Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 205: Chương 205




Bên kia, Đường Thi trực tiếp bị Phó Mộ Chúng kéo vào một phòng không người, sau đó người đàn ông đè mạnh cô xuống ghế sô pha, dùng tay to xé nát chiếc váy của cô.

Đường Thi hai mắt đỏ lên, rốt cuộc là tại sao mà Phó Mộ Chung lại trở nên như thế này? Có phải hồi đó là do anh ta giả vờ là một quý ông lịch lãm không?

Phó Mộ Chung cũng như nhìn thấu được Đường Thi đang suy nghĩ gì, cười đến khiếp sợ, khuôn mặt tuấn tú phủ đầy u ám: “Đúng vậy, nếu tôi không phải là muốn chơi đùa với cô, ai mà can tâm giả bộ như người bạn tốt chứ? Tôi phát hiện ra cô chính là một con đĩ! Không cần thiết phải tốn nhiều tấm lòng như vậy để bồi dưỡng tình cảm!”

Lời nói của anh ta nhất định là đang muốn làm nhục cô, Đường Thi giãy dụa kịch liệt: “Buông tôi ra!”

“Ngủ với Bạc Dạ, ngủ với Tô Kỳ, còn người trong ảnh không biết là thằng đàn ông lăng loàn nào, Đường Thi, cô giả bộ thanh khiết cái gì?”

“Ảnh gì!” Đường Thi gào lên: “Phó Mộ Chung, anh đây là đang vi phạm

pháp luật đấy!” “Bớt ở đây già ngu đi!” Phó Mộ Chung nắm chặt cổ cô: “Nhân vật nữ chính trong bức ảnh đó là cô! Hở lưng, ngực và eo, khuôn mặt! Tất cả đều là cô!”

“Tôi chưa từng chụp ảnh phần trên!”. Đường Thi gầm lên: “Anh đừng dụng vào tôi!”

Sự cố gắng của cô khiến người đàn ông cười lạnh một tiếng: “Sớm biết cô là loại phụ nữ như vậy, tôi sẽ không tốn nhiều công sức để dỗ dành một con tiện nhân như cô!”

Đường Thi kinh hãi rơi nước mắt, Phó Mộ Chung, anh đây là đang muốn huỷ hoại tất cả ấn tượng tốt trong lòng cô dành cho anh sao?

Người đàn ông đã từng nói với cô những lời chạm đến trái tim… lẽ nào chỉ là sự giả dối của anh ta sao…

Sự thất vọng trong mắt Đường Thi đã quá rõ ràng, rõ ràng đến nỗi Phó Mộ Chung cảm thấy cay mắt vì ánh mắt của cô, nâng cằm cô lên: “Dùng ánh mắt này nhìn tôi! ”

Đường Thi nhắm mắt lại, Phó Mộ Chung cũng mở miệng cắn cổ, cơ thể cô kịch liệt run rẩy, nhưng điều này làm cho anh ta cảm thấy không tự chủ được phấn khích.

Cô không ngừng kháng cự anh ta, mãi đến một lúc sau mới bị anh giữ chặt tay, váy bị rách, bàn tay to lớn bao phủ lấy cơ thể, làn da kinh hãi nổi hết da gà dưới bàn tay của anh ta.

Từ đằng sau truyền đến tiếng đạp cửa, Phó Mộ Chung còn chưa kịp quay đầu lại, liền có người dùng chân đạp lên lưng anh ta, lực vô cùng mạnh, cực kỳ chính xác!

: Khi quay đầu lại, liền nhìn thấy khuôn mặt giận dữ của Tùng Sam, đôi mắt đầy sát khí, nhấc cổ áo của anh ta lên và ném anh ta xuống mặt đất.

Tùng Sam cởi áo vest khoác lên người Đường Thi thì sau lưng có người xông vào.

“Đánh chết hắn!” Phương Phương xắn tay áo, trong tay cầm một cái chai rỗng: “Chết tiệt, tướng mạo đàng hoàng thì có thể làm lưu manh sao? Hôm nay phải dạy cho hắn ta biết quy tắc làm người là như thế nào! ”

Cô ấy không chút do dự mà đập thẳng vào đầu Phó Mộ Chung, máu chảy tóe ra ngay lập tức, Lục Khủng Long gào lên: “Chết người đấy! ” %3D

Tiểu Nguyệt Lượng ánh mắt hung tợn: “Chụp ảnh hiện trường! Cho hắn thân bại danh liệt! Gọi cảnh sát!”

“Mẹ kiếp, hai cô gái này thật là tàn nhẫn?”

Lục Khủng Long bắt đầu lấy điện thoại ra ôm chặt lấy, Phó Mộ Chung muốn đứng lên, nhưng lại bị ông Vương đá vào tường.

“Đường Thi là bảo bối của chúng tôi. Chúng tôi nâng cô ấy như nâng trứng. Thằng khốn nạn nhà anh dám dở trò lưu manh sao?” Ông Vương từ trước đến nay đều là hiền lành, lúc này không kìm được nóng nảy.” Tôi không đánh chết đồ ác ôn nhà anh là tốt lắm rồi!”

Phó Mộ Chung rốt cục ho ra một ngụm máu, anh ta chưa bao giờ xấu hổ như vậy.

“Loại người này chính là thiếu người dạy bảo.” Phương Phương cầm bình rượu trong tay cười lạnh: “Con gái thì càng phải bảo vệ con gái!

Khi cảnh sát đến, Đường Thi toàn thân run rẩy, được Tùng Sam ôm chặt trong vòng tay, trong suốt quá trình ánh mắt anh nhìn Phó Mộ Chung không rời nửa giây.

Cảnh sát vừa nhìn, trời đất, đây không phải là cậu chủ thứ 3 nhà họ Phó sao? Chuyện gì đã xảy ra? Sao lại đánh nhau rồi?

Nhìn Đường Thi, rồi lại nhìn Phó Mộ Chung, cảnh sát cảm thấy rằng vấn đề này quá phức tạp, trong đêm thông báo cho người nhà họ Phó cho người đến, khi Trịnh Thu Thuỷ đến đồn cảnh sát, biết con mình vì một người phụ nữ mà bị người khác đánh đến toác đầu chảy máu, liền tức giận cả người run lên.

“Là con hồ ly tinh nào dụ dỗ con trai tôi?”

Chưa nhìn thấy người bà ta, đã nghe thấy tiếng trước rồi, bà ta bước vào cùng một nhóm người, nhìn lướt qua những người trong đồn cảnh sát. “Là con đĩ nào!”

Đường Thi được Tùng Sam ôm vào trong lòng, ngẩng đầu nhìn Trịnh Thu Thuỷ.

Trịnh Thu Thủy đi tới, vung tay lên cao, khi vừa tát xuống liền bị Tùng Sam hung hăng nắm chặt lấy tay, người đàn bị ánh mắt của anh doạ sợ, sau đó lại nói: “Làm gì vậy? Anh còn định đánh tôi sao?”

Tiểu Nguyệt Lượng tính tình nóng nảy, thấy vậy nói: “Tôi ở đây còn có máy quay đấy, nhìn được rõ ràng lại ra tay trước đấy!”

Trịnh Thu Thuỷ thu lại nụ cười, nếu đoạn video bị phát tán sẽ ảnh hưởng xấu đến danh tiếng của nhà họ Phó. Nhưng nếu bây giờ bà ta bị đám người này doạ rồi, không phải bà ta rất mất thể diện sao!

Bà ta dùng lực thoát khỏi Tùng Sam: “Đúng là con đĩ có con đĩ giúp, một đám lưu manh cũng biết uy hiếp người khác lắm đó.”

Ánh mắt của bà ta khá nham hiểm, rõ ràng bà ta rất ghét Đường Thi. Bởi vì cô, con tiện nhận dơ bẩn này, con trai bà ta mới biến thành bộ dạng như bây giờ!

Đường Thi bắt gặp ánh mắt của Trịnh Thu Thuỷ, đôi mắt cực kỳ lạnh lùng: “Bản thân không dạy được con, chí ít cũng đừng đổ lên đầu người khác! ”

“Cô là cái thá gì!” Trịnh Thu Thủy vô văn hóa hét lên: “Một con đĩ quyến rũ con trai tôi, lại còn dám tranh luận với tôi? Loại phụ nữ như cô tôi gặp nhiều rồi, đều là loại thấp hèn đê tiện không biết xấu hồ! ”

Đường Thi không chịu nổi nữa, thoát khỏi vòng tay của Tùng Sam “Cô nói lại lần nữa?”

Trịnh Thu Thuỷ bị khí thế này của cô làm cho có chút hoảng sợ, sau đó tiếp tục cười mắng: “Ồ, ra vẻ ta đây cũng ra gì lắm đấy.Loại không biết xấu hổ, còn dám ra mặt…”

Với một cái tát vào mặt, không chút do dự, Đường Thi tát thẳng vào mặt Trịnh Thu Thuỷ!

“Đường Thi!” Phó Mộ Chung khi thấy mẹ mình bị đánh liền, ở một bên liền đứng dậy gầm lên, lại bị cảnh sát hung hăng đè xuống.

“Cô dám đánh tôi?”

Trịnh Thu Thuỷ ôm lấy mặt mình, vẻ mặt kinh hãi, khi cơn đau đớn dâng lên, bà chủ nhà giàu này tức giận đỏ cả mắt: “Cô dám đánh tôi! Cô có biết tôi là ai không? Cô muốn chết sao?” Cho dù là đang ở trong đồn cảnh sát, cũng vẫn như vậy không có ai dám thách thức sự tôn nghiêm của bà ta!

Những người phía sau Trịnh Thu Thuỷ đột nhiên tiến lên vây quanh

Đường Thi, vừa định ra tay, Tiểu Nguyệt Lượng đã cầm điện thoại di động lên bắt đầu quay video. Phương Phương còn ở một bên hét lớn”Nào nào nào! Đến đây mà xem! Có bản lĩnh thì ra tay đi! Hôm nay tôi sẽ quay lại video này chính là để các người không thể chối cãi được!Con trai dở trò lưu manh bị người ta bắt vào đồn cảnh sát rồi, mẹ ruột lại lại còn nhục mạ chửi mắng người phụ nữ, còn muốn tìm một đám người đánh cô ấy!”

Không hổ danh là một tay săn ảnh, nói chuyện cũng chuyên nghiệp như vậy!

Trịnh Thu Thuỷ sắc mặt thay đổi, tức giận chỉ tay về phía Đường Thi đang run rẩy: “Đưa cô ta qua đây!”

“Tôi xem ai dám!” Lục Khủng Long bình thường không đứng đắn, nhảy ra cũng khá là cao lớn, một mét tám bước vài bước đến, đứng ra nói: “Ai dám đưa Đường Thi đi! Trông cục cảnh sát cũng dám làm loạn, cứ thử xem!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.