Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 606: Chương 606




“Còn không mau ra tay đi!” Thạch Họa giơ mấy ngón tay ngọc ngà ấy, chỉ thẳng vào mặt Đường Thi: “Dạy cho con điểm này một bài học, xem xem cô ta sau này có còn dám đến công ty giở trò mê hoặc người khác nữa không! Các người mà không phục, cứ đi mà báo cáo với ba tôi ấy, xem xem giữa chúng ta, ai là kẻ thua cuộc.”

Lời này nói ra thật rõ ràng. Cô ta chính là đang ỷ lại mình có người chống lưng, thử hỏi bọn họ có thể làm gì cô ta?

Hai mắt Đường Thi sắc lẹm, lãnh đạm mà nói: “Cô chắc rằng cô không hối hận vì việc làm ngày hôm nay, đúng chứ?”

Ngay từ lúc đầu, cô vốn không muốn bày ra cái vẻ sợ hãi mà Thạch Hoa muốn. Cô ta muốn nhìn thấy Đường Thi mất hết lý trí, khóc lóc cầu xin cô ta, muốn thấy Đường Thi phải căng thẳng, lo sợ, nhưng tuyệt đối không ngờ cảm xúc Đường Thi chỉ thay đổi thăng trầm một lúc, lại lập tức phục hồi vẻ lãnh đạm vốn có.

Cô ta không thể đoán ra được rốt cuộc nội tâm

Đường Thi nghĩ gì, rốt cuộc có át chủ bài gì, nên mới nghĩ rằng bản thân mình mới là người hồi hộp, lo sợ. Loại nhận thức này khiến cho Thạch Họa ngày càng trở nên nhớn nhác, bại hoại, chẳng lẽ Bạc Dạ lại thích loại phụ nữ lòng dạ thâm sâu này sao?

Tại sao chứ? Tại sao lại là Đường Thi?

Thạch Họa vừa muốn la hét lớn lên, nhưng từ xa vọng lại những tiếng bước chân, từng bước khoan thai không gấp không chậm, như thể tất cả đã được dự tính sẵn trong lòng, lại như thể không xem vở kịch này là nghiêm túc. Rõ ràng đã chứng kiến toàn bộ quá trình, tuyệt nhiên lại thờ ơ, không quản.

Thờ ơ không quản, song lại khiến cho người ta phải khiếp sợ.

Thạch Họa ngẩng đầu, sắc mặt biến đổi.

Người đàn ông với vóc dáng mảnh khảnh từng bước tiến đến, khoác lên mình một bộ đồ thủ công tinh xảo vô cùng, trên khuôn mặt trăng trắng là đôi mắt tươi cười rạng rỡ. Đường Thi vừa ngẩng đầu, trong giây lát đã sững sờ, đờ đẫn, không ngờ lại có thể gặp lại anh ấy ở đây.

Gặp lại, một người cũ đã từng gặp.

Cái người cũ ấy, hóa ra lại là ông chủ bí ẩn của truyền thông Starlight.

Thạch Hoa bất giác lùi về đằng sau mấy bước, người đàn ông lại tiến lên phía trước mấy bước, như đang ép bức cô ta, nhưng nét cười trên mặt anh ấy vẫn thanh tú hệt ban nãy, như một quý ông lãnh đạm.

Anh khẽ xoay người lại một cách ưu nhã, nghe giọng nói, rõ là chất giọng trầm đầy từ tính, dễ nghe: “A? Sao em lại ở đây? Định nghịch ngợm gì hả?”

Gương mặt Thạch Họa đầy những giọt mồ hôi lạnh, căng thẳng vô cùng: “Em…”

“Sao lại thế này được chứ? Rõ ràng là một Tổng giám đốc như anh còn sờ sờ ở đây, sao em có thể thay anh thi hành hết chỉ thị của công ty chứ, lại còn sai bảo mấy nhân viên bảo vệ của anh nữa?”

Người đàn ông híp mắt cười, ngữ điệu như thể đang nói một điều bình thường lắm, nhưng ý nghĩa ẩn sau câu từ ấy quả thực có sức lay động lớn, khiến người ta phải sởn tóc gáy lên: “Thạch Họa, có phải anh đối xử quá nhân từ với hai ba con nhà em rồi nên mới làm cho em khinh thường quy tắc, không biết trời cao đất dày đến thế?”

Hai chân Thạch Họa sắp mềm nhũn, rã rời cả ra, khoang mắt bỗng đỏ ửng lên: “Anh họ, em…em không cố ý, là do người phụ nữ này. Cô ta thật không biết xấu hổ, còn nói là được anh mời đến đây, em vì bảo vệ thanh danh của anh, nên mới…”

“Đúng là anh mời cô ấy đến đây đó.”

Giọng điệu anh ta thay đổi, bỗng chốc lạnh lẽo như băng: “Sao nào? Em có ý kiến gì với vị khách anh mời đến à?”

Gương mặt Thạch Hoa trắng bệch, không có huyết sắc.

Chuyện gì thế này? Tại sao anh họ cô lại mời Đường Thi đến đây? Chẳng lẽ Đường Thi sớm đã quyến rũ được anh ấy rồi sao? Vậy…vậy Bạc Dạ thì sao? Lẽ nào Bạc Dạ cũng bị cô ta chơi đùa trong lòng bàn tay?

Vô số ý niệm bỗng thoáng chốc lần lượt hiện lên trong đầu Thạch Họa, sự căm ghét của cô ta đối với Đường Thi như ngày càng hiện rõ mồn một. Cô ta siết chặt bàn tay, năm ngón tay cứa vào da thịt, đau đến mức muốn rỉ máu, đứng một bên nghiến răng nghiến lợi.

Người đàn ông sau khi chiêm ngưỡng vẻ mặt tức tưởi đang bị đè nén của cô, liền cười phá lên: “Em không vừa ý à?”

“Không…Không có.” Thạch Họa đứng trước ông chủ thực sự của truyền thông Starlight, nửa chữ cũng không thốt nên được, chẳng hề để ý đến việc ba mình là đại cổ đông của công ty.

Người đàn ông chầm chậm bước đến bên cạnh Đường Thi, đáy mắt lướt qua hai tên bảo vệ đang đứng trừng trực bên cạnh Đường Thi.

Nhân viên bảo vệ bị dọa đến mức sắp ngã quy xuống đất, ngay lập tức lùi về phía sau, thiếu điều muốn quỳ xuống lạy anh: “Tổng giám đốc, xin anh tha cho chúng tôi, đều là do Thạch Họa bắt ép chúng tôi cả thôi, nếu chúng tôi không nghe theo lời cô ta thì sẽ bị đuổi việc mất. Chúng tôi rất sợ, thành thật xin lỗi cô Thi, mong cô đại lượng tha cho chúng tôi lần này đi được không? Nể tình ban nãy chúng tôi cũng có nói thay cô được vài lời.”

Đường Thi không nói lời nào, một chữ cũng không, cô càng không mềm lòng.

Ngược lại, người đàn ông bỗng cười nhàn nhạt: “Hả? Tổng giám đốc của công ty này là tôi, người đuổi được việc các anh cũng là tôi, các người vậy mà lại bị mấy lời nói của Thạch Họa uy hiếp. Nói đi, các người cũng chỉ là mấy người sợ cường quyền, thế thử nói xem, tôi giữ lại loại bảo vệ như các anh đây, có ích gì chứ?”

Còn chẳng phải là sợ không nghe theo lời của Thạch Họa, sẽ bị sa thải mất sao?

Bây giờ thì hay rồi, cuối cùng vẫn bị chính anh đuổi việc.

Toàn thân Thạch Họa run bần bật, những lời anh họ ban nãy nói như dạy dỗ hai tên nhân viên bảo vệ không hiểu phép tắc, nhưng trên thực tế từng câu từng chữ một đều như đang đánh vào mặt của cô ta. Thạch Họa chẳng có chút tư cách, quyền lợi nào để đe dọa, sai bảo nhân viên trên dưới công ty này cả, chỉ có tổng giám đốc như anh mới có đủ đặc quyền ấy!

Khi hai tên bảo vệ mặt mũi xám xịt đầy chán nản rời khỏi công ty xong, người đàn ông uy quyền ấy mới thu lại ánh mắt sắc bén kia, sau đó đưa tay về phía Đường Thi, nở một nụ cười thuần khiết hệt ban đầu: “Chào cô, Đường Thi, lâu rồi không gặp.”

Đường Thi bị khuôn mặt mang nét cười làm cho điêu đứng hồi lâu, một lúc sau, cô mới đưa tay ra đáp lễ: “Phúc Trăn, lâu ngày không gặp.”

Đã rất lâu không nghe đến cái tên này rồi, nghe có vẻ thật cách xa quá. “Em còn nhớ tên của tôi à?” Phúc Trăn nhàn nhạt mim cười, sau đó ghé sát vào tai của Đường Thi: “Tôi đã nhớ nhung em rất lâu đấy.”

Đường Thi lùi về phía sau một bước, Phúc Trăn biểu hiện rõ ra như thế này, thậm chí còn chẳng đoái hoài đến cái nhìn của mọi người ở đại sảnh, khiến cho cô không biết phải xử trí ra sao.

Thạch Họa thu hết những hành động của anh họ mình vào tầm mắt, nghiến răng nghiến lợi, tức đến điên người. Quả nhiên, Đường Thi chẳng phải là loại tốt lành gì, đến cả anh họ cô cũng bị lừa rồi.

Thạch Họa muốn nói thêm gì đó. Nhưng nhìn thấy Phúc Trăn và Đường Thi cầm tay nhau, rồi cô bỏ tay anh ra, sải bước đến trước mặt cô ta, giơ cánh tay còn lại lên cao rồi giáng thẳng vào một bên má Thạch Họa một bạt tai đau thấu trời xanh.

“A!” Thạch Họa kêu lên một tiếng thảm thương, toàn thân sau khi bị Đường Thi đánh liền lùi về sau mấy bước, hai dòng máu từ trên mặt cô ta lăn dài xuống. Cô ta lập tức đứng không vững, trực tiếp ngã nhào xuống mặt sàn đá cẩm thạch, dùng chất giọng khàn kêu lên: “Cô! Con điểm này, cô dám đánh tôi?”

“Thì đã sao? Cô là cái thá gì chứ hả?” Hai mắt Đường Thi đỏ hoen, bàn tay đau nhói lên vì tát quá mạnh, nhưng cái đau ấy đã tính là gì? Cô đã trải qua muôn vàn kiểu đau đớn hơn cả vạn lần.

“Cái bạt tai này, là trả lại cái tát của cô với cô gái quầy lễ tân ban nãy! Tôi nói cho cô biết, Đường Thi tôi trước giờ không phải là loại người dễ bắt nạt để cô chèn ép!”

Đường Thi từng bước đến gần chỗ Thạch Hoa, nhìn thẳng vào mặt Thạch Hoa, nói rõ từng chữ một: “Ban nãy cô mạo phạm tôi, tôi đã cảnh cáo trước rồi, cô đừng tưởng cô là loại người không có ai đối phó được. Tôi đã nói rồi, cô sẽ hối hận mà thôi, nhưng cô không nghe, bây giờ làm sao trách tôi được nữa?”

“Đường Thi, cô..!” Thạch Hoa đưa tay ôm lấy nửa khuôn mặt, máu mũi chảy dài xuống cằm, từng giọt tí tách rơi trên nền sàn đá cẩm thạch, toàn thân cô ta run rẩy không ngừng: “Tôi nói cô biết, món nợ này chúng ta chưa tính xong đâu!”

“Có xong hay chưa, không phải cô nói là được đâu.” Đường Thi đứng dậy, ánh mắt lạnh lẽo hệt Bạc Dạ vô tình của năm ấy, cô khe khẽ phủi phủi tay, gạt hết bụi bẩn bám trên người: “Ngang ngược, hống hách lật đổ cả trời, cũng chẳng qua chỉ là con đàn bà ngực bự não teo, cô nghĩ bản thân cô còn dệt nên nổi con sóng lớn nào không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.