Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 1186: Chương 1186




Bạc Nhan một mặt khiếp sợ nhìn Đường Duy đột nhiên xuất hiện ở cửa nhà họ Tô, người thanh niên nhưởng mày, ánh mắt lãnh đạm, giống như đối với hành vi đột nhiên đến thăm này của mình không có cảm giác được có cái gì xấu hổ, ngược lại dáng vẻ lại giống như người chủ thành thạo mà đi đến: “Chào buổi tối, chủ Tô

Tô Kỳ có hơi giật mình: “Duy Duy sao cháu cũng đến vậy?”

“Ba bảo cháu đến tìm chủ, nói là ban đêm muốn một bữa ăn khuya.

Đường Duy cười với Tô Kỳ, cười lên người hiền lành, thoạt nhìn còn hoàn toàn nhìn không ra cậu là một cao thủ tàn nhẫn độc ác, Vinh Sở nhìn chăm chăm mặt Đường Duy hồi lâu rồi quay đầu nhìn về phía Bạc Nhan: “Xem ra đêm nay các người lại phải ra ngoài ăn một bữa ăn khuya rồi.”

“Không phải chứ.Vừa ăn xong, bụng em còn đang căng cứng đây này…” Tô Nghiêu ôm bụng: “Ba à, bằng không các người để hôm khác đi?”

“Không được tốt đâu, Bạc Dạ gần đây rất bận rộn, đoán chừng cũng khó được hôm rảnh như hôm nay!” Tô Kỳ nghĩ nghĩ, lại hỏi Bạc Nhan: “Nhan Nhan gần đây con trở về, có đến nhà tìm chủ Bạc Dạ không?”

“A… “ Lúc này Bạc Nhan mới nhớ lại: “Quên mất… Gặp trong hội trường một lần cũng không có trò chuyện nhiều”

“Con nhìn con thử một chút đi, chỉ lo chơi thôi. Tô Kỳ nhíu mày, lúc trước chủ Bạc Dạ đối xử với con tốt bao nhiêu còn đều quên cả rồi sao? Về nước cũng không đem theo một chút quà cho chủ ấy với di Đường Thi, con cái đứa nhỏ này đó. “Con… Tối nay con đi chung với ba nha.

Bạc Nhan đứng lên: “Con có một chiếc vòng tay còn chưa mở ở trên lâu, con có thể tặng cho dì Đường Thi. “Như thế mới đúng chứ.”

Tô Kỳ cười: “Nghiêu Nghiêu? Cùng đi đi. Vĩnh Sở cháu có thể ở lại nhà chúng ta, nếu không ngại thì đi cùng chú cũng được.” Lông mày của Đường Duy nhướn lên, vốn dĩ cậu chỉ nhận được tin tức nói Vinh Sở đi theo Bạc Nhan về nhà, cho nên mới cố ý đến, để Bạc Nhan phải đi ra ngoài một chuyển vào tối nay, để cho Vinh Sở rời khỏi nhà họ To.

Nhưng mà không nghĩ tới thế mà Tô Kỳ lại mời Vinh Sở cùng đi đến nhà họ Bạc?

Đi đến nhà họ Bạc, Vinh Sở cậu ta là ai chứ? Cũng xứng sao?

Ý lạnh bên trong ánh mắt của Đường Duy đã hiện lên rõ ràng, Vinh Sở đối diện với ánh mắt của cậu, rõ ràng đã nhận ra được ý địch của Đường Duy đối với mình, loại ý địch này khác với đàn ông bình thường xung đột nhau… Đây là một loại hơi thở mang tính áp đảo, Vinh Sở cảm giác dường như mình sắp không thở được.

Rõ ràng là tuổi tác giống nhau, dựa vào cái gì…

Dựa vào cái gì mà ánh mắt của Đường Duy lại có thể đáng sợ như vậy?

Vinh Sở đứng lên: “Chú Tô Kỳ, nửa đêm các chủ muốn ra ngoài, cháu cũng nên về nhà mới tốt. Hơn nữa cũng không tiện mà đến nhà họ Bạc, các chủ đều là bạn bè, một người ngoài như cháu không nên đi thì hơn.

Xem ra tối nay Vinh Sở sẽ không ở nơi này.

Lúc này sắc mặt của Đường Duy mới hơi chuyển biến tốt đẹp, quay người nói với Tô Kỳ: “Các chủ tự lái xe? Hay là gọi xe? Cháu có thể bảo tài xế tới đón “Không có việc gì đâu, để chú tự lái xe đi.

Tô Kỳ ngẩng đầu nhìn về phía Bạc Nhan vừa mới chạy lên lầu hai: “Nhan Nhân, lấy xong vòng tay chưa! “Lấy xong rồi, con đến ngay đây!”

Bạc Nhan chỉnh trang lại rồi đi xuống, thoa son môi tươi đẹp nhìn linh động long lanh trong đêm tối như tinh linh, Đường Duy giật mình, nhìn cô bé đã đổi từ trang phụ nghề nghiệp trưởng thành sang một bộ váy đen dài, trong lúc nhất thời có chút phân biệt không được đến cuối cùng đầu mới là Bạc Nhan chân thật.

Thế nhưng mặc kệ là cô gái xinh xắn ở trước mặt bây giờ, hay là thục nữ ban ngày mặc váy đen chức nghiệp thì cũng đều đã không phải Bạc Nhan yếu đuối của những năm đó.

Bạc Nhan đi đến cửa chính, trong tay cầm theo một cái hộp tơ lụa. “Hơn nửa đêm đi quấy rầy bọn họ như thế này… Có được không ạ? “Dù sao cũng chỉ là ăn bữa ăn khuya thôi mà.” Tô Kỳ lung lay điện thoại: “Ba gọi điện thoại cho Bạc Dạ đã nói dẫn theo hai đứa đến rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.