Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 539: Chương 539




Bạc Dạ lùi về phía sau mấy bước, An Mật chuyển động xe lăn lên phía trước, trong mắt đều là sự nhớ nhung đối với Bạc Dạ: “Anh Dạ, có phải anh…”

Cuối cùng Lâm Từ nhịn không được tiến lên trước ngăn cản: “Cô An Mật, ngại quá, cậu Dạ vì có chuyện không may xảy ra nên ký ức có chút khiếm khuyết, cho nên thỉnh thoảng sẽ không nhớ rõ những chuyện đã qua.”

Vẻ mặt An Mật lộ ra sự cứng đờ, anh Dạ mất trí nhớ rồi?

Vậy… vậy có phải đại diện cho việc những ký ức về việc anh chỉ cưng chiều cô ta chỉ thích cô ta cũng theo đó mà không còn?

An Mật lập tức hoàng hồn, không, sẽ không đâu, trong tim của Bạc Dạ còn có cô ta, chỉ là nhất thời nhớ không ra thôi, thời gian ở chung lâu dài về sau thì những dịu dàng kia nhất định sẽ trở lại!

An Mật lập tức ngẩng đầu lên đối mắt với ánh mắt của Bạc Dạ: “Anh Dạ, không sao cả, cho dù anh có nhớ hay đã quên thì quả khứ giữa chúng ta, môi phút mỗi giây em sẽ đều thay anh nhớ kỹ. Vì những ký ức trong quá khứ đối với em là vô cùng quý giá, em tuyệt đối sẽ không quên đi mà sẽ ghi nhớ thật kỹ trong lòng.”

Tỏ tình cảm động lòng người biết bao.

An Mật lộ ra tình cảm sâu sắc vô tận mãi không thôi, thật sự là khiến người nghe rơi lệ mà ai thấy cũng sẽ đau lòng.

Ngay sau đó, Bạc Dạ lại lộ ra vẻ mặt lạnh nhạt thờ ơ.

“À.”

Bốn phía đều im ắng. Vạn vật cũng đều yên tĩnh.

An Mật mấp máy bờ môi, có lẽ muốn nói thêm những lời khác, nhưng sau một lúc cô ta chợt khóc lên: “Anh Dạ, anh quên, anh thật sự quên em rồi…”

Bạc Dạ cau mày: “Ngay cả ba mẹ mình mà tôi cũng quên hết đấy.”

Ngụ ý chính là cô ta muốn sao đây, cô ta cảm thấy mình có địa vị lớn hơn cả ba mẹ của anh hay sao?

An Mật vuốt mặt một cái, lau sạch nước mắt lắc đầu: “Không có gì, anh Dạ, giữa chúng ta vẫn có thể bắt đầu lại lần nữa, em sẽ chờ anh, cho dù là bao lâu em cũng chấp nhận chờ anh.”

Ánh mắt chân thành tha thiết kia ngay cả Bạc Dạ cũng bắt đầu nghi ngờ: “Trước kia tôi yêu cô sao?”

An Mật không hề do dự gật đầu.

Trên mặt Bạc Dạ bày ra dáng vẻ cực xấu.

Anh đúng là bất lực với việc phải ứng phó với cô gái này khi mình không có bất kỳ ký ức gì về cô ta, nên dứt khoát tìm cái cớ đuổi đi, kết quả An Mật lại vô cùng ngang bướng, còn lấy từ trong túi ra một cái hộp: “Anh Dạ, cái này em làm cho anh, bên trong bỏ trứng mặt trời mà anh thích nhất, là nửa chín, em biết rõ là anh sẽ thích lắm mà.”

Chín một nửa… Trứng mặt trời.

Trong đầu Bạc Dạ đột nhiên lướt qua một hình ảnh mơ hồ, hình như có một bóng dáng mảnh khảnh của một cô gái đứng trong phòng bếp nấu cơm, nhưng cái này chỉ lướt qua trong chớp mắt rồi lại biển mất nhanh tới mức anh không thể nào bắt giữ lại được.

Là ai… Ở trong trí nhớ của anh, người nào có thể ghi nhớ hết tất cả yêu thích của anh ghi nhớ rõ ràng, mọi thứ về ăn ở đều giúp anh quản lý chứ?

Bạc Dạ nhẹ giọng thì thào: “Là cô sao?”

Trong mắt An Mật lướt qua một tia sáng, ánh mắt Bạc Dạ nhìn mình rõ ràng là chỉ có đối với Đường Thi!

Nhưng giờ phút này khi Bạc Dạ đã mất hết trí nhớ, anh cũng không biết, cũng quên luôn người nào vì anh mà đã khổ sở luyện tập nấu trứng mặt trời chín một nửa, anh chỉ hỏi An Mật một câu như vậy lại giống như gợi lên sự hoảng hốt trong anh.

An Mật thừa cơ hội này chắc chắn nói ra, mặc kệ có trực tiếp thừa nhận hay không: “Là em, anh Dạ.”

Lông mày Bạc Dạ nhăn chặt lại, giống như anh không tin, hình như gương mặt của cô gái kia không giống với cô gái trước mặt này, nhưng nếu không phải An Mật vậy sẽ là ai?

An Mật lập tức nói: “Anh quên rồi sao? Ngoại trừ em thì còn ai biết những thứ anh thích nữa chứ, chúng ta là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau mà.”

Thanh mai trúc mã, từ ngữ này thật là mập mờ làm sao.

Bạc Dạ nhận lấy cơm hộp từ An Mật, nói cảm ơn, nhưng anh vẫn luôn cảm thấy nhịp tim mình có hơi lạ, nhưng lại không thể nào hiểu rõ là nó sai ở đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.