Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 1791: Chương 1791




Sakahara Sakurako cứng đờ người, hai chân bắt đầu run rấy, Bạc Dạ nhìn Sakahara Kurosawa một cái, rồi lại chỉ hận rèn sắt không thành thép nhìn Sakahara Sakurako giống như thể rất thất vọng, anh lắc đầu, sau đó nhìn về phía Đường thi nói: “Chúng ta đi Nếu trong tay Đường Duy đã có chứng cứ thì đứng tranh cãi với một người không biết hối cải đã không còn ý nghĩa nữa, vốn còn nghĩ nếu Sakahara Sakurako nhận sai với thái độ chân thành thì có lẽ nhà họ Bạc có thể thả cho cô ta một con đường sống… Nhưng bây giờ.

Nhìn thấy dáng vẻ của Sakahara Sakurako như vậy, Bạc Dạ đã sớm không còn một chút mềm lòng nào, anh nói xong lời này thì xoay người: “Đường Duy, nếu sau này loại chuyện như vậy còn truyền tới tai ba, thì con cũng nên tự kiểm điểm lại bản thân xem xử lý chuyện này sao cho tốt!”

Đường Duy chấn động, chắng lẽ ý của cha là… Đang trách mình, không bảo vệ Tô Nhan cho tốt.

Cậu đi theo sau lưng Bạc Dạ, Đường Thi gọi một câu: “Kurosawa, cháu cũng đi cùng với chúng ta đi, bên này nên để lại cho cô Sakahara Sakurako suy nghĩ kỹ lại, nhỡ sau này hai nhà chúng ta thật sự trở thành kẻ thù, nhưng dì sẽ vẫn nhận cháu”

Đường Thi vẫn nể mặt Sakahara Kurosawa, lúc còn nhỏ Đường Duy và Kurosawa là một đôi bạn cùng gần bó cùng ngông cưỡng, họ giống như một đôi tri kỷ vậy, đây là một tình bạn đáng quý.

Kurosawa gật đầu một cái, cong môi đi theo Đường Thị, trong căn phòng chỉ còn lại Sakahara Sakurako, cô ta mờ mịt nhìn phòng khách lập tức yên lặng lại, cuối cùng như chợt nhớ ra gì đó, cô ta vọt đến bên cạnh cầm điện thoại lên.

Đúng… Gọi điện thoại, liên lạc với người kia, cô ta không thế, cô ta không thể bị đánh đổ ở đây!

Đường Duy dẫn cha mẹ vào biệt thự của mình, lúc đi Tô Nhan vẫn còn ngủ đến lúc họ về thì cô đã tỉnh, bên cạnh là Bạch Việt và Giang Lăng đang trông nom, thấy họ về thì cười một cái rồi nói: “Nhìn đi, Đường Duy về rồi”

Tô Nhan rụt cổ một cái, ánh mắt dường như khôi phục như bình thường, hôm nay Tô Nhan là ông chủ cần được chăm sóc chu đáo, nhìn thấy Đường Duy và Đường Thi đang đi sau lưng Bạc Dạ, cô lập tức ngồi dậy từ trên giường, muốn xuống giường đón tiếp: “Chú dì — “Đứa bé ngoan, cháu năm xuống trước đi, không sao đâu” Đường Thi dịu dàng phất tay, trong mất mang theo đau lòng: “Nhà họ Bạc để cháu phải chịu uất ức rồi”

‘Vừa nghe lời của Đường Thị, hốc mắt Tô Nhan đỏ hoe, cô lấm bấm: “Dì, cháu… Cháu tạo thêm phiền phức cho mọi người”

“Sao lại là phiền phức chứ?”

Lòng Đường Thi đau như cắt, cô ngồi xuống mép giường, sau đó nhìn về phía Bạch Việt và Giang Lăng rồi nói: “Cảm ơn hai người đã chăm sóc cho cô bé”

ởi này quá khách sáo” Bạch Việt phất tay, tóc màu bạc nhìn khá đẹp: “Đây là con dâu của cô nên hai người chúng tôi phải chăm sóc tốt chứ, đúng rồi, chúng tôi làm kiểm tra cho Nhan Nhan phát hiện xương cốt và cơ thể của Nhan Nhan khá yếu, cần bồi bổ cho tốt”

Đường Thi vừa nghe thì lập tức lo lắng, kéo Bạc Dạ đến: “Chồng! Cái đông trùng hạ thảo của nhà cục trưởng còn nữa không, mấy ngày nay bảo người nấu với canh gà rồi đưa cho Nhan Nhan uống!

Bạc Dạ nghe Đường Thi gọi chồng thì lỗ tai đã mềm, lập tức di sát đến: “Nhan Nhan, cháu thật sự quá gầy, cháu nhìn thẳng nhóc thối nhà chú xem, mặc dù cũng không mập nhưng gầy rất khỏe mạnh, tất cả đều là bắp thịt, nhìn cơ thế không có tí bảp thịt nào của cháu xem, nếu sau này bị bệnh cũng không có sức đề kháng đâu”

Đường Thi nhíu mày lấm bẩm: “Phải bồi bổ cho cô bé như thế nào đây?”

Bạc Dạ suy nghĩ một chút, rất thẳng thắn nói: “Nếu không bảo Đường Duy đưa cô bé đi huấn luyện là có bắp thịt ngay”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.