Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 1313: Chương 1313




Sau khi Bạc Nhan rời khỏi nhà họ Diệp, không hề quay về tìm Tô Kỳ, chẳng qua cô đến chỉ để diễn cho cha chủ nhà họ Tôi và nhà họ Diệp xem, để bậc cha tưởng rằng bây giờ cô và Diệp Tiêu đã hòa bình ở chung.

Nhà họ Lam danh tiếng lẫy lừng ở Hải Thành, thật sự không phải ai cũng có thể đi. Tài xế tò mò nhìn dáng vẻ cô gái ngồi đằng sau một cái, là một đứa con lai, thật sự rất xinh đẹp.

Nghe nói gần đây trong giới nhà giàu có một cô tiểu thư tên là Bạc Nhan phải đính hôn, cũng là con lai, chẳng lẽ con lại đều xinh đẹp như thế?

Tài xế lắc đầu, đạp chân ga, lái về hướng nhà họ “Sao giờ cậu mới đến?”

Lam Thất Thất đang ngồi trên sô pha, trong tay cầm một ly hồng trà, nhìn thấy một mình Bạc Nhạn bước từ cửa vào, cô ấy lập tức bỏ hồng trà xuống ra đón: “Lo chết tớ rồi, còn tưởng rằng Diệp Tiêu không chịu thả cậu ra chứ!”

“Anh ta thực sự có ý định

Nghĩ đến tranh cãi với Diệp Tiêu lúc trước, Bạc Nhan nói: “Thôi, dẫu sao thì tin tức cũng đã truyền ra, cũng không thể nuốt lời được. “Nhan Nhan, cậu đây là tự mình ép mình.”

Vẻ mặt Lam Thất Thất đau lòng: “Cậu tưởng rằng như thế này là có thể đi sao, dù có đi như thế thì cậu với Đường Duy cũng không có khả năng nữa, nhưng cũng đồng nghĩa với việc gả cho một người mình không thể yêu, hôn nhân cả đời này cũng bị phá hủy.

“Người sinh ra trong giới này như chúng ta Bạc Nhan dừng lại, lẩm bẩm, giọng nói như không thực, giống như một làn khỏi, gió nhẹ thổi là bay: “Có thể dễ dàng có được tình yêu như thể sao? Vậy cũng quá may mắn rồi, phần lớn tình huống là, tự do và tình yêu không thể vẹn toàn.”

Cô gả cho nhà họ Diệp, có thể không cần chịu trói buộc của Đường Duy, nói theo cách nào đó thực sự là tự do, nhưng hi sinh này là vì tình yêu của cô.

Nhìn thấy dáng vẻ này của Bạc Nhan, trong lòng Lam Thất Thất bùi ngùi.

Đột nhiên cô lại trở thành như thế này, giống như trong chốc lát đã nghĩ thông tất cả, không để ý đến cái gì nữa. Chắc chắn là bị Đường Duy làm tổn thương rồi?

Tối nay Bạc Nhan ở lại nhà Lam Thất Thất, Lam Thất Thất biết tâm trạng của cô không tốt, cũng không đi ra ngoài, để cô ở trong phòng sầu muộn, không ngờ buổi tối lại có người tìm đến.

Là Từ Thánh Mẫn.

Một chân anh ta đá cửa: “Có phải Bạc Nhan ở chỗ có không?”

Lam Thất Thất đang lướt điện thoại trong phòng khách bị dọa nhảy dựng: “Nửa đêm nửa hôm anh đến nhà tôi làm cái gì?

Lại nói bảo vệ đầu, sao không ngăn anh ta lại!”

“Cậu chủ nhà họ Từ tôi đây, tên bảo vệ nào dám ngăn tôi?”

Từ Thánh Mẫn chỉ chính mình: “Tôi đến tìm Bạc Nhan “Bạc Nhan không ở đây. “Cái răm.”

Vẻ mặt Từ Thánh Mẫn không tin: “Ngoại trừ Lạc Du Du, bạn tốt nhất của Bạc Nhan là cô. Bây giờ Lạc Du Du đang dây dưa không rõ với Sakahara Kurosawa, thân mình còn lo chưa xong, thể nên chắc chắn Bạc Nhan đang ở chỗ cô.”

“Ý của anh là tôi đặc biệt rảnh nhỉ.

Lam Thất Thất lạnh lùng cười: “Nếu tôi nhớ không nhầm, anh và Bạc Nhan không có vướng mắc gì nhỉ? Còn nói anh đến tìm Bạc Nhan để tỏ tình? Muốn cướp người với nhà họ Diệp? Từ Thánh Mẫn không nói nữa.

“Không phải chuyện của mình thì bớt thò tay vào đi, theo tôi thấy, chắc chắn là Đường Duy bảo anh tới.” Lam Thất Thất bày ra thái độ không chịu lùi bước.

“Nếu cậu ta muốn tìm Bạc Nhan thì tự mình tới đây! Phải người đi thăm dò làm gì, vịt chết rồi còn cãi bướng không ngại à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.