Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 1379: Chương 1379




Không ngờ Từ Thánh Mẫn nghe xong chỉ cười lạnh lùng, đối mặt với bộ dạng sửng sốt của Lam Thất Thất, người đàn ông có lòng tốt đưa tay ra, giống như bộ dạng dỗ cún con, xoa xoa đầu Lam Thất Thất: “Đừng có quậy nữa nhé, tôi đi đây, ở đây nhàm chán quá.

Khựng lại chút, Từ Thánh Mân bổ sung thêm nói: “Đặc biệt là ở đây với cô.

Sắc mặt Lam Thất Thất từ lúc mới đầu rất cao hứng vui mừng từ từ biển thành một khuôn mặt cứng đơ xám xịt, cô đi theo Từ Thánh Mẫn đến cửa: “Cuối cùng cũng ra ngoài rồi? Sao cô còn có thể nhịn được, tôi đến mười hai giờ sẽ đi ra ngoài, ở thêm một giây tôi cũng không muốn.

Hóa ra bọn họ sớm đã có kế hoạch đến mười hai giờ sẽ đi, Từ Thánh Mẫn còn ở lại hơn mười phút rồi. Lam Thất Thất cảm thấy mình đi đứng cũng không vững: “Từ Thánh Mẫn, anh cứ như vậy mà đi sao, ở bên chỗ Lạc Du Du…

“Ở bên chỗ của Lạc Du Du em đã nói qua rồi.” Sakahara Kurosawa kéo mở cửa xe ra: “Chuyện này chị không cần bận tâm. Cô ấy sẽ không trách hai chúng em đâu.” Nếu như chủ nhân của bữa tiệc cũng không trách, vậy cô chỉ là một vị khách, lấy cái gì để chỉ trích người ta chú.

Chỉ là.

Lam Thất Thất cảm thấy trong lòng lạnh cóng: “Anh vừa rồi, vừa rồi anh lôi tôi ra từ chỗ của Hồ Quân là Là bởi vì…

“Là bởi vì muốn cô đến bên cạnh tôi.” Từ Thánh Mẫn cười nói: “Có phải muốn nghe lý do này không?”

Không Không…

Lam Thất Thất ý thực được lùi ra sau một bước nhỏ. Từ Thánh Mẫn đã nhận ra sự kháng cự của cô, nhưng vẫn tiếp tục nói: “Chỉ có điều có đã nghĩ nhiều rồi, Lam Thất Thất, cô suy nghĩ lại đi tại sao tôi lại cứ phải ngay lúc Từ Dạo xuất hiện đi qua tìm cô”

Đừng… Đừng như vậy… Lam Thất Thất cảm giác bản thân sắp siết chặt ngón tay lại rồi, tại vì sao lại như vậy chứ? “Cô gái ngốc, bởi vì cô dễ bị lợi dụng đó.”

Nhịp tim cứ như đột nhiên ngừng lại ở giây phút cô nghe thấy những lời đó.

Khi đó mọi âm thanh trong tai dường như bị cắt đứt trong tích tắc và tạm dừng, Lam Thất Thất không tiếng chút tiếng động lại từ từ ngẩng đầu lên, trong ánh mắt lộ ra vẻ khiếp sợ đau khổ, ngược lại với khuôn mặt không sao cả của Từ Thánh Mân.

Giây sau, nhưng âm thanh phức tạp lại tàn nhẫn lọt vào trong đầu óc cô, kèm theo đó là tiếng cười nói, chửi bởi của những vị khách bên trong, nhanh như bay lọt vào trong tại của cô, Lam Thất Thất cảm thấy choáng váng, cô sắp không đứng vững được nữa rồi.

“Ý của anh là “

“Ý của tôi là, chỉ vì muốn Từ Dao cảm thấy tôi và nhà họ Lam có mối quan hệ cũng không tệ, để cô ta đừng có hành động thiếu suy nghĩ, lợi dụng cô để chấn áp cô ta, mới kéo cô từ chỗ của Hô Quân đi”

Từ Thánh Mân đứng ở đó, mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ không còn chút máu của Lam Thất Thất, không biết tại sao, cùng lúc mở miệng nói ra những lời đó, trong lòng lại dâng lại một trận co thắt đau đớn.

Làm sao có thể.

Anh ta giống như là đã cùng mình dính lấy nhau, kìm nén lại tâm trạng vô tình nói: “Vì vậy, Lam Thất Thất từ lúc bắt đầu tôi tiếp cận cô, chẳng qua vì nhà họ Lam ở đăng sau cô thôi. Tôi thực sự là đã quen biết cô rất lâu rất lâu rồi, cho nên tôi quá hiểu rõ làm sao mới có thể khống chế được cô.”

“Nếu như cô đã rõ tất cả mọi chuyện rồi, vậy thì hãy cút xa chút đi, tôi đối với những loại phụ nữ tự dâng đến cửa một chút hứng thú cũng không có.”

Từ Thánh Mân nói xong liền đi, kết quả lại nghe thấy Lam Thất Thất khóc nức nở hét lên: “Từ Thánh Mân anh thì được coi là đàn ông gì chứ!”

Anh ta khựng lại, sau lừng anh ta như bị ai đó đánh rất nặng.

“Lợi dụng người khác còn có thể ăn nói nhẹ tênh như gió mây vậy hả?” Lam Thất Thất khóc thét lên, tóc tai rối bời, biểu cảm hốt hoảng lại không có chỗ nương tựa: “Anh là đồ khốn kiếp! Tại sao có thể như vậy… Tại sao có thể đối xử với tôi như vậy, Từ Thánh Mân lương tâm anh một chút cũng không thấy đau sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.