Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 266: Chương 266




“Lùi một bước để có thể tiến nhiều bước.”

Hàn Nhượng xoa xoa mái tóc của Khương Thích trước mặt mọi người: “Đi thôi, Uông Ngọc Linh này ngoại trừ tính cách không được tốt lắm ra, thì những cái khác đều không tồi. Hơn nữa cô ấy nhìn việc không nhìn người, năng lực làm việc của em mà tốt, thì cô ấy sẽ rất nhanh thay đổi cách nhìn về em.”

Cách giải thích cẩn thận cặn kẽ của anh khiến những người xung quanh không khỏi ngạc nhiên, cậu Hàn lại có thể nhẫn nại với một người phụ nữ như thế sao…

Sau khi Hàn Nhượng rời đi, một đám nhân viên đang ở phía sau lưng Khương Thích không ngừng xì xào bàn tán, có lẽ cũng phần nào đoán được thân phận của cô rốt cuộc là gì, sau đó cho đến khi Khương Thích ôm chiếc hộp ngồi yên vị xuống, thì có rất nhiều người đã đến lén lén lút lút hỏi cô. “Xin hỏi cô và cậu Hàn có quan hệ gì vậy?”

Khương Thích một đầu mơ hồ đáp: “Bạn bè tốt thôi.”

Mọi người một mặt nghi ngờ: “Chết tiệt cô đang lừa chúng tôi đấy à, bạn bè tốt mà trước mắt mọi người anh ấy lại nhìn cô đầy ngọt ngào như thế à?” Họ phát hiện thái độ thần thần bí bí của Khương Thích cố tình che giấu không muốn nói ra, sau khi đám người đó tự mình giải tán thì họ chỉ dùng ánh mắt để giao thiệp ngầm hiểu với nhau, cơn phong ba này vẫn nên giữ im lặng rồi cho qua thôi. Khương Thích ở nơi này làm việc cả một ngày, cảm nhận được rõ ánh mắt kỳ quái của những người đó đều đang nhìn về phía mình, nghĩ đến cũng bởi vì bản thân mình suy cho cùng cũng chỉ là lính mới mà thôi, khiến không ít người hoài nghi cũng là chuyện rất bình thường.

Sau khi tan làm vào buổi tối vừa hay cô cũng quay về đến nhà, kết quà phát hiện thấy cửa nhà không đóng, còn tưởng có trộm vào rồi, đi vào trong thì trông thấy Đường Thi và Đường Duy đang trong phòng khách dùng máy tính trò chuyện ríu rít vui vẻ. Rõ ràng là ngay trước khi cô bước vào nhà họ đã cùng nhau ở một chỗ rồi, vậy mà cũng không đóng cửa một cách nghiêm túc được.

Khương Thích mim cười nhẹ nhàng, tháo giày ra rồi quay sang hỏi bọn họ: “Mẹ con hai người đang làm gì vậy?”

“Đang nghiên cứu cái mật mã này!”

Đường Duy quay mặt lại, trên mặt đeo một cặp kính chống bức xạ ánh sáng, thoạt nhìn rất giống Bạc Dạ, Khương Thích không khỏi sửng sốt, cảm giác ngồi trước mặt mình chính là một tiểu Bạc Dạ.

Đường Duy phát hiện dáng vẻ ngây người của Khương Thích thì cười

không ngừng, đẩy đẩy cặp mắt kính trên mặt, Khương Thích ngoài mặt không khỏi cảm thán một tiếng: “Tôi phục! Mẹ ơi mô phòng thật sự giống hệt!”

Đường Duy nói: “Cái gì cơ?”

“Lần trước lúc Bạc Dạ với Diệp Kinh Đường nói chuyện làm ăn, đã đeo một cặp kính như này.” Khương Thích bước vào nhìn khuôn mặt của Đường Duy: “Thật sự mô phỏng quá giống, chuyện này cũng chỉ có em mới làm được.”

Đường Duy vui vẻ cười nói: “Suy cho cùng cũng là bố của em mà.”

Đứa trẻ này suy nghĩ vô cùng rõ ràng, bố thì chính là bố, nhưng người đã vất vả nuôi nấng dạy dỗ nó là mẹ, thằng bé cũng không phủ nhận sự thật rằng Bạc Dạ là cha của nó, nhưng ngoài chuyện Bạc Dạ đó ra thì tất cả những điều khác nó đều khó mà chấp nhận.

Khương Thích thở dài: “Sao em lại là con của Bạc Dạ được vậy? Một người đàn ông đáng ghét như vậy, tại sao lại sinh ra một đứa con trai đẹp như này.”

Đường Thi từ trước máy tính ngẩng mặt lên nói: “Điều này chỉ có thể là do gen của tôi tốt thôi.”

“Cậu đừng đắc ý như vậy.” Khương Thích ôm Đường Duy nhìn màn hình máy tính, không khỏi sửng sốt: “Ôi trời ơi, đây là cái gì?

“Là bản đồ phân bố toàn cầu của các tháp tín hiệu” Đường Duy ở một bên nói: “Với những thứ này, chúng ta có thể biết rõ ràng, những tín hiệu này đến từ đâu, phương pháp này được sử dụng để tìm kiếm ra địa chỉ IP ban đầu, cũng có thể xác định được phạm vi của địa chỉ đó mức độ gần như tuyệt đối chính xác.”

Đường Duy lại đầy màn hình xuống: “Chị Khương Thích sau này chị phải cẩn thận, đợi em học được cách tìm ra nó rồi thì tất cả những tin tức mà chị gửi đi mỗi ngày, thậm chí ngay cả IP nước ngoài em đều có thể tra ra được!”

“Đáng sợ như vậy sao? Vậy thì còn có cái gì gọi là riêng tư nữa chứ?” Khương Thích cười bóp mặt Đường Duy. “Em thật thông minh, nhỏ tuổi như thế mà đã có thể học được mấy cái này rồi.”

“Điều cần thiết đấy!” Đường Duy nhìn vào mắt Khương Thích, cậu nhóc có một cảm giác chín chắn và điểm đạm mà ở độ tuổi của cậu vốn không nên có: “Nếu muốn người khác không biết, ngoại trừ tự mình phải giải quyết. Phương pháp tốt nhất để giữ được bí mật chính là ngàn vạn lần không được nói ra. Bằng không bất cứ điều gì đã được lan truyền qua mạng rồi, đều sẽ để lai manh mối. “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.