Trì Liệt khởi động xe: “Xin lõi, Đường Duy, tôi không thế đồng ý với yêu cầu vô lý của cậu, tôi phải đưa Tô Nhan trở về, đã không còn sớm, cậu tốt nhất cũng nên về nhà sớm, chú ý an toàn”
Nói xong, Trì Liệt trực tiếp quay bánh xe nói với Tô Nhan: “Đóng cửa lại”
Tô Nhan cúi đầu liếc nhìn, Đường Duy lúc nấy đứng thảng dậy nói chuyện đã rút chân chặn ở đó lại, cô nhận ra liền lập tức đóng cửa, Đường Duy ở bên ngoài hung hăng vỗ vài cái vào cửa kính, mở miệng nói gì đó.
Tuy nhiên, giọng nói đã bị cửa xe ngăn cách, qua lớp kính, Tô Nhan liếc mắt nhìn khẩu hình của Đường Duy, cố gắng quan sát xem cậu đang nói cái gì.
Rơm, anh, mẹ, Trì, Liệt.
“.. Tô Nhan quay đầu nhìn Trì Liệt: “Anh ta đang mắng anh”
Trì Liệt trợn mắt nhìn cô: “Còn nói, nếu không phải vì em, anh sẽ bị Đường Duy mắng sao?”
Cậu ta đạp ga hung hăng lao ra ngoài, sức lực và quán tính khiến Đường Duy loạng choạng một cái, Tô Nhan không nhịn được hét lên: “Cẩn thận đừng khiến anh ấy ngã!”
“Anh biết” Trì Liệt chậc chậc hai tiếng: “Giữ sức đi, xem em lo lắng chưa kìa, anh ta đứng bên cạnh xe nếu bị đụng phải, em có phải sẽ bóp chết anh không?”
Tô Nhan trầm mặc một hồi, một lúc sau mới nói: “Em chỉ là.. không muốn để cho anh ấy xảy ra bất cứ chuyện gì liên quan đến xe cộ..”
Năm đó cô mù quáng, liều mạng phóng xe đâm vào cậu, lúc đó trái tim của cả hai chắc chản đã cùng nhau bóp nát…
Tô Nhan vô thức đưa tay ra áp vào ngực mình, như thể điều này có thể an ủi trái tim đang không ngừng run rẩy trong lồng ngực cô một chút.
Tiếng phanh xe chói tai trong quá khứ, va chạm và máu tươi đập vào nhau, đến nỗi bây giờ khi nhìn thấy Đường Duy lảo đảo bên cạnh xe, cô đau đến mức cả người run lên khe khẽ.
Đừng… xảy ra chuyện gì nữa.
Nhìn vào mắt Tô Nhan, biết hiện tại cô đang cảm thấy không thoải mái, trong quá khứ đã xảy ra quá nhiều chuyện, không phải chỉ cần buông tay như người bình thường là có thể dễ dàng giải quyết và quên đi.
Giữa Tô Nhan và Đường Duy, không ai có thể thay mặt họ can thiệp vào một bên cầu xin tha thứ cho đối phương. Trì Liệt biết rằng khi hai người họ còn sống, bọn họ chỉ có thể làm khán giả xem kịch mà thôi. . truyện kiếm hiệp hay
Xe càng lúc càng xa, Đường Duy đứng im lặng hồi lâu dưới tập đoàn nhà họ Tô, bóng lưng cô độc giống như là ống kính cuối cùng của phim, dường như trong trời đất chỉ còn lại một mình cậu.
Cuối cùng, cậu một mình trở về căn hộ đã sống cùng Tô Nhan lúc trước, nhưng chưa kịp tới cửa đã nhìn thấy một bóng người đang đứng đó.
Đường Duy nhíu mày dừng chân: “Làm gì?”
Giọng nói này dường như đoán trước được bóng dáng này là ai.
Có lẽ cho tới bây giờ cậu luôn biết.
Người phụ nữ quay đầu lại, nở một nụ cười hiền lành với Đường Duy: “Cô biết tôi sẽ đến không?”
“Sakahara Sakurako, cô nên đi gặp anh trai cô chứ không phải tìm tôi” Giọng nói của Đường Duy không hề có một tian gợn sóng, giống như đang đối mặt với một người xa lạ: “Đến nhầm chỗ rồi”
“Không phải, tôi đến đây để tìm anh” Người phụ nữ tên là Sakahara Sakurako mỉm cười lân, chủ động muốn nằm tay Đường Duy: “Đường, tôi vẫn luôn muốn đến gặp anh, trước đây tôi chỉ nghe nói qua, nhưng không gặp được anh, nghe nói anh có quan hệ rất tốt với anh trai, tôi rất hâm mộ “Thấy rồi thì có thể rời đi” Đường Duy hất tay cô ta, khuôn mặt trắng nõn tràn đầy lãnh đạm, cậu đẹp như thế nhưng lại vô lý như vậy, bản thân thậm chí cũng không cảm thấy có chút xíu áy náy vì chuyện này, sinh ra đã bất cần đời: “Tôi không có nghĩa vụ phải thay anh cô chăm sóc cho cô.