ý cười đi vào thư phòng.
“Tây Du ngươi tới vừa lúc, ta hôm nay nhặt được vật quý nha”, giơ
chiến lợi phẩm trong tay lên, Thượng San hào hứng nói tiếp ” mau nếm thử xem tư vị của nó, rất tuyệt diệu nha, một chút nữa nhớ đừng quên mang
về cho thê tử ngươi nếm thử”
“Nga?” Hoắc Tây Du hiện ra hứng thú.
Thượng San còn lấy ra một đòan nê phong còn nóng bỏng tay đặt trên bàn, nháy mắt, hương thơm tràn nức mũi.
“Ngươi ngửi thấy mùi thơm không, cũng chỉ có lọai hóa kê chính tông
này mới có được hương vị như vậy nha…”. Thượng San còn hít một hơi dài,
biểu tình thật đắc ý.
“là lấy ở đâu mà kêu chín tông?” Dõan Thủy Hử mặc kệ là thơm hay không thơm, trước tiên phải hỏi cho ra nguồn gốc.
Nói đến điểm đắc ý này, Thượng San nhịn không được cười ha ha, khoe ra ” Thành nam có một lão ăn mày giúp ta nướng gà a!”
“Lão ăn mày ở Thành nam?”, Dõan Thủy Hử không dám tin những gì mình nghe được ” ngươi giao du với đám ăn mày kia?”
“Chất nhi, ngươi như vậy là có ý gì?”, tươi cười biến mất, Thượng san nheo mắt lại.
Dõan Thủy Hử thực đứng đắn đáp lại ” xin hỏi một chút, có người bình thường nào sẽ đi giao du với đám ăn mày không?”
“Miệng ngươi tràn đầy kỳ thị, không tốt lắm nha”, Thượng San không cho là đúng.
“Ta? Kỳ thị?” Này lên án, hại Doãn Thủy Hử suýt nữa bị sặc nước miếng.
“Ngươi phải biết rằng, mỗi người đều là bất đồng . Ý tưởng bất đồng,
quan niệm cũng không đồng, có lẽ ngươi cảm thấy cuộc sống của ngươi rất
khá, nhưng bọn họ cũng cảm thấy tự tại với cuộc sống của mình”, Thượng
San bày ra tư thế của một trưởng bối để thuyết giáo hắn ” nhân các hữu
chí, ngươi không nên bởi vậy mà khinh thường họ”
“Ngươi làm ơ đi, muốn giảng đạo lý trước phải động não suy nghĩ một
chút, đương nhiên điều kiện tiên quyết là ngươi phải có não trong đầu
đã”, Dõan Thủy Hử không có ý giễu cợt, nhưng đối với nàng, hắn rất khó
kiềm chế.
Càng nghĩ càng giận, Doãn Thủy Hử thuyết giáo lại nàng ” một cô nương gia đi giao du với đám ăn mày, ngươi có bận tâm đến an nguy của mình
hay không? Có nghĩ đến thân phận của mình hay không?”
Doãn Thủy Hử không nghĩ soi mói, nhưng nhìn đến nàng bụi dính đầy mặt liền cảm thấy chướng mắt.
“Ngươi nhìn ngươi xem”, phát hiện tóc tai của nàng hơi rối lọan, Dõan Thủy Hử nhắc đi nhắc lại ” làm sao mà một người lại biến thành cái dạng này…”
“Chất nhi, ăn gà của ngươi đi”, Thượng san đem con gà dí vào miệng hắn, ngăn không cho hắn tiếp tục lải nhải.
Không nói mà trực tiếp dùng hành động. Bởi vì không nghĩ một chuyện
tốt vậy cũng làm cho hắn lải nhải không ngừng, lại vừa vặn thấy Hoắc Tây Du đang nhấm nháp món gà nướng nóng hôi hổi, nàng liền thuận tay lấy
một con nhét vào miệng hắn, đợi hắn sau khi thưởng thức qua hương vị
tuyệt hảo này, sẽ biết hết thảy những gì nàng làm đều đáng giá.
Lại không nghĩ rằng trường hợp sẽ ở nháy mắt trở nên quỷ dị.
Doãn Thủy Hử trừng mắt nhìn Thượng San, miệng bị con gà che kín nên không nói được gì.
Hoắc Tây Du ở một bên tựa như không có việc gì liên quan đến mình, vẫn tiếp tục hưởng thụ con gà của hắn.
“Ăn ngon lắm phải không?”, Thượng San thật vừa lòng nhìn bộ dáng
không nói nên lời của Dõan Thủy Hử, tâm tình chợt tốt hơn, vẻ mặt lại
tủm tỉm cười.
Dõan Thủy Hử xanh mặt, không thèm đáp lại.
Cho dù nổi danh là mỹ nam tử, mặt mày xanh lét, trong miệng lại mắc
nghẹn con gà thì bộ dáng hiện tại cũng chẳng có gì đáng xem, Thượng San
lúc này mới chợt thức tỉnh
“A! Là ta thất sách, xương gà sẽ làm ngươi nghẹn”, rút ra cánh gà,
lại vội vàng gỡ lấy thịt, sau lại tự nhiên đem đút vào miệng Dõan Thủy
Hử, hòan tòan bỏ qua ánh mắt giết người của hắn.
Nếu ánh mắt có thể phun hỏa, Thượng San đại khái đã bị nướng chín.
Doãn Thủy Hử không thể tin được, lại có người thần kinh không đuợc bình thường đến vậy.
“A, chất nhi, ngươi mau ăn đi, có vậy mới cảm thấy được tư vị của món ăn a!”, trừng mắt nhìn ánh mắt muốn giết người của hắn, Thượng San vẻ
mặt phẫn nộ, thúc giục ” ngươi mau ăn thử đi, ta chính là vận khí tốt,
đang muốn làm ăn mày thì lại gặp lão ăn mày, là hắn giúp ta làm”
Doãn Thủy Hử mới mặc kệ kê là ai làm , hoặc là khẩu vị rốt cuộc chính hay bất chính tông.
Bây giờ hắn chỉ có một nghi vấn ” ngươi trở lại đường ngay được không?”
Mặc kệ hắn nghiến răng nghiến lợi, Thượng San mở to mắt nhìn, nhìn
nhìn, hết nhìn trời lại nhìn ra ngòai cửa sổ…Không chỉ mới vừa rồi, nàng nhớ rõ lúc hỗ trợ lấy đất, nhóm lửa…cho đến lúc kết thúc công việc,
nàng hai tay cầm một xâu thành phẩm trở về…Tất cả giống như không có
liên quan gì tới chuyện trở lại đường ngay.
“Ai nha, nam tử hán đại trượng phu, loại việc nhỏ này cũng muốn để ý
sao?”, vừa cười, Thượng San vừa đánh một chưởng vào ngực Dõan Thủy Hử,
trên áo màu trắng liền lưu lại một vết dầu.
Tiếng cười biến mất khi Thượng San nhìn thấy vết dầu kia.
Doãn Thủy Hử cúi đầu, hắn cũng thấy .
Thoáng chốc, trong không khí xuất hiện sự yên tĩnh mất tự nhiên…
“Aha ha, không có gì, đem giặt sạch thì tốt rồi, giặt sạch là được
rồi”, Thượng San vừa cười, đưa tay lên tính hóa giải dấu vết cũng là hóa giải xấu hổ của mình. Thế nhưng, càng vuốt, vế bẩn càng mở rộng.
Thượng San đến giờ mới nhớ ra vừa rồi nàng bẻ cánh gà, vì thế mà cánh tay đã bị dính dầu, không nên đánh lên áo hắn, mà hiện tại nàng càng cố sửa chữa sai lầm thì càng gây hậu quả nghiêm trọng hơn.
Quyết định thật nhanh!
“Ai nha, ta đã quên biểu ca, biểu tầu hẹn ta đánh mạt chược’, Thượng
San làm ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, lập tức thu tay cũng không quên nhe
răng cười.
Đem cha mẹ hắn ra làm bia đỡ đạn, nàng còn cười hì hì nói ” Trí nhớ
của ta thật là…ta phải nhanh đến gặp mới được, thuận tiện đem gà đến cho họ nếm thử, các ngươi cứ tiếp tục tán gẫu, tiếp tục a!”
Nơi đây không nên ở lâu, ba mươi sáu kế, tầu vi thượng sách.
Thở dài, phun thịt gà trong miệng ra phía sau, Dõan Thủy Hử nhìn cái áo trắng của mình đã bị vấy bẩn, chỉ có thể thở dài…
“Ngươi cũng thấy , Tiểu San nàng biến thành cái dạng này.
‘Có thay đổi sao?”, Hoắc Tây Du vừa ăn thịt, vừa cố gắng suy nghĩ,
hồi lâu chỉ có thể nói ” nàng trước đây không phải cũng là bộ dạng như
vậy sao?”
Lời này là hỏi Doãn Thủy Hử.
Thời gian trước, Thượng San luôn luôn gây chuyện rắc rối, khiến cho
trong phủ gà chó không yên, rắc rối bây giờ so với lúc đó có vẻ còn
nhiều hơn.
Hoắc Tây Du ấn tượng rất sâu sắc ” ta nhớ rõ có lần chúng ta muốn đi dạo trong rừng Tây Giao, không cho nàng đi cùng, nàng không nghe, cuối
cùng đán phải cho đi theo, bảo nàng an phận một chút, nhưng lời hứa an
phận trong miệng nàng là chọc vào tổ ong vò vẽ lớn nhất, hại chúng ta
phải kéo nàng nhảy xuống sông mới miễn cưỡng tránh khỏi một kiếp không
bị ong chích chết”
Việc này Doãn Thủy Hử làm sao có thể không nhớ rõ?
Lúc đó, bốn người bọn họ thật đúng là nếm không ít đau khổ.
Bởi vì bị ong chích mấy phát, nhiều chỗ bị sưng phồng lên, khi nàng
trở về nhà lại bị phát sốt, người lớn truy cứu nguyên nhân, sự việc lập
tức bị bại lộ. Bốn người bọn họ bị phạt quỳ ở từ đường, nói lỗi tại bọn
hắn dẫn nàng đi lại để nàng gặp chuyện nguy hiểm như vậy. Kẻ khởi xướng
là nàng vì bị bịnh mà lại thành ra không có việc gì.
“Nàng từ nhỏ đã là một kẻ gây họa”, Hoắc Tây Du kết luận ” rõ ràng là tai nạn của mọi ngọn nguồn, hại thảm người bên cạnh mà bản thân thì lại không việc gì, luôn thể hiện một bộ dáng vô tội”
Doãn Thủy Hử không khỏi gật đầu phụ họa.
“Không thể tưởng tượng được người nghịch ngợm như vậy lại là một cô
nương”, khi biết được chuyện này, Hoắc Tây Du cùng những người khác khó
khăn lắm mới tiêu hóa được việc này, không thể không cảm thán ” lão
thiên gia lần này đùa thật quá trớn, có thể nói là chuyện khó hiểu nhất, vớ vẩn đến cực điểm”
“Đây là chuyện ta muốn nói với ngươi”, Dõan Thủy Hử vẻ mặt thận trọng lặp lại ” Tiểu San là từ sau khi vị hôn phu thanh mai trúc mã qua đời
mới trở về tâm tính như vậy”
Cái gì kêu là ” mới trở về tâm tính như vậy?”
Hoắc Tây Du ăn xong đồn ăn, trong lòng có chút hoang mang, từ khi hắn quen biết, Thượng San vẫn luôn là lọai người như vậy, có gì mà phải tò
mò?
“Thủy Hử……” giọng Hoắc Tây Du có vẻ chần chờ ‘ ngươi có vẻ rất để ý chuyện của Thượng San?”
“Ngươi chẳng lẽ không thèm để ý?”, Dõan Thủy Hử có chút ngòai ý muốn
nói ” nàng từng là bạn của chúng ta…”, ngẫm lại thấy cũng không đúng
lắm, lại bổ sung một câu ” tuy rằng thường lơ đãng hãm hại chúng ta, là
tiểu quỷ làm người ta giận nghiến răng, nhưng nói thế nào cũng là người
một nhà”
Đem nàng trở thành người một nhà, như vậy mới gây chú ý?
Hoắc Tây Du tổng cảm thấy không quá thích hợp, nhưng là không đúng chỗ nào, cụ thể không thể nói ra nguyên nhân
“Ta nhớ rõ, ta cùng các ngươi đã nói qua, nàng là kẻ hiếu động, bất
hảo, là vì nàng nghĩ rằng mình không còn sống được bao nhiêu lâu cho nên không sợ trời cũng không sợ đất”
Doãn Thủy Hử nghĩ đến Hoắc Tây Du do dự là vì gần đây mới tiêu tan những óan giận do bị nàng hãm hại.
‘Ngươi chính là trước kia đã nói qua với chúng ta”, Hoắc Tây Du khẳng định, nhịn không được nói “Chính vì ngươi đã nói qua nên chúng ta mới
có thể dẫn nàng đi chơi khắp nơi, bằng không ai thèm để ý tới thối tiểu
quỷ kia”
Nhớ tới chuyện đã qua, Dõan Thủy Hử trên mặt lộ ý cười, có vẻ hòai
niệm…Cũng chính vì nhớ tới chuyện quá khứ, làm cho Dõan Thủy Hử nghĩ tới chuyện vừa rồi, cảm thấy vấn đề hiện tại của Thượng San thực nghiêm
trọng.
‘Nhưng nàng không phải lúc nào cũng như vậy, ta đã thấy qua, trước
khi gặp chuyện không may, Tiểu San vẫn ở cùng với cha nàng tại Vô Vi
thôn, hành vi cử chi rất bình thường, nhiều lắm thì cũng chỉ là phóng
khóang hơn so với nữ tử bình thường, không câu nệ tiểu tiết mà thôi”
Chính cái gọi là biết người biết ta, bách chiến bách thắng. Huống chi phải biết rằng chuyện của Thượng San cũng không phải rất khó khăn, chỉ
cần tìm hiểu vài câu, Đông Bảo liền khai tòan bộ.
Dõan Thủy Hử lại nói ra phát hiện của hắn ” nhưng từ khi hôn phu của
nàng qua đời, liền hòan tòan thay đổi, rõ ràng nhất chính là nàng bắt
đầu phẫn nam trang, cho dù bị người bên ngòai nhìn bằng ánh mắt khác
thường, nàng cũng hòan tòan không quan tâm.”
Đối với việc này, Dõan Thủy Hử hiểu được, vì sao nàng lại hòan tòan không để ý, là vô cảm sao?
Lúc trước khi Tả gia tỷ muội lần đầu tới chơi, hắn chú ý thấy Tả gia
tỷ muội khi nghe nàng tự xưng là biểu cô xa của hắn, vẻ mặt tỷ muội họ
liền lộ thần sắc kinh ngạc.
Trình độ không đồng nhất, nhưng hắn quả thật là thấy .
Cũng khó trách, một cô nương gia lại mặc nam trang đi đông đi tây,
quả thật trái với lễ giáo, khó trách người khác nhìn nàng với ánh mắt
khó hiểu.
Nhưng khi thực tế chứng kiến người khác nhìn nàng với ánh mắt khác
thường, hắn so với Thượng San còn để ý nhiều hơn. Tâm tính muốn bao che
khuyết điểm tự nhiên liền xuất hiện, làm cho hắn cảm thấy khó chịu, mà
đương sự cố tình không thèm để ý,càng làm cho hắn nổi giận.
“Ta đã nghĩ qua”, Dõan Thủy Hử chia sẻ phân tích của cá nhân ” nàng
trước đây không sợ trời, không sợ đất là vì nghĩ mình sống không được
bao lâu; mà hiện tại việc của vị hôn phu đã đả kích nàng quá nhiều, làm
cho nàng mới trở lại như trước, không sợ trời, không sợ đất”
“Ngô……” Nghe vậy, Hoắc Tây Du tay đang cầm xương gà, vẻ mặt ngưng trọng, làm như đang suy tư điều gì.
“Tây Du, ngươi là đại phu cao minh, Tiểu San cũng không phải người xa lạ, ngươi cũng biết lòng của nàng bị bịnh, ngươi hãy mau tìm cách chữa
trị cho nàng đi”, Dõan Thủy Hử cùng hắn thương lượng.
Từ nhỏ ý niệm ” phải bảo vệ Tiểu San” của hắn quá mạnh mẽ, cho dù vật đổi sau dời, Thượng San từ một tiểu thí hài trở thành một cô nương cũng không làm Dõan Thủy Hử bỏ đi ý niệm này.
Nàng xem giống như bất cần đời, cà lơ phất phơ, mỗi ngày trải qua
dường như rất khóai họat nhưng Dõan Thủy Hử luôn có một cảm giác nói
không nên lời, khó nén sự đồng tình, liền cảm thấy bảo hộ nàng là trách
nhiệm của hắn.
Không ngờ……
“Ngươi thật là ngốc a”, Tây Du nghe xong thỉnh cầu của hắn, phản ứng đầu tiên là quăng xương gà trên tay vào người hắn.
“Tâm bịnh phải chữa bằng tâm dược, lời này ngươi chưa từng nghe qua
sao? Nếu đã biết là nàng bị tâm bịnh, tìm ta có tác dụng gì?”
Doãn Thủy Hử cũng lấy xương gà ném lại hắn, cũng không vì lời nói của hắn mà nản lòng, tiến thêm một bước nói ” ta biết ngươi cũng không phải ngày một, ngày hai, còn không biết bản lĩnh của ngươi?”
“Oa, thật đúng là được ngươi xem trọng nha”, Hoắc Tây Du tức giận.
“Nói đứng đắn , ngươi tìm biện pháp giúp nàng đi, lấy sở học của
ngươi làm sao không biết được tâm dược nàng cần là cái gì?”, Dõan Thủy
Hử vẫn đem hi vọng đặt lên người hắn.
“Không phải ta không muốn giúp”, Hoắc Tây Du cũng không muốn cùng hắn nói lời vô nghĩa ” mà tất cả những suy luận vừa rồi đều là do ngươi
đóan ra”
“Sự tình thực sự là như vậy…”
“Thực sự? là ai nói”,Hoắc Tây Du không khách khí đánh gãy lời hắn ” ngươi có hỏi qua nàng sao?”
“……” Doãn Thủy Hử bị lời của hắn làm cho im lặng.
“Nha, có lẽ Thượng San vẫn tính cách kia, vì bị lễ giáo bó buộc mà
hiện tại nói không chừng chính là giải phóng bản tính mà thôi”, Hoắc Tây Du khách quan nói ” ngươi không thể vì nàng cư xử không giống nữ tử bìn thường mà cho rằng nàng mắc tâm bịnh”
Nhíu mày, Doãn Thủy Hử cảm thấy không đúng, phản bác nói:“Nhưng rõ
ràng sau khi hôn phu của nàng qua đời, nàng thay đổi rất nhiều…”
“Kia có lẽ là cơ hội.” Hoắc Tây Du biết được hắn muốn nói gì, kiên
định đánh gãy hắn.“Có lẽ chính như ngươi suy luận, nhân cơ hội mà thay
đổi gì đó”
Gật đầu, Doãn Thủy Hử đồng ý đây đúng là nguyên nhân làm cho Thượng San thay đổi.
“Nhưng kỳ thật còn có một loại khả năng khác…… Ngươi có hay không
nghĩ tới,” Hoắc Tây Du hỏi hắn, vẻ mặt chính sắc.“Vấn đề có lẽ ở ngươi?”
Vấn đề ở hắn?
Điều này sao có thể?