Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 1215: Chương 1215




Khi Từ Dao nghe thấy Bạc Nhan nói như vậy, thì sắc mặt thay đổi, cô ta không ngu, ý Bạc Nhan nói chính là Từ Dao đang cố ý.

Cố ý đến muộn, cố ý xuất hiện vào thời điểm này, thu hút ảnh nhìn của mọi người, cố ý ăn mặc xinh đẹp, cũng là cố ý xen vào cuộc trò chuyện của cô và Đường Duy.

Tất cả mọi chuyện, đều là Từ Dao muốn chứng minh điều gì đó với Bạc Nhan.

Nhưng, chứng minh cái gì?

Bạc Nhan nheo mắt cười, bây giờ cô ta muốn chứng minh Đường Duy là của cô ta sao?

Cho nên đến dự tiệc sinh nhật của ba Bạc Nhan giống như đang đối mặt với kẻ thù, tranh giành sắc đẹp, mục đích chẳng qua chỉ là muốn trấn áp mọi người và âm thầm cảnh báo rằng chỉ có Từ Dao cô ta, mới có thể đứng bên cạnh Đường Duy. Bạc Nhan nở nụ cười, đối mặt với sự tuyên bố chủ quyền của Từ Dao, cô hoàn toàn không hề đặt vào trong mắt

Mấy năm trước hội trưởng hội học sinh này luôn dùng ảnh mất như thế này để nhìn cô, cho dù giọng điệu có nhẹ nhàng quan tâm thế nào cũng không thể che giấu được sự thù lực của phụ nữ.

Mấy năm sau cô ta đứng bên cạnh Đường Duy, có điều ý thù địch này lại quang minh chính đại, bày ra cho mọi người biết. “Hôm nay cô Bạc cũng rất xinh đẹp.” Từ Dao khoác tay Đường Duy, Đường Duy không hề hất ra, khiến mọi người xung quanh thở dài. “Không ngờ chuyện này lại là thật.”

“Cậu Đường và có Từ đã ở bên nhau từ lâu rồi, chỉ là không nói ra ngoài mà thôi.”

“Vừa rồi tôi còn cảm thấy cậu Đường và Bạc Nhan đứng cạnh nhau rất có cảm giác một đôi, không ngờ… “Tôi luôn cảm thấy giữa hai bọn họ không hề đơn giản.

Bạc Nhan không quan tâm những người xung quanh nói cái gì, chỉ cười nói với Từ Dao: “Dù sao hôm nay cũng là sinh nhật của ba tôi, tôi là con gái, dù sao cũng phải trang điểm để cho ba tôi nở mày nở mặt chứ. Cảm ơn cô Từ hôm nay đã đến đây, tiếp đãi không tốt, xin lượng thứ

Dáng vẻ của cô như chủ nhà đón tiếp Từ Dao, cho dù biết rõ Từ Dao chống đối cô, cô vẫn cười đón tiếp.

Sau đó Bạc Nhan lại hơi cúi đầu, nói một câu: “Có điều cô Từ ăn mặc xinh đẹp đến đây, ngược lại rất xứng với cậu Đường. Tôi cũng chúc hai người được dài lâu, khi nào đính hôn hoặc là kết hôn, nhớ nói với tôi một tiếng. Đến lúc đó tôi nhất định sẽ đến dự.

Người xung quanh nghe thấy lời này cảm thấy Bạc Nhan rất biết suy nghĩ, nhưng sắc mặt Từ Dao lại đột nhiên thay đổi, thậm chí còn có chút hung dữ

Lời nói này của Bạc Nhan đã lôi lên nỗi đâu mà cô ta không thể thừa nhận nhất, đó chính là tương lai sau này với Đường Duy.

Cô cố ý, trong lòng Bạc Nhận biết rõ Đường Duy hoàn toàn sẽ không cưới Từ Dao, cho nên mới cố ý nói như vậy để kích thích cô ta.

Từ Dao nghiến răng, hoàn toàn không ngờ lần này Bạc Nhan trở về toàn thân lại đầy gai như vậy. Cô ta vốn dĩ nghĩ rằng mình xuất hiện xinh đẹp như vậy, Bạc Nhan tất nhiên sẽ hiểm mà né đi, nhưng

Cách đó không xa, Lam Thất Thất và Từ Thánh Mẫn đứng cạnh nhau, Lam Thất Thất che miệng cười: “Ai dô, cậu Từ, em gái cậu rơi vào thế hạ phong rồi.”

Từ Thánh Mẫn coi như không thấy gì: “Không sao, em gái này của tớ thích tác quái không phải ngày một ngày hai, kệ nó di.”

“Sao cậu không có chút dáng vẻ giống như anh trai vậy?

Anh trai bình thường không phải đều giúp đỡ em gái sao?”

Từ Thánh Mẫn kéo gương mặt đẹp trai: “Ai rảnh mà coi đứa em gái tranh giành tài sản với mình làm người thân chứ? Cậu thấy tớ ngu như vậy sao?”

Lam Thất Thất đang định nói gì đó, thì nhìn thấy Bạc Nhan tạm biệt với Từ Dao đi về phía bọn họ, thì cố ý cao giọng gọi “Nhan. Ở đây.”

Từ Dao cũng nhìn qua, nhìn thấy anh trai mình và Bạc Nhan đứng cùng chỗ với nhau, vẻ mặt càng méo mó hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.