Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 1198: Chương 1198




“Chỉ là thiếu mất một mảnh, đối với tôi mà nói không hề có bất cứ tổn thất giá trị nào.”

Bạc Nhan nhìn chăm chăm vào đồng tử đen láy của Đường Nhan, giống như là đối diện với hố đen vũ trụ: “Cả đời người của tôi toàn là bị mất đi, cho nên một chút đồ này, đã không còn quan trọng với tôi nữa rồi.”

Sau khi nói xong, Bạc Nhan bình tĩnh một cách lạ thường, bình tĩnh giống như là một người ngoài cuộc

Nói cô đạo đức giả cũng được, dối trá cũng được, ít nhất sự giả dối của mình không làm hại đến người khác, chẳng phải sao?

Thế giới này không làm hại cô, là đã đủ lắm rồi.

Bạc Nhan nhìn vẻ mặt của Đường Duy. “Từ nhỏ đến ớn, tôi cứ mãi nhận lấy những điều ác ý. Đường Duy, anh có hiểu ý tôi không? Ngoại trừ việc sỉ nhục và mỉa mai mẹ của tôi ra, còn lại bao nhiêu đau khổ tôi đều chấp nhận được hết, phần lớn nhất là thuộc về anh.”

Đường Duy người mà cô đã từng yêu sâu đậm. ngôn tình hay

Vì thế, góp nhặt từng ngày một, cô tỏ ra yếu đuổi, cô nhượng bộ, cô ngấm ngầm chịu đựng. Thói quen đóng kịch của cô có thể khiến mình chấp nhận được tất cả, nhưng thực ra đó lại là sự phản kháng thầm lặng.

Cô lấy đau khổ làm niềm vui, thích vì Đường Duy mà chịu đau khổ, khiến mình trở nên chết lặng, tủi thân.

Dường như chỉ có như thể cô mới cảm thấy bản thân mình đang sống – Trái tim bị tổn thương sớm đã vỡ nát, nếu như vẫn có thể cảm nhận được đau đớn, chứng tỏ cô vẫn chưa chết không phải sao?

Cuộc sống tẻ nhạt, sinh ra đã là quân cờ bị người khác điều khiển, thì vẫn chưa kết thúc không phải sao? Nếu như đã không thể làm con cờ yên tĩnh, thì làm con tin của Đường Duy

Yêu hận tình thủ của thế hệ trước nói không ảnh hưởng là điều không thể những ký ức trong quá khứ đã ăn sâu bén rễ trong đầu của bọn họ, mặc kệ là Bạc Nhan, hay là Đường Duy, trong lòng vẫn luôn ẩn chứa một sự điên cuồng và tội ác, từ từ phát triển dưới sự che giấu của những năm tháng yên bình.

Những ngày tháng tranh đấu, vật lộn với nhau sớm đã qua đi, mọi người đều quay lại quỹ đạo của cuộc sống thường ngày, người lớn chúng ta đều đã có suy nghĩ và tính cách hoàn thiện, độc lập từ lâu, hiểu được như thế nào để tự chữa lành vết thương, thế nào là buông bỏ, nhưng lại quên đi bọn họ đang ở thế hệ này, thế hệ được tình yêu hận thủ tưới mát, phải làm như thể nào mới có thể thu tay lại?

Bọn họ vẫn nhớ những tháng ngày đẫm máu đó.

Giống như bài hát mà Bạc Nhan thích nghe, bây giờ nói đến lại hoàn toàn phù hợp. Là điên rồ một cách mù quảng, hay nhận lấy đau thương, bị lợi dụng, bị coi thường, bị ngược đãi đến điên cuồng.

Có thể vì cậu mà chịu được, sau đó gặm nhấm nó. Điều đó, lại một lần nữa, gây trở ngại.

Vì thế Bạc Nhan đã yêu cảm giác này. Yêu cái cảm giác khi chính mình bị Đường Duy ghét bỏ và căm thù. Dường như yêu luôn cả cảm giác nhu nhược của mình, tìm thấy được sự đồng cảm chân chính. Cô từ từ ngấm ngầm tiến vào làm thay đổi cuộc sống của Đường Duy, phối hợp với cậu giày xéo cô. Đợi đến một ngày khi cô đã rời xa, cậu mới là người bị hủy hoại nhiều nhất.

Đường Duy không nói gì, ánh mắt sâu như hố đen, thật lâu sau cậu mới chậm rãi thu lại ảnh nhìn, cậu nói: “Thế nhưng Bạc Nhan, cô quên rồi. Trong lòng tôi cô chỉ là một người ngoài. Cho dù tôi có nhìn thấu có đi nữa, cũng lười vạch trần cô. Sự đau khổ của cô, trong lòng tôi đã là cái gì chứ?”

Cai mà anh gọi là tình yêu không liên quan gì đến tôi?

Bạc Nhan ngẩn người nhìn Đường Duy, sac mặt tái nhợt, “Tôi chẳng muốn làm cô tổn thương Đường Duy nở một nụ cười đầy tàn nhan xen lan sự châm biếm. “Bạc Nhan, vậy còn cuộc đời của có thì sao?”

Dưới ánh trăng, gương mặt lạnh lùng trắng nõn, Bạc Nhan cảm thấy như trái tim mình không ngừng rỉ máu, đôi môi cô run rây, nói với Đường Duy: “Anh không cảm thấy nếu tôi rời đi anh sẽ chết sao?”

Không cảm thấy, cô thật sự không thể nào hoàn toàn thoát khỏi tình yêu đau khổ này sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.