Một người nhỏ bé như Lạc Du Du, sao cứ thích một mình gánh chịu, một Lạc Du Du ngay cả khi bị bệnh cũng không chịu nói… Vậy mà…
Từng nói muốn gả cho anh ta…
Nhưng bây giờ có đi điều tra xem chuyện này là thật hay giả cũng không còn quan trọng nữa, thậm chí Sakahara Kurosawa còn hy vọng chuyện này là giả…
Nếu như nó là thật…
Anh ta cúi đầu, mạnh mẽ trừng to hai mắt, gần như dùng hết sức có thể để ngăn lại cảm xúc của mình, không để bản thân mất khống chế trước mặt trưởng bối ở đây. . Bạn đang đọc truyện tại == T R Ù M t r u у ệ n . o r g ==
Cúi đầu, mãi tới khi hai mắt cay xè, anh ta nắm chặt ngón tay.
Nếu thật sự Lạc Du Du từng nghĩ muốn gả cho anh ta, vậy thì anh ta đã làm những chuyện gì vậy? Đích thân anh ta đã phá hủy tương lai này.
Anh ta ghét bỏ tương lai bị Lạc Du Du trói buộc như thế, nhưng hôm nay lại cầu mà chẳng được…
Sakahara Kurosawa cố gắng bắt buộc bản thân bình tĩnh trở lại, duy trì dáng vẻ điềm tĩnh trước mặt trưởng bối, anh ta chỉ có thể bất đắc dĩ mà cười nói: “Không sao đâu bác gái, cháu tin tưởng quyết định của mọi người”
Từ trước tới nay đều như vậy.
Hồi nhỏ, từ khi bắt đầu nhớ mọi chuyện, cho tới bây giờ gần như anh ta đều như vậy, đối mặt với sự khống chế của gia đình, anh ta chỉ có thể bày ra khuôn mặt tươi cười, nói một câu: “Con hiểu, mọi người đều muốn tốt cho con”
Anh ta đã nói với họ mấy lời như vậy mấy lần rồi.
Nói xong ngay tới bản thân cũng muốn chết lặng, đến nỗi giờ đây, anh ta nói ra câu đó chính là theo phản xạ.
Giống như một con chó đã được chủ nhân huấn luyện thuần thục, khi tiếp nhận được lệnh thì sẽ làm ra hành động tương ứng.
Mỗi một câu nói, một hành động đều bị thao túng.
Mà ba mẹ Lạc Du Du cũng không biết những chuyện trong nhà Sakahara Kurosawa, đơn giản họ cho rằng Sakahara Kurosawa cũng đồng ý chấp nhận chuyện này, còn cảm giác an tâm, ánh mắt nhìn anh ta cũng mang đầy vẻ áy náy.
Sakahara Kurosawa cảm giác nụ cười trên mặt của mình sắp cứng đờ rồi. Anh ta an ủi ba mẹ của Lạc Du Du một cách hoàn hảo, sau khi được họ đưa về nhà lại an ủi ba mẹ của mình như vậy. Cuối cùng, khi trở về phòng mình, Sakahara Kurosawa loạng choạng vịn vào tường, như thế mới không để bản thân ngã quy xuống.
Cuộc sống ngột ngạt này sắp hủy hoại tinh thần của anh ta rồi.
Nhưng anh ta không được phép sụp đổ, cho dù sụp đổ cũng phải sụp đổ sao cho dễ nhìn, không được để nhà Sakahara mất mặt.
Anh ta là người thừa kế được kỳ vọng nhất của nhà Sakahara, từ nhỏ đã được nuôi dạy như một chủ nhân tương lai của nhà Sakahara.
Không sao, không cần đau lòng cho tôi.
Dù sao từ trước tới nay các người cũng không coi tôi ra gì.
Không sao, người máy sẽ không biết đau.
Cơn đau lan ra khắp con tim.
Nhận ra rồi, anh ta đã nhận ra thứ tình cảm gần như tê liệt của bản thân đã bị khoan thủng một lỗ dưới sự dây dưa đây dịu dàng và cố chấp của Lạc Du Du.
Máu từ lỗ hổng này chảy ra đã chứng minh rằng anh ta vẫn là một con người bằng xương bằng thịt.
Hai mắt Sakahara Kurosawa đỏ lên, anh ta nhìn trần nhà.
Thì ra, anh ta vẫn luôn được sự dịu dàng bao quanh. Thì ra, anh ta vẫn luôn tham lam tìm lấy sự dịu dàng nơi Lạc Du Du.
Đêm đó, Từ Thánh Mân nghe tin Sakahara Kurosawa đã về nhà nên đã tới tìm anh ta cùng nhau chơi đùa, thậm chí còn mang theo cả rượu. Lam Thất Thất đi theo sau anh ta, nhìn thấy Sakahara Kurosawa cô ấy vội cau mày: “Sao nhìn mặt anh như sắp chết vậy?”
Vừa nghe thấy vậy, vẻ mặt Từ Thánh Mân chợt thay đổi: “Này, lời này không thể nói lung tung đâu! Kurosawa nhà chúng †a tràn đầy sức sống… Nhỉ? Ha ha?”
Nghiêng đầu nhìn Kurosawa đang năm vật trong phòng, vẻ mặt chỉ kém viết thêm mấy chữ “Tôi muốn chết” mà thôi.
Từ Thánh Mân đành nuốt mấy lời định nói vào trong, thừa nhận bạn gái mình nói không hề sai: “Thật sự giống như sắp chết rồi”
Lam Thất Thất hung hăng trợn mắt nhìn Từ Thánh Mân, sau đó nói: “Nghe nói… Hôn ước giữa anh với Lạc Du Du bị hủy rồi?”
Nghe thấy chuyện này, rốt cục trên mặt Sakahara Kurosawa cũng có cảm xúc.