Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 1219: Chương 1219




: Bị người khác chuốc rượu, giúp tôi một chút không biết Bạc Nhan đã bị một nhóm người dính lấy từ lúc nào, một nhóm đàn ông hơi lớn tuổi đứng xung quanh cười cưỡng ép đưa rượu cho Bạc Nhan, hơn nữa trên miệng còn đang khen ngợi: “Bây giờ Bạc Nhan thật sự có phong cách của một cô chủ rồi, nhìn từ xa thật sự quá xinh đẹp rồi.”

“Nói gì vậy chứ, Bạc Nhan của chúng ta đẩy, bây giờ nhìn gần cũng đẹp, có phải không?”

Đường Duy nghe thấy những lời này, hơi nhíu mày. “Chủ, cảm ơn các chủ đã đến dự tiệc sinh nhật của ba cháu”

“Ha ha, cháu coi như cũng được bọn chủ nhìn lớn lên, chủ thấy cháu thành một thiếu nữ rồi, rất vui.” Có người giơ tay ra trực tiếp ôm lấy vai Bạc Nhan, nụ cười Bạc Nhan cứng lại: “Chú à, chủ đang “Ba cháu trước kia cũng coi như có quan hệ hợp tác làm ăn với bọn chủ, hôm nay sinh nhật ông ấy, bọn chủ cũng không thể gây với ông ấy, hay là kính cháu một ly vậy ha ha.

“Cái này không được.”

Vẻ mặt Bạc Nhan có chút hoảng sợ: “Chú à, là cháu kính các chủ, làm sao có trưởng bối kính rượu tiểu bối chứ?”

Cô nói như vậy, nhưng ánh mắt rõ ràng có chút lo lắng. Có lẽ cũng nhìn ra nhóm người đàn ông trung niên này có ý xấu. Nhưng nếu như đã được mời đến sinh nhật của Tô Kỳ, cô cũng không thể ở trong sinh nhật của ba mình làm mất mặt ông ấy, chỉ có thể cắn răng, uống một ly rượu, rượu dần dần tràn vào cổ họng cô. “Ai da, Bạc Nhan sao lại uống nhanh như vậy chứ, thật là ”

Một người khác cố ý sở vào gáy cô, lại đưa một lý rượu khác qua.

Bạc Nhan có chút ngạc nhiên nhìn bọn họ, nhóm người đó lại cười nói: “Vậy cốc này của chủ không thể rót vô ích được đúng không?”

Bạc Nhan không nói gì, nhìn ly rượu một lúc, lại nhìn nhóm người vây xung quanh cô, không hề do dự, lại kinh bọn họ lần nữa, nhưng lần này sau khi kết thúc, lại có người đưa đến.

Sắc mặt Bạc Nhan thay đổi. “Tửu lượng của Nhan thật là tốt”

Có người híp mắt nhìn cô: “Không biết cháu còn nhớ chú không? Khi cháu còn nhỏ chủ còn từng bế cháu đấy.

Đấy chính là một ông già biến thái

Vẻ mặt Đường Duy thay đổi, Từ Thánh Mân cũng nhìn về phía cậu đang nhìn, thì thấy Bạc Nhan bị một nhóm đàn ông trung niên vây quanh, anh ta nói: “Bên đó làm sao vậy?”

“Còn phải nghĩ sao?”

Giọng nói của Đường Duy rất lạnh: “Nhìn ánh mắt của mấy ông già đó là có thể nhìn ra, dầu mỡ lại lén la lén lút, vừa nhìn là biết không có ý tốt.”

“Vẻ mặt của Bạc Nhan hình như không tốt làm?”

Từ Thánh Mẫn cũng phát hiện ra gì đó: “Có phải bọn họ đang ép cô ấy uống rượu không?”

Đường Duy nhìn Từ Thánh Mân: “Chắc là vậy.”

Đây đã là ly thứ tư rồi.

Bạc Nhan đứng ở đó có chút đung đưa, cô cúi mặt xuống, trên mặt có chút hồng, xem ra đang kìm nén cơn say tiếp tục uống rượu với bọn họ.

Đường Duy nói với Tử Thánh Mân: “Anh Từ, giúp tôi một việc.

Mặt Từ Thánh Mân sáng lên. “Ai Nhan, cháu biết chủ không? Lúc đầu khi ba cháu làm ăn gặp khó khăn, nếu như không có chủ… khi có người đưa ly rượu đến, dường như đưa gần mặt Bạc Nhan, không biết ở đâu có một bàn tay giơ ra, trực tiếp cầm lấy ly rượu.

Nhóm người đàn ông trung niên kia ngẩn ra.

Từ Thành Mẫn cười đi đến. “Có chuyện gì vây quanh Bạc Nhan của chúng tôi vậy? Không biết còn tưởng rằng hôm nay là sinh nhật của Bạc Nhan nữa đấy.

Nói xong anh ta trực tiếp uống hết ly rượu: “Sao mặt Bạc Nhan của chúng ta lại đó như vậy chứ? Các chủ không phải là chuốc say cô ấy đấy chứ? Ha ha.

Anh ta cố ý dùng giọng điệu nói đùa nói ra câu này, sắc mặt nhóm người xung quanh đều thay đổi. “Làm, làm gì có chứ.”

Có người giải vòng vây: “Bọn chủ đang nói về chuyện trước đây của Tô Kỳ. “Nếu như đã có quan hệ với chủ Tô Kỳ

Từ Thánh Mẫn kéo cổ áo: “Vậy thì đi tìm chủ Tô Kỳ nói đi, liên quan gì đến công chúa nhỏ Bạc Nhan của chúng tôi chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.