Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 1287: Chương 1287




“Người đàn ông có nhà ở nước ngoài…

Hầu kết Đường Duy di chuyển lên xuống: “Rốt cuộc anh ta có địa vị gì, vì sao lại tra không ra?”

“Tôi cảm thấy là cùng loại người với anh đấy… Đơn Giản ngẩng đầu lên khỏi máy tính liếc nhìn Đường Duy: “Đường Duy, anh ta có lẽ cũng đã che giấu một phần lai lịch thật của mình, cho nên mới dẫn đến thông tin hiện tại không được hiển thị hoàn toàn.”

Những người như Đường Duy, hoặc ít hoặc nhiều đều che giấu lý lịch thực sự của mình, công chúng trước nay cũng không có khả năng tra ra rốt cuộc cậu có bao nhiêu thế lực. Đây cũng là thủ đoạn để bọn họ tự bảo vệ bản thân. Nhưng mà Đường Duy không ngờ tới, Vinh Sở… thực ra lại là dạng người như vậy.

“Vinh Sở trước đây cũng ở nước ngoài? Cùng Bạc Nhan cùng nhau học tập sao?”

“Vinh Sở là đàn anh của Bạc Nhan ở trong trường học. Anh ta nhảy lớp và được cử đến trường nơi Bạc Nhan đã học trước đây.” Ngón tay của Đơn Giản gõ trên máy tính, cậu ta đến biệt thự của Sakahara Kurosawa sớm hơn Đường Duy một bước. Dùng tốc độ nhanh nhất lôi ra quan hệ tin tức của Vinh Sở ở nước ngoài.

“Trước đây anh ta đã đăng một bài luận văn nghiên cứu trên báo tạp chí quốc tế. Sau này tôi lại phát hiện, sau anh, thì ra anh ta cũng đã phát biểu một bài luận văn tương tự như vậy.”

Sau anh.

Đường Duy theo bản năng siết chặt ngón tay.

“Sau này anh ta học thạc sĩ ở trường nên mới gặp Bạc Nhan mới nhập học. Nghe nói anh ta đã giúp đỡ rất nhiều cho việc học của Bạc Nhan, lúc đó trong trường còn xảy ra vụ lùm xùm về chuyện của hai người đó.”

Đơn Giản đem tư liệu điều tra được đem cho Đường Duy xem: “Tuổi còn trẻ đã trở thành thạc sĩ của Đại học thuộc khối lvy League, cũng không đơn giản đấy chứ. Cậu Đường, anh không cảm thấy người đàn ông này..

Đồng tử của Đường Duy co rút lại, như thể đang nghĩ tới tiếp theo Đơn Giản sẽ nói những gì.

Quả nhiên, anh nghe thấy Đơn Giản lẩm bẩm: “Mọi mặt của anh ta đều cực kỳ giống anh?”

Tuổi còn trẻ đã có học vị cao cấp, tốt nghiệp từ một trường đại học hàng đầu ở nước ngoài, bối cảnh sâu không lường được, tính cách thờ ơ lạnh nhạt…

Anh ta giống như một bản sao của Đường Duy, hoặc là nói, giống như là một Đường Duy khác.

Cho nên, Bạc Nhan khi đó đang ở nước ngoài mới lựa chọn cùng Vinh Sở yêu đương. Ngay cả khi thực sự không có chuyện gì xảy ra, thì việc đưa ra lựa chọn như thế này cũng đủ để chứng minh ở một mức độ nào đó, người đàn ông này giống Đường Duy một cách đáng ngạc nhiên.

Bạc Nhan người này yêu Đường Duy đến chết, đều sẽ dao động, đều sẽ đi đến một bước này. Như vậy để Vinh Sở ở bên cạnh Bạc Nhan nhất định là một hành vi rất nguy hiểm!

“Nói vớ vẩn cái gì đó?”

Nhưng thật ra Sakahara Kurosawa ở bên cạnh lại cau mày khi nghe Đơn Giản nói như vậy.

“Làm sao có người có thể bắt chước được theo Đường Duy chứ? Quá khứ và kinh nghiệm của Đường Duy có thể dễ dàng bị người khác bắt chước sao? Không có khả năng, thế giới này không ai có thể bắt chước giống y như đúc một người khác được.

“Nhưng mà … Đơn Giản nuốt nuốt nước bọt: “Luận điểm của Vinh Sở tronf®) các bài luận văn đều không khác biệt lắm với luận văn của cậu Đường…”

Đường Duy hung hăng chấn động: “Cái gì?”

“Vài tháng sau khi anh phát biểu, Vinh Sở cũng công bố một bài luận văn nghiên cứu tương tự.

Tuy xuất phát điểm khác nhau nhưng kết quả lại trùng lặp.”

Đơn Giản nhìn về phía Đường Duy: “Cậu Đường, chẳng lẽ thiên tài đều là cùng loại sao?”

Hoặc là nói…

Đường Duy đột nhiên cảm thấy chính mình hít thở không thông, một bóng ma to lớn từ trong lồng ngực bay lên, từ từ chiếm hết tâm trí của cậu.

Chẳng lẽ từ hai năm trước…

người đàn ông tên Vinh Sở này đâm muốn trở thành… một Đường puÉ$) tiếp theo sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.