Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 1328: Chương 1328




Tô Nghiêu vốn là muốn mang Bạc Nhan đi ra ngoài, nhưng đột nhiên từ trong miệng Diệp Tiêu nghe được một câu như vậy, vẻ mặt đông cứng lại. Ngay sau đó, cậu thanh niên gắt gao cần chặt răng, giống như đang kìm chế thứ gì đó, cậu ta quay đầu liếc Diệp Tiêu một cái: “Ngày hôm nay thái độ của anh như vậy, anh mong tôi dùng bộ mặt nào để nói chuyện với anh đây?”

“Nói chuyện với anh rể tương lai như vậy sao?”

Diệp Tiêu có thể cảm nhận được sự thù địch từ Tô Nghiêu, chuyện tới ngày hôm nay giả bộ một chút cũng không có ý gì, cho nên Tô Nghiêu chỉ đơn giản là cho Diệp Tiêu một vẻ mặt: “Thật ra mà nói, nếu như anh không cam tâm tình nguyện lấy chị của tôi thì cũng không sao cả, cho dù là nhà họ Diệp các người ở bên ngoài tuyên bố là khinh thường nhà họ Tô, không muốn cùng Bạc Nhan kết hôn thì cũng không sao cả

Cậu ta vừa nói vừa ra sức nằm chặt tay của Bạc Nhan hơn: “Điều buồn cười là anh cứ luôn mồm nói coi thường chị gái tôi, nhưng anh vẫn muốn lấy chị ấy. Cậu chủ Diệp diễn kịch như vậy không thấy mệt sao?”

Bạc Nhan vừa nghe, sắc mặt trắng bệch: “Nghiêu Nghiêu, quên đi, đi thôi.

Trong cuộc hôn nhân này, căn bản là không có tình yêu, có cũng không thể thật sự cùng với Diệp Tiêu trải qua những ngày tháng vợ chồng tương kính như tân, thái độ của Diệp Tiêu như vậy, cô hoàn toàn đã dự đoán được.

Tất nhiên, Tô Nghiêu không nhận được bất kỳ câu trả lời nào cho những câu hỏi như vậy, chỉ có đôi mắt sắc bén và u ám của Diệp Tiêu đã trả lời tất cả. Trong lối đi nhỏ hẹp và dài của hành lang, Tô Nghiêu dẫn Bạc Nhan đi phía trước để đến gặp những vị “trưởng lão” mà phải cùng sống chung cả đời, lúc bước đến chỗ rẽ, một giọng nói đột nhiên xuất hiện.

“Đây không phải là Bạc Nhan sao? Đã lâu tôi không gặp cô. Cô trở nên xinh đẹp như vậy.”

Tô Nghiêu và Bạc Nhan dừng lại một chút, liền nhìn thấy ở góc tường có một người xuất hiện, một bộ dạng mặc âu phục chính tề, nét mặc lại mang theo một chút không đứng đắn, đánh giả có giống như đánh giá một món hàng: “Tôi không ngờ cô lại lấy Diệp Tiêu. Như thế nào, bạn cũ Đường Duy của cô lại bỏ rơi cô sao?”

“Nguyên Tần, ăn nói cẩn thận một chút!”

Quả nhiên là Nguyên Tân. Lúc trước, vào ngày sinh nhật của Đường Duy, Nguyên Tần cũng ở sau lưng Bạc Nhanh chỉ chỏ, nói rằng cô có vẻ như có một cuộc sống riêng tư hỗn loạn ở nước ngoài.

Sau đó, anh ta bị Đường Duy đánh và đuổi ra khỏi bữa tiệc sinh nhật, thật mất mặt… Nhưng rốt cuộc vẫn ở trong một vòng luần quần, lần này kết hôn với Diệp Tiêu, tự nhiên lại gặp anh ta.

“Quan hệ giữa nhà họ Diệp và nhà họ Nguyên không tốt như vậy.” Tô Nghiêu đột nhiên đoán ra được điều gì đó: “Diệp Tiêu thư cố ý mời anh đến ”

Để có thể làm nhục Bạc Nhan.

“Anh ta thực sự là không từ một thủ đoạn nào Bạc Nhan lẩm bẩm, sau đó mặc kệ Nguyên Tần, thời điểm dự định rời đi, Nguyên Tân vươn một bàn tay ra ngăn cản họ.

“Thế nào, cô muốn rời đi? Cũng không muốn chào hỏi tôi một tiếng sao?” Vẻ mặt Nguyên Tân gian xảo nói với Bạc Nhan “Trốn sau lưng em trai làm đồ nhút nhát sao, Bạc Nhan?”

Bạc Nhan ngước lên nhìn thằng anh ta, gặng từng chữ nói: “Đồ xấu xa dối trá.

Không biết bốn chữ này đâm vào nỗi đau thầm kín nào của Nguyên Tần, vẻ mặt anh ta đột nhiên méo mó, thậm chí có chút nghiến răng nghiến lợi.

“ Cô đừng tưởng rằng gả vào nhà họ Diệp thì có gì to tát, nhà họ Diệp sao có thể lại cần một người đàn bà dâm đãng như cô, đơn giản mà nói là làm từ thiện mà thôi!”

“Nói chuyện với tôi cần có chút tôn trọng!”

Tô Nghiêu không thể nhịn được, liên đi lên năm lấy áo của Nguyên Tân: “Tôi thấy là anh rất muốn ăn đòn!”

“Như thế nào, bị tôi nói trúng rồi phải không?” Nguyên Tân cười to, biết rằng ở góc phía bên này cơ bản là không có người, vì thế anh ta chọc giận Tô Nghiêu hết lần này đến lần khác, như thể anh ta đang muốn đạt được điều gì đó: “Chị gái của cậu chẳng qua chỉ là một con chó của Đường Duy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.