Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 618: Chương 618




Mười giờ tối, trong quán ăn đêm, Đường Thi và Tô Kỳ vừa ngồi xuống, Phúc Trăn liền cười nói: “Được rồi, hôm nay tôi mời, các người chọn món thoải mái đi!”

“Không sợ phá sản à?” Quan hệ của Tô Kỳ và Phúc Trăn khá tốt liền nói đùa một câu, Phúc Trăn nói: “Bị Đường Thi ăn tới phá sản tôi cũng vui lòng, còn cậu muốn ăn tới phá sản thì bây giờ cút đi xin cơm đi!”

Tô Kỳ lúc này rất muốn úp ngay mâm cơm vào mặt Phúc Trăn: “Vô lại!” Phúc Trăn cười: “Ê, đừng có làm phiền Đường Thi chọn món. Nữ thần, em có ăn sò điệp và hàu không?

Ở quán này hàu nướng hay hàu bơ tỏi đều rất ngon đó, mỗi món đều có khẩu vị riêng!”. đam mỹ hài

Tô Kỳ nói: “Tôi ăn, tôi ăn!”

“Cậu ăn thì liên quan quái gì đến tôi?”

Phúc Trăn còn không thèm ngẩng đầu lên: “Gọi món không có phần của cậu! Đường Thi, em đừng để ý tới tôi, em chọn món nào đắt đắt một chút.”

Tô Kỳ hận không thể xông lên đánh nhau với Phúc Trăn ngay bây giờ. Người này lúc nào cũng trưng bộ mặt cười cợt vây quanh Đường Thi, thật sự phiền chết đi được. Anh từ từ theo đuổi Đường Thi, người nào thấy được cũng đều muốn ngăn cản anh.

Nửa tiếng sau Bạc Dạ cũng tới, vừa đẩy cửa vào liền thấy Đường Thi và Tô Kỳ đang ngồi cạnh nhau, đối diện là Phúc Trăn đang nhìn Đường Thi chăm chằm đầy ý đồ, anh khẽ nhíu mày.

Đường Thi không ngờ Bạc Dạ cũng sẽ xuất hiện, vốn dĩ tưởng rằng sau chuyện đó, hai người bọn họ đã mặc nhận trở thành người dưng rồi, cô cũng chuẩn bị sẵn sàng để quên đi sự tồn tại của người này, không ngờ mới có mấy ngày đã gặp lại nhau.

Người trong showbiz đụng mặt là một chuyện hết sức đau khổ, bởi vì bạn chung quá nhiều, xác suất gặp nhau cao hơn người bình thường gấp mấy lần.

Có điều ánh mắt Đường Thi vẫn bình thản, lặng lẽ nhìn đi chỗ khác, sau đó tiếp tục ăn món hàu mà Phúc Trăn giới thiệu. Hàu ở đây rất tươi, quả thực chế biến rất ngon, căn bản có thể sánh ngang với nhà hàng đang hot trên mạng của Hàn Nhượng.

Bạc Dạ kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Đường Thi, lúc ngồi xuống không cẩn thận chạm vào cánh tay Đường Thi, ánh mắt hai người va phải nhau, nhưng rất nhanh sau đó lại lảng đi chỗ khác.

Phúc Trăn thấy không khí có chút căng thẳng liền gọi phục vụ tới lên thêm vài món, cuối cùng nói với Bạc Dạ: “Nào, không phải thận của cậu có vấn đề sao? Ăn chút đồ bổ thận đi, mấy loại hải sản như hàu là bí kíp của đàn ông đó, phòng khi sau này cậu ở trên giường xảy ra chuyện.”

Cái miệng này của Phúc Trăn đúng là miệng chó không nhả được răng voi, Bạc Dạ nhíu mày, nghiến răng ken két: “Yên tâm, kể cả thân tôi có hỏng thì lúc ở trên giường cũng không hề hấn gì.” Ai dô, dân xã hội, dân xã hội rồi.”

Phúc Trăn vô tay tán thưởng: Thấy không? Cố gắng mà học hỏi tác phong của tên badboy này. Có chết cũng không hổ then.”

Tô Kỳ khoái chí: “Vậy sao? Bạc Dạ bình thường không ra tay, một khi đã ra tay thì quả là hơn người.”

Hai người này mỗi người một cái miệng, cảm giác như có thể nói đen thành trắng.

Bạc Dạ cảm thấy hai tên này chính là muốn hãm hại mình trước mặt Đường Thi. Nhưng Đường Thi lại làm như không nghe thấy gì, vẫn ăn hàu của mình một cách ngon lành, ăn hết hàu hấp lại ăn với hàu bơ, nước sốt bên trên thực sự rất tươi, làm cho cô cảm thấy ăn thứ này có bị béo lên cũng là một loại hưởng thụ.

Bạc Dạ nhìn lén Đường Thi mấy lần, nhưng đối phương chẳng thèm nhìn anh lấy một cái.

Anh có chút bực bội cầm nĩa lên, Phúc Trăn cười tủm tỉm, sau đó đẩy con hàu sống cho Bạc Dạ: “Tầm bổ chút đi, người trẻ tuổi phải biết rằng t*ng trùng rất đắt. ”

Bạc Dạ lạnh lùng ngẩng đầu: “Cậu còn dám nói thêm câu khốn nạn nào nữa, ông đây xé rách mồm cậu.”

Phúc Trăn ngồi lại xuống ghế, còn cố ý ngả vào lòng Đường Thi, vừa nhìn là biết định lợi dụng cô: “Nữ thần, em nhìn tên đó đi, hung dữ quá, không đáng tin cậy, không đáng tin cậy. Lần sau tìm bạn trai nhất định phải loại anh ta đầu tiên!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.