Xong rồi, Tô Nhan hình như cũng chưa nói là không được, vậy thì chính là tạm thời đã đồng ý hôm nay ở lại đây rồi, chuyện nghĩ tới cũng chỉ là muốn ngày mai đi tìm Bạch Việt và Giang Lăng… Đường Duy hai mắt đen lại, vậy sau khi cô tắm xong thì tiến vào thế nào đây? Tiến vào để làm gï? Trực tiếp ngủ hay là làm gì?
Nắm chắc thời cơ, Đường Duy đã gọi điện cho Từ Thánh Mân.
Từ Thánh Mân vẫn đang lau sàn, nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động của mình, mắng một câu tối rồi ai lại còn tạo nghiệp như vậy, kết quả vừa nhìn là Đường Duy, liền lập tức nhấc máy, liền nghe thấy Đường Duy ở đối diện thở hổn hển nói: “Chết rồi, tối nay Tô Nhan muốn ngủ với tôi.”
Từ Thánh Mân nghĩ cũng không nghĩ, “Cậu nắm mơ sao? Tô Nhan người ta không phải là đi với Trì Kiệt rồi sao? Từ lúc nào muốn ngủ với cậu rồi?”
*Ý tôi là tối nay cô ấy sẽ qua đêm ở nhà tôi” Đường Duy mắng, “Nhà tôi, ngôi nhà thật sự của tôi, anh nói xem tôi phải làm sao?”
“Làm đi!”
Từ Thánh Mân không nghe rõ, trực tiếp nói: “Hai người cũng không phải là không có cảm tình, cố gắng làm đi! Không đúng- vậy thì ngày mai cậu có lẽ sẽ bị chú Tô Kỳ đánh cho một trận, sau đó lại nói là tôi giật giây, hai người chúng ta sẽ cùng nhau ăn đánh, đánh cậu thì được, nhưng đánh tôi thì không được! Cậu cứ coi như là tôi chưa nói gì đi, tự mình nghĩ xem phải làm sao đi”
… Cái này đúng là làm tổn hại hình bạn quá!
Đường Duy cầm điện thoại im lặng, nói thật, thật ra cậu đặc biệt muốn làm một vài chuyện không tốt, rất muốn.
Cũng không phải là bởi vì trẻ tuổi khí thịnh, chủ yếu là vì Tô Nhan quá đẹp, quá xinh đẹp, quá hút mắt người khác, cậu nhìn một cái đã nghĩ đến dáng vẻ cô cởi hết, chuyện này căn bản khiến cậu không có cách nào làm một mình.
Làm chó cũng được.
Đường Duy hít sâu, đè hết những suy nghĩ lung tung rối loạn trong đầu mình xuống, sau đó nói, “Rất muốn có con với Nhan Nhan”
Từ Thánh Mân đang lau sàn, một lát nữa định đi làm đồ ăn khuya cho Lam Thất Thất, đang nấu, đột ngột lại nghe thấy Đường Duy nói một câu như vậy, còn dùng giọng nói trầm thấp, khiến Từ Thánh Mân sợ hãi không hề nhẹ, “Giọng điệu này của cậu moẹ nó như muốn ăn Tô Nhan ấy, xin cậu buông tha cho cô ấy đi”
Đường Duy nổi giận, “Ông đây là loại người này sao!!!”
Từ Thánh Mân nói, “Cậu chính là như vậy! Còn dùng suy nghĩ nữa! .
||||| Truyện đề cử: Nhẹ Nhàng Câu Dẫn |||||
Cậu là tên không biết xấu hổ đệ nhất thiên hại”
Đường Duy đang định phản kích, từ cửa lại truyền đến tiếng bước chân, lúc ngẩng đầu lên, hô hấp của Đường Duy cứng lại, trong một giây lực chú ý dời đi kia, ngón tay không năm chắc, xoảng một tiếng —=~~ ngã lên sàn nhà.
Từ Thánh Mân ở chỗ khác nghe thấy tiếng cúp máy đột ngột, lẩm bẩm với tiếng tút tút tút, “Hể? Sao lại cúp như vậy, nóng tính như thế à?”
Nói xong người chồng nọ khinh thường mà trợn trắng mắt, “Đâu giống mình, thiên hạ đệ nhất tốt tính, cục cưng Thất Thất, bữa ăn khuya muốn ăn gì đó!”