Nói xong, cả căn phòng rơi vào một mảnh tĩnh lặng.
Sakahara Kurosawa hiểu rõ ẩn ý trong câu nói của Lam Thất Thất, nhưng dù là lòng như tro tàn, anh ta vẫn muốn…
Vẫn muốn đi gặp Lạc Du Du một lần.
Chỉ cần ngắm nhìn khuôn mặt ngốc nghếch, đáng yêu của cô ta cũng có thể trị khỏi phần nào cho anh ta…
Lam Thất Thất thở dài, nói số chuyến bay cho Sakahara Kurosawa: “Nếu anh thật sự đã quyết định rồi, vậy thì đi đi, dù là nói lời từ biệt cũng nên nói một cách tử tế”
Tình cảm bao nhiêu năm như vậy, lúc nói tạm biệt cũng phải kết thúc tốt đẹp.
Rốt cục, đáy mắt Sakahara Kurosawa cũng hiện lên một tỉa sáng, dù chỉ là tia sáng nhỏ bé nhưng chẳng khác nào anh †a đã sống sót trở lại, thậm chí anh ta còn nhìn Từ Thánh Mân đầy căng thẳng: “Tôi phải chuẩn bị gì không?”
Từ Thánh Mân võ võ anh ta: “Đẹp trai lắm rồi, không cần chuẩn bị gì đâu, lên dây cót tinh thần nào”
Anh ta xem xét cẩn thận số chuyến bay, Lạc Du Du cũng sắp hạ cánh rồi, có lẽ là cố ý chọn chuyến bay sau chuyến bay của Sakahara Kurosawa, lệch thời gian hạ cánh. Nhưng hiện giờ, anh ta và Lam Thất Thất không đành lòng chứng kiến tình cảnh “Sự bỏ lỡ định mệnh” này nên đã tự động tới tìm Sakahara Kurosawa để mật báo.
Cũng không biết hành động này của họ là đúng hay sai.
Từ Thánh Mân cúi đầu, vẻ mặt tiếc hận: “Kurosawa, có mấy lời tôi muốn nói trước với anh. Người con gái như Du Du, hôm nay làm ra chuyện này, có thể chứng tỏ cô ta đã thật sự đi tới bước đường cùng, còn anh… Lát nữa gặp cô ta, cũng đừng có tranh cãi, so đo với cô ta nữa. Tôi nói anh nghe, có những người, anh càng không chịu thừa nhận lỗi sai, thì cuối cùng sẽ càng đau khổ vì hối hận”
Không nhất thiết phải so đo một mất một còn, tới khi một mình nghĩ lại trong đêm cũng chỉ còn lại hối hận mà thôi.
Sakahara Kurosawa không nói gì, dáng vẻ ốm yếu. Lam Thất Thất và Từ Thánh Mân bất lực nhìn nhau, sau đó nói: “Sắp xếp một chút? Qua mấy tiếng nữa tới sân bay gặp cậu ấy”
Ngón tay Sakahara Kurosawa khẽ run rẩy, sau khi nghe thấy vậy, anh ta khẽ gật đầu. Từ Thánh Mân và Lam Thất Thất ngồi xuống cạnh anh ta, giúp anh ta suy nghĩ xem làm sao để đối diện với Lạc Du Du, mấy tiếng này là khoảng thời gian vô cùng đau khổ đối với Sakahara Kurosawa.
Anh ta cũng không đếm được đã bao lâu không nhìn thấy Lạc Du Du, kể từ hôm cô ta bỏ nhà đi không chút do dự, sau đó cắt đứt mọi liên lạc với anh ta thì anh ta đã không gặp được cô ta. Cô ta cũng rất tàn nhãn, ngay đến trong giấc mơ của anh ta cũng không chịu tới.
Mỗi lần mơ thấy cô ta thì đều trông thấy bóng lưng gầy yếu của cô ta.
Sakahara Kurosawa không biết bản thân đã chịu đựng mấy tiếng này như thế nào, sau đó lại ngồi lên xe của Từ Thánh Mân. Lúc được đưa đến sân bay, anh ta có cảm giác như máu trong người bắt đầu lưu chuyển, sau khi xuống xe, cứ mờ mịt đứng ở đó, mãi tới khi Lam Thất Thất đi đón bay nhìn thấy Lạc Du Du, kéo tay cô ta: “Du Dul”
Hai chữ này đã đánh ta tất cả tuyến phòng ngự của Sakahara Kurosawa.
Anh ta không thể chờ được nhưng lại ngẩng đầu lên nhìn rất cẩn thận, nhìn thấy Lạc Du Du đang được Lam Thất Thất dắt tay đi ở phía xa xa, vẫn là dáng vẻ nhỏ nhỏ, gầy gầy ấy. Anh †a thở gấp, đợi tới khi Lạc Du Du đi tới trước mặt, anh ta muốn đưa tay ra chào hỏi nhưng lại phát hiện Lạc Du Du không hề nhìn anh ta, hoặc có thể nói cô ta làm như không nhìn thấy anh ta, trực tiếp nở nụ cười bỏ qua anh ta.
Đúng là cô ta đã cười, nhưng Sakahara Kurosawa lại cảm thấy khuôn mặt tươi cười của cô ta rất giống với khuôn mặt không cảm xúc.
Người đàn ông không biết phải làm sao, nghiêng đầu nhìn Từ Thánh Mân, giây phút này, Từ Thánh Mân chợt thấy Sakahara Kurosawa thật đáng thương.
Từ trên khuôn mặt của anh ta, từ trên khuôn mặt của một người sắc sảo, tài năng lộ rõ từ khi còn trẻ, Từ Thánh Mân nhìn thấy sự bất lực, hoảng hốt lo sợ.
Nói xong, cả căn phòng rơi vào một mảnh tĩnh lặng.
Sakahara Kurosawa hiểu rõ ẩn ý trong câu nói của Lam Thất Thất, nhưng dù là lòng như tro tàn, anh ta vẫn muốn…
Vẫn muốn đi gặp Lạc Du Du một lần.
Chỉ cần ngắm nhìn khuôn mặt ngốc nghếch, đáng yêu của cô ta cũng có thể trị khỏi phần nào cho anh ta…
Lam Thất Thất thở dài, nói số chuyến bay cho Sakahara Kurosawa: “Nếu anh thật sự đã quyết định rồi, vậy thì đi đi, dù là nói lời từ biệt cũng nên nói một cách tử tế”
Tình cảm bao nhiêu năm như vậy, lúc nói tạm biệt cũng phải kết thúc tốt đẹp.
Rốt cục, đáy mắt Sakahara Kurosawa cũng hiện lên một tỉa sáng, dù chỉ là tia sáng nhỏ bé nhưng chẳng khác nào anh †a đã sống sót trở lại, thậm chí anh ta còn nhìn Từ Thánh Mân đầy căng thẳng: “Tôi phải chuẩn bị gì không?”
Từ Thánh Mân võ võ anh ta: “Đẹp trai lắm rồi, không cần chuẩn bị gì đâu, lên dây cót tinh thần nào”
Anh ta xem xét cẩn thận số chuyến bay, Lạc Du Du cũng sắp hạ cánh rồi, có lẽ là cố ý chọn chuyến bay sau chuyến bay của Sakahara Kurosawa, lệch thời gian hạ cánh. Nhưng hiện giờ, anh ta và Lam Thất Thất không đành lòng chứng kiến tình cảnh “Sự bỏ lỡ định mệnh” này nên đã tự động tới tìm Sakahara Kurosawa để mật báo.
Cũng không biết hành động này của họ là đúng hay sai.
Từ Thánh Mân cúi đầu, vẻ mặt tiếc hận: “Kurosawa, có mấy lời tôi muốn nói trước với anh. Người con gái như Du Du, hôm nay làm ra chuyện này, có thể chứng tỏ cô ta đã thật sự đi tới bước đường cùng, còn anh… Lát nữa gặp cô ta, cũng đừng có tranh cãi, so đo với cô ta nữa. Tôi nói anh nghe, có những người, anh càng không chịu thừa nhận lỗi sai, thì cuối cùng sẽ càng đau khổ vì hối hận”
Không nhất thiết phải so đo một mất một còn, tới khi một mình nghĩ lại trong đêm cũng chỉ còn lại hối hận mà thôi.
Sakahara Kurosawa không nói gì, dáng vẻ ốm yếu. Lam Thất Thất và Từ Thánh Mân bất lực nhìn nhau, sau đó nói: “Sắp xếp một chút? Qua mấy tiếng nữa tới sân bay gặp cậu ấy”
Ngón tay Sakahara Kurosawa khẽ run rẩy, sau khi nghe thấy vậy, anh ta khẽ gật đầu. Từ Thánh Mân và Lam Thất Thất ngồi xuống cạnh anh ta, giúp anh ta suy nghĩ xem làm sao để đối diện với Lạc Du Du, mấy tiếng này là khoảng thời gian vô cùng đau khổ đối với Sakahara Kurosawa.
Anh ta cũng không đếm được đã bao lâu không nhìn thấy Lạc Du Du, kể từ hôm cô ta bỏ nhà đi không chút do dự, sau đó cắt đứt mọi liên lạc với anh ta thì anh ta đã không gặp được cô ta. Cô ta cũng rất tàn nhãn, ngay đến trong giấc mơ của anh ta cũng không chịu tới.
Mỗi lần mơ thấy cô ta thì đều trông thấy bóng lưng gầy yếu của cô ta.
Sakahara Kurosawa không biết bản thân đã chịu đựng mấy tiếng này như thế nào, sau đó lại ngồi lên xe của Từ Thánh Mân. Lúc được đưa đến sân bay, anh ta có cảm giác như máu trong người bắt đầu lưu chuyển, sau khi xuống xe, cứ mờ mịt đứng ở đó, mãi tới khi Lam Thất Thất đi đón bay nhìn thấy Lạc Du Du, kéo tay cô ta: “Du Dul”
Hai chữ này đã đánh ta tất cả tuyến phòng ngự của Sakahara Kurosawa.
Anh ta không thể chờ được nhưng lại ngẩng đầu lên nhìn rất cẩn thận, nhìn thấy Lạc Du Du đang được Lam Thất Thất dắt tay đi ở phía xa xa, vẫn là dáng vẻ nhỏ nhỏ, gầy gầy ấy. Anh †a thở gấp, đợi tới khi Lạc Du Du đi tới trước mặt, anh ta muốn đưa tay ra chào hỏi nhưng lại phát hiện Lạc Du Du không hề nhìn anh ta, hoặc có thể nói cô ta làm như không nhìn thấy anh ta, trực tiếp nở nụ cười bỏ qua anh ta.
Đúng là cô ta đã cười, nhưng Sakahara Kurosawa lại cảm thấy khuôn mặt tươi cười của cô ta rất giống với khuôn mặt không cảm xúc.
Người đàn ông không biết phải làm sao, nghiêng đầu nhìn Từ Thánh Mân, giây phút này, Từ Thánh Mân chợt thấy Sakahara Kurosawa thật đáng thương.
Từ trên khuôn mặt của anh ta, từ trên khuôn mặt của một người sắc sảo, tài năng lộ rõ từ khi còn trẻ, Từ Thánh Mân nhìn thấy sự bất lực, hoảng hốt lo sợ.