Tại sao… Tại sao lại như thế này…
Rõ ràng người còn chưa được cứu ra hết… Vào lúc này không phải mọi người nên đồng tâm hiệp lực hay sao, vì sao… vì sao lại hỗn loạn như vậy?
Trên con phố này giống như một thế giới dưới địa ngục vậy, tiếng người ta la hét xô đẩy, còn có các loại âm thanh máy móc xen lẫn vào nhau, đã có người đỏ ngầu cả hai mắt, thốt ra khỏi miệng những lời như: Đi chết đi,… như vậy đó.
Xã hội loài người muôn hình muôn vẻ… yêu ma quỷ quái.
May là vẫn còn một nhóm người cuối cùng vẫn duy trì được lý trí, ở bên đó giúp cảnh sát giữ gìn an ninh, Đường Thi không thể nhìn tiếp được nữa, qua đó đứng cùng với Khắc Lý Tư, cướp được micro từ trong tay của một phóng viên đài truyền hình, tìm một đống đổ nát cao rồi đứng lên đó hét lớn một tiếng: “Mọi người đừng làm ồn nữa!”
Tất cả mọi người đều sững sờ, nhao nhao nhìn về phía bên đó thì thấy trong màn bụi bặm cuộn lên có một bóng dáng mảnh khảnh của người phụ nữ đang đứng ở đó, trên mặt còn bị dính chút bụi bẩn, nhìn có vẻ cũng là một người phải chịu ảnh hưởng của vụ nổ, nhưng ánh mắt của cô rất kiên định, giọng nói có chút run rẩy nhưng lại có một quyết tâm không nhượng bộ…
“Mọi người đều là người ở thành phố Hải Thành mà, tại sao lại làm tổn thương nhau vào lúc này chứ? Tất cả nạn nhân đều ở đây, cảnh sát nhân dân sẽ không bên trọng bên khinh, bọn họ cũng đang rất nỗ lực để cứu người thân của chúng ta ra ngoài, chúng ta đừng gia tăng áp lực lên phía cảnh sát nữa, còn về những vị phóng viên kia, nếu như các anh chị có lương tâm thì xin mọi người đứng vào vị trí của mọi người tại đây mà suy xét một chút, bỏ máy quay phim xuống rồi cùng nhau qua đây giúp đỡ có được không? Bên trong đang xảy ra hỏa hoạn cực kỳ lớn, có thể cứu một sinh mệnh cũng là cứu được một mạng người mà!”
“Những lúc như thế này ngoại trừ truyền thông trung ương mang theo máy quay trực tiếp trên máy bay trực thăng qua đây thì xin những đài truyền hình khác đừng vô duyên vô cớ chọc giận cảm xúc của nạn nhân nữa! Bọn họ đang phải đối mặt với nguy cơ mất đi bạn bè và người thân vì thế mới động tay động chân làm mọi người bị thương, mọi người cùng nhau lùi một bước để nhường đường cho cảnh sát và các lực lượng chuyên nghiệp phụ trách cứu người, còn chúng ta phụ trách giúp đỡ ổn định kỷ luật và công tác hậu cần có được không?”
Khi bạn bè của mọi người gặp phải vụ nổ nguy hiểm như thế này thì mọi người còn có tâm trạng đi phỏng vấn không?
Trái tim con người đều bằng xương bằng thịt, bọn họ cũng đã đủ đau khổ rồi, đừng tiếp tục làm gia tăng những cảm xúc tuyệt vọng của bọn họ nữa!
Đường Thi nói một hồi, trong micro truyền tới một loạt âm thanh xào xạc của trận gió lớn, cùng với tiếng vù vù của đường dây truyền tải điện. Trong nháy mắt mọi người đều yên tĩnh.
Có một vài người phóng viên đã đỏ ửng mắt lên, trực tiếp bỏ máy quay phim quý báu xuống nền đất: “Tôi không làm báo cáo tin tức này nữa! Tôi phải cứu người! Đồng chí cảnh sát, tôi có thể giúp đỡ các anh chuyện gì đó được không?”
Hốc mắt của Đường Thi cũng đỏ lên: “Cảm ơn anh đã thấu hiểu!”
“Tôi cũng không làm nữa!”
Một viên đá khuấy động ngàn con sóng, chỉ cần có một người đứng ra thì sẽ khích lệ vô số người khác cũng đứng ra: “Tôi cũng muốn giúp đỡ! Tôi không muốn lần sau phải nhìn thấy người thân của mình ở trong đó, tôi phải tích phúc vì bọn họ!”
“Tôi cũng thấu hiểu cho mọi người! Chúng tôi không nên phỏng vấn vào lúc này, nhường cho đài truyền hình trung ương là được rồi.”
“Xin lỗi, vừa nãy mắng các anh không phải là người, là do tâm trạng của chúng tôi quá xúc động…”
Một người gặp nạn đưa tay ra: “Cảm ơn anh lúc nãy đã đỡ tôi…”
“Đứng trước tai nạn mọi người đều là người của mình!”
“Chúng tôi có thể giúp được gì không?”. Ngôn Tình Hay
Có một vài người đàn ông đã xắn tay áo lên: “Nghe nói vẫn còn có người bị vùi dưới trung tâm thương mại, chúng tôi rất khỏe, có thể giúp các anh không?”
“Nguy hiểm, mọi người chú ý an toàn.”
Có một người bảo vệ chạy tới: “Có ai qua đây giúp tôi chống tảng đá này lên không? Ở dưới vẫn còn có người còn sống!”
“Để tôi để tôi!” Có rất nhiều người chạy qua đó giúp đỡ, có một người đàn ông còn nói to: “Tôi nói 123, mọi người làm cùng nhau có được không?”
“1,2,3…!” Một bức tường đá to đùng được mọi người cùng nhau đồng tâm hiệp lực lật lên, có một người phụ nữ đang mang thai nằm ở bên dưới, máu đã chảy ra đầy nền đất: “Con của tôi, con của tôi…”
“Tôi là y tá! Tránh ra, để tôi làm cho!” Có người khua tay, xong vào trong đám đông: “Cô ơi cô hít thở thật sâu vào, đúng, chúng tôi sẽ nhanh chóng đưa cô đến khu vực an toàn!”
Người đàn ông đằng kia dùng sức đẩy tảng đá qua bên kia, trên cánh tay vì dùng lực của anh mà nổi gân xanh: “Nhanh chóng đưa cô ấy ra ngoài đi, chúng tôi không chống được nữa rồi!”
Một giây tiếp theo sau khi người phụ nữ mang thai được bế ra ngoài, tảng đá lại rơi xuống một cách nặng nề, một tiếng “âm” cực lớn vang lên, trên tay của vài người đàn ông đều dính đầy máu.
Người phụ nữ mang thai khóc đến mức nói không lên lời: “Mọi người đều là ân nhân cứu mạng của tôi.”
“Vào lúc này rồi còn khách khí gì nữa chứ, chị ơi chị vào bệnh viện, sinh ra một đứa bé khỏe mạnh, đừng xảy ra chuyện gì nữa nhé.”
Một người trong những người vừa rồi thật thà nói. Người phụ nữ mang thai được bế lên giường để đưa đến 120, chồng của cô ấy nghe thấy tiếng nói, liền xông ra khỏi một đám người đang giúp đỡ khác, khắp người đầy máu chạy lại đây.
Giây phút anh ấy nhìn thấy vợ của mình, nước mắt lưng tròng, quỳ xuống dập đầu cảm ơn với mấy người đàn ông ngay tại đó: “Vợ con của tôi đều là nhờ có các anh cứu sống, đại ân đại đức…”
“Người anh em đừng nói nữa, chúng tôi cũng có Vợ con, chúng tôi hiểu cho anh! Anh đây cũng chẳng phải vì cứu người nên mới bị thương rồi đó sao, mau cùng vợ anh đi đến bệnh viện đi, chúng tôi không sao hết!”
Người đàn ông kia vừa khóc vừa ngồi lên xe cứu thương cùng với vợ của mình, không ngừng nói: “Đứa bé này thật có phúc, may mà gặp được những người tốt bụng, thật là có phúc…”
“Nhớ hỏi xin phương thức liên lạc của bọn họ, chúng ta không thể để ân nhân buồn lòng!” Người phụ nữ mang thai nắm chặt lấy tay của chồng mình: “Đợi em bình an vô sự, anh cũng phải quay lại đây giúp đỡ mọi người, đã biết chưa?”
“Được, nghe em hết…” Hai người bọn họ nằm chặt tay nhau, sau đó tiếng còi xe cấp cứu vang lên, xe cứu thương được lái đi.
“Mấy anh ơi, tôi đi sang khu bên cạnh mua nước giúp các anh!”
“Vậy các chị đi nhanh rồi trở về nhé, ở trên đó nguy hiểm!”
Lúc Bạc Dạ đi đến hiện trường vụ nổ liền nhìn thấy một cảnh tượng đó.
Đường Thi đứng trên một đống đổ nát cao, giống như một vị chúa cứu thế cuối cùng trên thế giới này, khuôn mặt tái nhợt nhưng vẫn mang theo nét kiên định, thân thể gầy gòm nhưng bóng dáng lại ngay thẳng cứng rắn.
Ngay lúc đó, Bạc Dạ cảm thấy trái tim mình như bị một lưỡi dao sắc bén đâm vào, hai mắt đỏ hoe, trên thế giới chỉ còn sót lại duy nhất một bóng người gầy gò, đôi mắt anh đỏ ửng hét lên một tiếng: “Đường Thi!”
Trong gió bụi mù mịt, Đường Thi quay lại nhìn liền thấy Bạc Dạ ở bên dưới đang mở rộng vòng tay hướng về phía cô, giọng nói run run: “Xuống đây đi… anh đến muộn rồi…”
Anh đến muộn rồi… Đường Thi… sao một mình em có thể gánh vác được nhiều như vậy chứ…
Đường Thi mỉm cười, trong mắt đều là nước mắt.
Cô không thể tiếp tục nắm chặt micro trong tay được nữa, nhìn thấy người dân thành phố Hải Thành bên dưới biến chiến tranh thành tơ lụa, cùng nhau đồng tâm hiệp lực giúp đỡ lẫn nhau thì tảng đá trong lòng cô cũng rơi xuống rồi, cuối cùng không thể tiếp tục chịu đựng hết kích thích này đến kích thích khác nữa, cô nhắm mắt lại, để mặc cho cơ thể mình rơi từ trên cao xuống…
Rơi xuống, cho tới khi có người ôm cô vào trong lòng.
Lâm Từ đứng ở một bên, lúc nhìn thấy Bạc Dạ không chút do dự đưa tay đỡ lấy Đường Thi, trong mũi cũng bất chợt cảm thấy hơi chua xót.
Bạc Dạ bế ngang Đường Thi lên, Khắc Lý Tư ở một bên nhảy ra khỏi bức tường đổ nát: “Đưa cô ấy đến bệnh viện đi!”
Lúc này Bạc Dạ chẳng còn tâm trạng nào để ý đến người đàn ông ở trước mặt rốt cuộc có phải tình địch của mình hay không, trong đầu chỉ còn sót lại một suy nghĩ duy nhất đó chính là hiện giờ phải nhanh chóng đưa Đường Thi đến bệnh viện, sau đó lại cứu Đường Duy ra ngoài!
Lúc Lam Minh đang làm công tác cứu hộ thì nghe thấy giọng nói của Đường Thi ở phía xa, động tác trên tay cũng khựng lại.
Người của đội Phong Thần đều ngẩng đầu, lẩm bẩm: “Người phụ nữ vừa nãy là ai vậy?”
“Thật là có khí thế.”
“Đội trưởng Lam Minh, cô ấy là người bên bộ đội sao? Gọi cô ấy đến đội Phong Thần đi.”
“Không.” Lam Minh cười lắc đầu, tiếp tục công việc đang làm: “Cô ấy không phải là một người bình thường.”
Một người phụ nữ bình thường nhưng lại mạnh mẽ hơn bất kỳ người nào.