Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 1088: Chương 1088




Bạc Nhan không ngờ rằng sau khi bước vào cô sẽ lập tức đối mặt với Đường Duy, cô ấy có chút lo lắng muốn nói rằng cô đưa em trai đến nhập học, nhưng cô chưa kịp nói thì Tô Nghiêu ở phía sau đã đi tới.

Cậu ta ôm chặt cổ Bạc Nhan, tựa vào Bạc Nhan vô cùng thân mật nhưng nét mặt lại lạnh lùng, ngẩng đầu lên đối mặt với chàng trai có biểu cảm lạnh lẽo kia, nói: “Bạc Nhan đưa tôi đến nhập học

Khi Đường Duy nhìn thấy Tô Nghiêu, đầu tiên phản ứng của cậu ta là có chút quen thuộc, nhưng thật lâu sau, anh ta vẫn không nhớ ra Tô Nghiêu này là ai, đã từng nhìn thấy cậu ta ở đâu, chỉ có thể coi như người xa lạ, nhìn dáng vẻ của Bạc Nhan và Tô Nghiêu, trong lòng cười nhạo, trong đáy mắt hiện lên một sự lạnh lẽo, dường như có thể làm đông lại máu trên khuôn mặt Bạc Nhan: “Ồ, vào trong đi, thầy chủ nhiệm ở bên trong.

Tô Nghiêu cau mày.

Cậu ta không tiêu hoá được dáng vẻ dù cho trời có sập xuống cũng ung dung tự tại như vậy của Đường Duy.

Giống như mọi thứ đều nằm trong tay Đường Duy, dù Bạc Nhan có làm gì đi nữa cũng không thể thoát khỏi bàn tay của Đường Duy.

Tô Nghiêu không biết giữa Đường Duy và Bạc Nhan đã trải qua những gì, cậu ta chỉ không thích Bạc Nhan đau khổ chạy theo bước chân của Đường Duy như vậy.

Đường Duy nhìn thấy sự thù địch trong mắt Tô Nghiêu, liền quay đầu nhìn Bạc Nhan: “Đây là ai vậy?”

Ngay khi Bạc Nhan muốn nói rằng đây là em trai mình, Tô Nghiêu đã tiến thêm một bước nữa: “Chuyện giữa tôi và cô ấy không liên quan gì đến anh. Đừng nói về những chuyện không liên quan đến anh làm gì.

Điều này có thể nói là đang châm ngòi mâu thuẫn, lông mày của Đường Duy nhảy dựng lên, nét mặt đẹp đẽ của cậu trong phút chốc trở nên cực kỳ sắc bén, đúng lúc này thầy chủ nhiệm từ bên trong đi ra, nhìn thấy Tô Nghiêu liền đi lên chào đón, mời cậu ta vào phòng.

Khi bước vào, Tô Nghiêu năm tay Bạc Nhan, nói với cô ấy: “Chờ em ở đây, đừng chạy linh tinh.”

Bạc Nhan lúc còn đang sững sờ nhìn người em trai khoác ba lô đi theo thầy chủ nhiệm vào trong, chỉ còn lại cô và Đường Duy đứng bên ngoài.

Vào lúc đó, bầu không khí đột nhiên như giảm xuống 0 độ, Bạc Nhan thậm chí còn cảm thấy tay chân mình bắt đầu lạnh.

Lúc trước bóng hình Đường Duy đuổi ra khỏi nhà, bây giờ lại một lần nữa kéo đến, Bạc Nhan không dám ngẩng đầu, mím môi đứng ở nơi đó, như thể ngốc nghếch, không dám nói gì cả.

Đường Duy nheo đôi mắt đen láy như màn đêm, trong con người phản chiếu lại khuôn mặt hoảng hốt của Bạc Nhan, cậu tiến lên một bước, Bạc Nhan lại lùi lại một bước. Từng bước một, cho đến khi gần đến góc tường.

Bạc Nhan phải ngẩng đầu nhìn Đường Duy: “Thầy và Nghiêu Nghiêu còn đang ở bên trong… Anh đừng làm như vậy.”

“Làm như nào co?”

Đường Duy hạ giọng, nghe kỹ dường như có chút lạnh sống lưng, cậu ta cúi đầu, Bạc Nhan càng bị ép sát vào ngực: “Anh… anh muốn làm gì?”

“Tôi chỉ muốn đến gặp cô thôi.”

Đường Duy nâng cắm Bạc Nhan lên: “Từ lúc nào mà bên cạnh lại có thêm một người bảo vệ rồi à? Bạc Nhan, tôi thật sự đánh giá thấp cô rồi, vừa là Nhậm Cầu vừa là một học sinh mới sao… “Em không có.” Bạc Nhan lắc đầu: “Quan hệ của em và Nghiêu Nghiêu không phải như anh nghĩ, Nghiêu Nghiêu là một đứa trẻ rất tốt!”

“Thời đại nào rồi, mà vẫn dùng sự biện minh đơn giản thế này.”

Khi Đường Duy cười, mặt mày kiêu ngạo quái đản, toàn thân hiện lên vẻ thù địch, nhiều lúc Bạc Nhan cảm thấy người cô thích có lẽ không phải là những điểm mạnh khác của Đường Duy, thứ có thích có thể là sự táo bạo của cậu.

Từ lúc sinh ra đã có, hung dữ và táo bạo như một con sói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.