Đơn giản như chết lặng trước hàng loạt phân tích của Vinh Sở, chỉ có thể cắn răng giả ngu: “Tôi… Tôi không biết cậu đang nói cái gì, tôi chỉ tình cờ…”
“Trên đời này làm gì có lắm sự tình cờ như vậy.” Ánh mắt của Vinh Sở đanh lại, nghiêm túc suy xét: “Nói đúng hơn là mọi sự tình cờ đều là do con người tạo ra.”
Điều này đã trực tiếp nhận định rằng việc Đơn Giản đến đây là có chủ đích.
Đơn Giản nuốt nước bọt, không biết làm thế nào để đỡ lại lời của anh ta, trong khi cậu ta đang lúng túng thì một người nào đó đã bước đến đứng phía sau cậu ta.
Anh ta vỗ vỗ vai Đơn Giản.
Đơn Giản quay lại, ngay cả với Vinh Sở và Bạc Nhan cũng ngày ngẩn cả người.
“Hey!”
Sakahara Kurosawa chào anh ta. Nhìn qua Đơn Giản, chàng trai kia mỉm cười càng thêm anh tuấn thanh lịch, cậu ta vẫy tay với Bạc Nhan: “Đã lâu không gặp, Bạc Nhan.”
Bạc Nhan cũng chưa đến mức có ác cảm với Sakahara Kurosawa, cô đáp lại: “Đã lâu không gặp, còn chuyện này…”
“Đây là trợ lý của tôi.” Để giúp Đường Duy diễn trò, Sakahara Kurosawa chỉ có thể bị ra một câu chuyện, nói rằng Đơn Giản là người của cậu ta: “Lúc xuống máy bay, tôi bị mất cả hộ chiếu và chứng minh thư, lúc bắt xe còn quên mang theo ví, vì vậy tôi đành phải làm ra vẻ đáng thương như vậy để mong các người thương xót. Tôi không có ý gì đâu.”
“À…”
Sự việc phát triển đến mức này khiến Bạc Nhan hơi bất ngờ trước, cô chỉ vào Đơn Giản, hỏi: “Anh ấy… là trợ lý của cậu sao?”
Sakahara Kurosawa hiếm khi quản lý công việc kinh doanh của gia đình mình, vì vậy trông anh ta không giống như một người sẽ mang theo trợ lý đi theo mình vậy, trừ khi người đó là Đường Duy, người luôn bận trăm công nghìn việc…
Sakahara Kurosawa ở trước mặt mọi người chính là tên thái tử chỉ biết ăn chơi không màng gì đến thế sự, Đơn Giản thật sự là trợ lý của anh ta sao?
Nhưng cuối cùng cô cũng không nỡ vạch trần gương mặt niềm nở của anh ta, cho dù trong lòng Bạc Nhan vẫn tràn đầy nghi vấn, cô vẫn phải cố nén lại: “Vậy thì đưa cậu mau đưa anh ta đi đi. Anh ta đột nhiên xuất hiện trước cửa nhà chúng tôi khiến tôi và bạn tôi có hơi cảnh giác, không sao đâu…”
Vừa nói, cô vừa giải thích thái độ lạnh lùng của Vinh Sở đối với cậu ta, những lời này làm cho Sakahara Kurosawa không khỏi bật cười, anh ta nói: “Cô và bạn cô có mối quan hệ rất tốt sao?”
Họ thậm chí cô còn cố tình giúp người khác giải thích cơ đấy. Bạc Nhan nói: “Ừ, đây là một người bạn rất quan trọng với tôi.” Ôi thôi thế là biết rồi nhé.
Sakahara Kurosawa nhìn Vinh Sở lần thứ hai, ánh mắt này của anh ta đụng phải ánh mắt đen ngòm của Vinh Sở, Sakahara Kurosawa sửng sốt.
Đáy mắt Vinh Sở tràn đầy cảnh giác, anh ta không ngừng thăm dò tên kia, ánh mắt sắc như dao, nếu như kỹ năng diễn xuất của Sakahara Kurosawa không đủ tốt thì lúc này có lẽ đã bị Vinh Sở lột sạch lớp ngụy trang rồi.
Tên Vinh Sở này… cứ phải phòng ngừa những người đàn ông khác bên cạnh Bạc Nhan sao?
Thú vị ghê đấy…
Sakahara Kurosawa nhếch môi, cười đầy ẩn ý, giả vờ vô ý nóK®) “Cậu đừng nhìn tôi như vậy chứ, tôi đâu phải là tình địch của cậu.”
Tình địch của anh ta phải là Đường Duy mới đúng.
Vinh Sở cười lạnh: “Ai biết vị trợ lý này có phải là của cậu hay không hay là do người khác cử đến đây thăm dò thông tin?”
Mẹ kiếp, cái tên này thật thông minhIl Lúc Sakahara Kurosawa đối mặt với Vinh Sở, anh ta cảm thấy như mình đang đối mặt với Đường Duy thứ hai.
Cảm giác này khiến anh ta có hơi bất an, nếu như từ trước đến nay anh ta vẫn luôn như vậy thì chuyện bắt chước Đường Duy của Vinh Sở đã đạt đến mức biến thành thói quen ăn sâu vào xương tủy rồi… —- Có lẽ sẽ có nhiều lúc, Vinh s® cảm thấy rằng mình chính là Đường Duy, người yêu của Bạc Nhan.
Vì vậy, anh ta mới mạnh dạn như vậy.
“Tôi không muốn thăm dò tin tức của Bạc Nhan làm gì.” Để bày tỏ sự vô tội của mình, Sakahara Kurosawa đành phải nói: “Tôi đã biết cô ấy từ lâu rồi, vả lại tôi cũng không làm điều gì xấu. Nếu cậu không tin thì cứ hỏi cô ấy xem.”
“Nhưng trước đây, tôi nhìn thấy anh và Đường Duy đứng cùng nhau.” Vinh Sở không hề nhượng bộ: “Hoặc là, anh cũng bị ai đó phái tới đây sao. Người đó là Đường Duy à?”