Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 1293: Chương 1293




Giọng nói của Bạc Nhan giống hệt như ngàn vạn áp lực nặng nề đè mạnh lên trái tim của Đường Duy, chàng trai trẻ tuổi bị giọng điệu của cô làm cho thở không ra hơi, cũng không biết làm thế nào để đáp trả Bạc Nhan thế này.

“Đủ rồi, em đã chịu đủ rồi…”

Bạc Nhan nhảy xuống khỏi giường, bởi vì vẫn chưa hết tác dụng của thuốc, cho nên bước chân của cô có hơi run rẩy, lúc chạm chân sút đất suýt chút thì tế ngã, Đường Duy nhìn bộ dáng lung lay như muốn ngã của cô, mí mắt giật giật, không suy nghĩ gì nhiều lập tức vươn tay ra muốn giữ lấy cô.

Lúc đó điều thoáng qua trong đầu cậu, chỉ có một ý nghĩ duy nhất, đó chính là, sao cô lại gầy như vậy.

Gầy như vậy, chỉ đơn giản nhẹ nhàng bắt lấy một cái là đã có thể trực tiếp ôm vào trong lòng, cả người nhẹ tênh như bông, giống hệt một làn khói.

Bạc Nhan lắc lắc đầu, lấy lại tinh thần hung hăng đẩy Đường Duy ra một cái. Hành vi phản kháng trong vô thức này khiến Đường Duy cảm thấy như bản thân mình bị người ta dùng kim hung hăng đâm thọc, cậu lui về phía sau mấy bước: “Chỉ là tôi thấy cô suýt chút thì vấp ngã.”

Bạc Nhan dùng ánh mắt căm hặn nhìn chằm chằm quan sát hành động tiếp theo của Đường Duy, giống như đang đề phòng cậu sẽ động vào mình một lần nữa, sau đó hướng mắt nhìn quanh bốn phía, cô nói: “Đây là biệt thự của anh sao?”

“Nói một cách chính xác thì là của Sakahara Kurosawa.”

“Em biết mà.”

Bạc Nhan thở hổn hển từng hoi: “Sakahara Kurosawa dang giúp anh!”

Giác quan thứ sáu của Vinh Sở quả nhiên không hề sai!

“Không cần phải nói như vậy, Sakahara Kurosawa chỉ giúp cung cấp chỗ ở cho tôi mà thôi.” Đường Duy tiến lên: “Về phần đưa cô đến đây, đều là kế hoạch của tôi.”

“Té ngã cũng không cần anh đến đỡ.”

Bạc Nhan dùng ánh mắt căm hặn nhìn chằm chằm quan sát hành động tiếp theo của Đường Duy, giống như đang đề phòng cậu sẽ động vào mình một lần nữa, sau đó hướng mắt nhìn quanh bốn phía, cô nói: “Đây là iệt thự của anh sao?”

“Nói một cách chính xác thì là của Sakahara Kurosawa.”

“Em biết mà.”

Bạc Nhan thở hổn hển từng hoi: “Sakahara Kurosawa dang giúp anh!”

Giác quan thứ sáu của Vinh Sở quả nhiên không hề sai!

“Không cần phải nói như vậy, Sakahara Kurosawa chỉ giúp cung cấp chỗ ở cho tôi mà thôi.” Đường Duy tiến lên: “Về phần đưa cô đến đây, đều là kế hoạch của tôi.”

“Đồng phạm.” Bạc Nhan phát giác ra, bản thân mình ở nơi này căn bản không có lối thoát, toàn bộ trang viên đều thuộc quyền sở hữu của Sakahara Kurosawa, chỉ cần nhìn lướt qua một cái sẽ thấy khắp nơi đều có camera giám sát, thậm chí không hề có góc chết nào nên có thể quan sát hết được toàn bộ trang viên.

Cô, đang bị nhốt trong một chiếc lồng sơn son thiếp vàng.

“Hai ngày nữa là phải mở cuộc họp rồi, anh làm như thế này có ích lợi gì không!”

Bạc Nhan hung hăng nghiến rằng: “Đem em nhốt vào đây, chính là mục đích mà anh muốn đạt được có phải không?”

“Không, mục đích mà anh muốn đạt được, là khiến em vĩnh viễn chỉ có thể ở lại bên cạnh anh Cho dù đi đến đâu, vĩnh viễn… chỉ có thể bị anh giam cầm.

Đường Duy không biết rất cuộc là vì sao mà những ý nghĩ đó lại xuất hiện trong đầu của mình, nhưng cậu thật sự cảm nhận được mong muốn khao khát điên cuồng của mình dành cho Bạc Nhan – cậu dùng bản năng của một người đàn ông để giải thích cho tất cả những điều này.

Vì vậy, sự thèm muốn phụ nữ bẩn thỉu này, chắc cũng là xuất phát từ dục vọng bẩn thỉu lúc đầu của cậu.

Vậy thì…

Chỉ cần thỏa mãn nó là được rồi.

Cái gai này vẫn luôn quấn quanh toàn thân cậu ấy, khiến người ta phiền muộn nhiều loạn, không cách nào giải tỏa được nek#) càng thêm ăn sâu bám rễ, càng thêm cố chấp ngông cuồng.

Đôi mắt của Đường Duy tối tăm đáng sợ, gần như không chút nghĩ ngợi trực tiếp nắm lấy cổ tay Bạc Nhan kéo một phát, đẩy thẳng cả người cô ra phía sau đè chặt lên vách tường, hơi thở tràn ngập mùi vị nam tính lập tức phủ tới..Bạc Nhan hiểu quá rõ tiếp theo đây sẽ xảy ra chuyện gì.

Nếu như là cô của trước đây, nếu như cô vẫn yêu cậu một cách điên cuồng, vậy thì lúc Đường Duy muốn cô, vì sao…

Nước mắt của Bạc Nhan rơi xuống.

Tại sao cô không hề cảm nhận được niềm vui? Vì sao điều này chỉ mang lại nỗi đau cho cô?

Tại sao cô không thể biến tấn K cả đau đớn thống khổ này trở @) thành niềm vui sa đọa không chút tự tôn?

Hai chân Bạc Nhan run lên cầm cập, bị ép chặt vào trong góc tường chật hẹp, từng chút từng chút mất đi quần áo che đậy thân thể.

Nước mắt làm mơ hồ tất cả tầm nhìn.

Đường Duy, anh phá hủy tất cả bản năng cảm nhận thế giới này của tôi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.