Nhưng mà một phía khác, trong phòng làm việc của tập đoàn Bạc Thị.
Lúc Lâm Từ đi vào thì trong tay còn cầm một phần báo cáo, cậu ta nói: “Cậu Dạ, lần trước cậu chủ nhỏ tới trường học làm kiểm tra trí lực.”
Kiểm tra trí lực?
Bạc Dạ nhướng mày nói: “Ban đầu tôi đã nhận ra thằng nhóc thối đó rất lanh lợi rồi.”
“Đúng thế.” Lâm Từ đưa phần báo cáo trong tay tới trước mặt Bạc Dạ, cậu ta nói: “Cậu chủ nhỏ đã thông qua bài kiểm tra tra cấp 3, vì thế nên hôm nay sẽ trực tiếp chuyển tới lớp cấp 3 học luôn.”
“Hả?” trong mắt Bạc Dạ lóe lên sự kinh ngạc và vui mừng, một lát sau anh vẫn rất tự kỷ mà nói: “Chuyện này chứng minh gen của tôi rất tốt.”
Lâm Từ cực kì hiếm khi nhìn Bạc Dạ mà không thốt ra được một chữ nào như thế này, một lát sau cậu ta mới nói: “Người ta… người ta tự mình nỗ lực khai phá trí lực… có lẽ là không… không có liên quan gì nhiều tới cậu đâu.”
Phản rồi phản rồi! Cái tên trợ lý đặc biệt này muốn tạo phản rồi!
Bạc Dạ đập bàn, anh nói: “Ý của anh là tôi chỉ có trách nhiệm cung cấp t*ng trùng thôi đúng không hả?”
Lâm Từ cây ngay không sợ chết đứng nói lại: “Không phải sao? Cậu chủ nhỏ đã lớn như vậy rồi nhưng cậu chưa từng dạy dỗ cậu chủ nhỏ ngày nào.”
Nhất thời Bạc Dạ liền ngồi lại trên ghế, biểu tình trên mặt trống rồng một hồi.
Lâm Từ cảm thấy có thể là câu này của mình đã đả kích sâu sắc vào lòng tự trọng của kẻ thê nô mất trí nhớ nào đó.
“Tôi không quan tâm.” Bạc Dạ im lặng một hồi lâu rồi mới nói: “Đi điều tra xem hôm nay bọn họ nhập học ở trường học quý tộc nào.”
Lâm Từ ngẩng đầu lên nhìn Bạc Dạ một cái, cậu ta nói: “Cậu muốn đi tới đó ạ?”
Bạc Dạ chỉn chỉnh lại caravat của mình, động tác chỉnh lại nút thắt caravat của người đàn ông đang mặc tây trang này tỏa ra cảm giác hoang dã, tiêu sái không nói nên lời, anh cong khóe môi lên mỉm cười tà mị, biểu tình vênh váo tự đắc nói: “Đó là tất nhiên, chuẩn bị xe! Tôi muốn giữ thể diện cho con trai tôi!”
Lâm Từ thấy bộ dáng Bạc Dạ như thế thì lòng nghĩ, lẽ nào cậu lại muốn cho mấy ông chủ hôm nay leo cây nữa sao?
“Nhưng mà hôm nay… mấy người Tổng giám đốc Đỗ và đám cổ đông hình như là tìm anh có việc muốn bàn bạc.”
Đến cả mí mắt Bạc Dạ cũng không thèm nâng lên, vừa biếng nhác vừa lạnh lùng vứt lại một câu: “Để bọn họ chờ đi.”
“Vậy thì đại khái là khoảng khi nào kết thúc?” Lâm Từ tình toán thời gian một lát.
Bạc Dạ lại bày ra bộ dáng dù trời có sập xuống thì cũng chẳng liên quan gì đến tôi đó ra: “Không biết, chưa nghĩ ra.”
“Trước khi tôi muốn gặp bọn họ thì cứ để bọn họ đợi đi.”
“Kẻ nào dám phàn nàn thêm một câu thì cứ trực tiếp đá ra ngoài đi.”
“…” Người ta là cổ đông đó!
“Cổ đông thì thế nào? Thiếu đi một vị trí thì một trong hai người Giang Lăng Bạch Việt đều có thể tùy tiện bù tiền vào. Không có người nào nhập cổ phần thì tôi liền đập tiền vào mua thêm cổ phần, chỉ là việc con con thôi mà.”
Bạc Dạ từ khi thay đổi tính cách thật sự là càng ngày càng coi trời bằng vung…
Rất nhanh Lâm Từ đã chuẩn bị xong tất cả mọi thủ tục, cậu ta cùng Bạc Dạ đi xuống nơi đậu xe của công ty lấy xe, trên đường đi ngang qua phòng làm việc của tổ hành chính, mấy người tổng giám đốc Đỗ nghĩ rằng giờ này Bạc Dạ sẽ ở trong phòng làm việc không ra ngoài nên đang làm càn thảo luận với nhau một ít lời đại nghịch bất đạo.
“Bây giờ cái tên Bạc Dạ đó thật sự là không biết có vấn đề ở đâu nữa, tự dưng lại không làm việc theo lẽ thường, mấy người chúng ta đều phải cẩn thận một chút.”
“Nghe nói là mất trí nhớ rồi, không biết có phải là thật không nữa, chúng ta làm giả vài phần sổ sách thử
xem sao.” “Hình như là nói như thế, bề ngoài giống như là đến Đường Thi anh ta cũng không nhớ được, tôi cảm thấy chúng ta có cơ hội có thể lật đổ anh ta rồi.”
“Nhân lúc anh ta mất trí nhớ? Lỡ như thủ đoạn của anh ta càng tàn nhẫn hơn trước kia thì sao?”
“Sao có thể chứ? Người bình thường khi mất trí nhớ đều quên hết sạch, Bạc Dạ bây giờ không đủ làm cho chúng ta sợ hãi đâu!”
Lâm Từ muốn đi vào dạy dỗ bọn họ một trận, nhưng mà Bạc Dạ lại vươn tay ra ngăn cản cậu ta.
“Cậu Dạ?” Lâm Từ khó hiểu.
“Cứ để bọn họ tùy ý đi.” Bạc Dạ cong môi cười sâu xa, trong con ngươi tà mị mang theo ý cười liều lĩnh, nói: “Tôi thích nhìn thấy kết cục trèo cao té đau của bọn họ.”